Bên trong Càn Nguyên Cung, Cẩm Vinh nhìn hơn mười vị đại quan áo trắng mũ ô sa trắng, eo mang thắt lưng đen, khóc lóc phi thường thảm thiết, cảm giác có chút đau đầu.
"Cha ta chết ta còn chưa khổ sở, các ngươi khổ sở cái gì." Cẩm Vinh bẹp bẹp miệng nói.
Các đại thần đang quỳ nghe được lời này thì tức khắc dừng âm thanh, buông thõng tay áo, ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cái này không giống kịch bản cho lắm.
Cù Các Lão cầm đầu đứng dậy nói, "Thái Tử điện hạ không thể vọng ngôn, tiên đế văn thành võ đức, anh minh nhân hậu, lão thần cảm nhớ vô cùng."
Cẩm Vinh nội tâm ha hả một tiếng, đừng tưởng rằng cô không phát hiện tay bọn họ còn cầm khăn tẩm nước gừng, ngẫu nhiên lau lau mắt làm bộ nước mắt đầm đìa.
Bảy ngày trước, lão cha hoàng đế của tiểu thái tử Cẩm Vinh băng hà, ba ngày đầu phần lớn thần tử vẫn là thiệt tình khóc, nhưng sau mấy ngày muốn khóc cũng không khóc được, cũng đành phải dùng chút biện pháp.
Cẩm Vinh tuy rằng cũng là quỳ, nhưng tốt xấu quỳ gối phía trên bọn họ, nhìn rõ ràng phía dưới. Cẩm Vinh cân nhắc, mấy đời trước làm hoàng đế, sau khi chết thuộc hạ phỏng chừng cũng là làm như vậy.
Trẫm tâm lớn lòng dạ rộng rãi cũng không thèm so đo, nhưng tiền đề là bị lăn lộn không phải chính mình, mỗi ngày quỳ, ba bữa cơm nước trong rau cải trắng còn chưa tính.
Bắt khóc, cũng khóc không được, mới làm cha con mấy năm, số lần gặp mặt cũng chẳng được mấy lần.
Cù Các Lão cùng vài vị đại thần phụ chính cũng nhìn ra Thái Tử không kiên nhẫn, bọn họ cũng không phải người không biết biến báo, cũng không đáng vì điểm này mà trách móc tân đế sắp đăng cơ, bọn họ cũng đã một phen lão xương cốt, quỳ nhiều thế này không biết trở về phải bôi bao nhiêu thuốc trị đau lưng.
Trải qua thương nghị, bọn họ quyết định giản lược tất cả những lễ nghi có thể giản lược được, bớt rất nhiều lễ nghi phiền phức.
Hoàng đế nhập hoàng lăng, Cẩm Vinh vẫn là thiệt tình thắp nén hương cho cha tiện nghi, lại ở trong lòng mặc niệm một đoạn kinh vãng sinh.
Lại nói tiếp, cha hoàng đế tiện nghi của Cẩm Vinh đời này thật đúng là khổ bức, tuổi nhỏ vất vả sống sót qua đấu tranh cung đình, bị thương thân thể, chăm lo việc nước, chấn hưng quốc gia, thân thể chẳng thể tốt lên được, con nối dõi cũng đơn bạc, chỉ có một đứa con trai là Lê Cẩm Vinh, còn ham chơi, ngã suýt vỡ đầu đi đời nhà ma.
Vừa lúc Cẩm Vinh xuyên lại, thực đáng tiếc, khổ bức Văn Đức hoàng đế không nhặt được một người xuyên việt so với nhi tử ban đầu biết phấn đấu hơn một chút, coi như an ủi lão, lại nhặt được Cẩm Vinh. Cho nên không thể xuất hiện tình huống một trận chết đi sống lại, lãng tử hồi đầu, chăm chỉ hiếu học, làm người kinh ngạc cảm thán.
Văn Đức đế thân thể lắm bệnh, cũng không thể kéo dài mấy năm, nếu không thì Cẩm Vinh đã giúp lão tu bổ thân thể, để lão sống thêm vài thập niên, có thêm một đứa con cho chính mình, Cẩm Vinh cũng có được đệ đệ tiện nghi, phủi tay với cái vị chí Thái Tử này.
Mất mát như vậy, Cẩm Vinh đối với chuyện tu hành cũng ném sang một bên, đôi khi mệnh cách làm khó, tu cũng vô dụng.
Cẩm Vinh cân nhắc một chút, hoàng đế khai quốc đã làm hai lần, nhưng có sẵn ngôi vị hoàng đế cô vẫn là lần đầu tiên đụng tới, thiếu đi rất nhiều tính khiêu chiến, Cẩm Vinh cũng liền thoáng tiếc nuối một chút.
Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, Cẩm Vinh cảm thấy bản thân hẳn là Thái Tử vận khí tốt nhất, không có huynh đệ tranh đoạt, cho dù là hỗn trướng, chỉ cần Cẩm Vinh còn sống, ngôi vị hoàng đế chú định là cô ngồi.
Đương nhiên, Cẩm Vinh cũng không bết bát đến loại tình trạng này.
Đã dùng thân thể Lê Cẩm Vinh, làm hoàng đế tương lai của Đại Ngụy tương, đã sớm cùng vận mệnh quốc gia Đại Ngụy tương liên.
Đổi thành người tu đạo khác, đã sớm lợi dụng vận mệnh quốc gia để tu hành, nhưng Cẩm Vinh đã chặt đứt tâm tư tu hành đời này, cô làm vì công đức.
Công đức thứ này, không cố tình theo đuổi, nhưng thứ tốt không ngại nhiều, đặc biệt là vạn nhất ngày nào đó phi thăng, có đại công đức ít nhất không bị sét đánh.
Đã từng trải qua sét đánh Cửu Trọng Thiên, Cẩm Vinh với công đức nhiều thêm một phần coi trọng. Đế vương Nhân gian, bách tà bất xâm, vận mệnh quốc gia quấn thân.
Vì cái này, Cẩm Vinh cũng không thể làm Đại Tần lụi bại, nếu không công đức sợ là đều không đủ bồi.
Sau khi tang lễ tiên đế kết thúc, chính là nghi thức tân đế đăng cơ, nhưng mà so với người trước, càng thêm giản lược.
Cẩm Vinh vung tay, miễn đi nghi thức xa xỉ phô trương, lấy quốc tang làm ví dụ, hết thảy đơn giản tối đa.
Chuyện này làm danh tiêng của tân đế ở dân gian cũng tốt lên một chút, người đương thời luôn là trọng hiếu. Vài vị đại thần phụ chính trong lòng cười khổ không thôi, rõ ràng là tân đế ngại phiền toái.
Tân đế đăng cơ nhanh chóng, không quá hai ngày liền kết thúc.
Trên dưới đều nhẹ nhàng thờ phào nhẹ nhóm, Cẩm Vinh cũng mới bắt đầu nghiêm túc nhìn nhận một vài vị đại thần phụ chính mà lão cha khổ bức lưu lại.
Lúc trước vẫn muốn phủi tay không là Thái Tử, còn chưa cẩn thận đánh giá một lần.
Văn thần đứng đầu, Cù Thế Thu, thủ phụ kiêm Văn Hoa Điện đại học sĩ,
Lại Bộ Thượng Thư Tần Sầm kiêm Võ Anh Điện đại học sĩ,
Thống lĩnh cấm quân hổ trấn tướng quân Lương Hưng,
Thái Tử thái phó Hàn Lâm Viện đầu Thẩm Quát.
Tiên đế tuy rằng khổ bức, nhưng mặt chính trị tuyệt đối là một vị quân chủ đầy hứa hẹn, lưu lại cho Thái Tử Cẩm Vinh vài vị đại thần phụ chính cũng là dùng tâm. Ai bảo con của hắn năm nay tuổi mụ mới mười bốn, chưa thành hôn.
Này cũng có nghĩa là chưa thể tự mình chấp chính, thậm chí còn muốn phát rồ đi học đường, nghe vài vị thái phó giảng bài.
Đối với chuyện có thể tự mình chấp chính hay không, nắm giữ quyền to, Cẩm Vinh còn không vội, dù sao Đại Tần thiếu mình lại không phải không thể vận hành.
Tổ tiên Đại Ngụy khai sáng chế độ nội các, mặc dù hoàng đế không thượng triều lý chính, bộ máy quốc gia cũng có thể dựa vào nhất ban đại thần cùng các bộ duy trì vận hành.
Cha tiên đế, cũng chính là ông ngoại tiện nghi của Cẩm Vinh chính là được lợi từ chế độ này, mười mấy năm không thượng triều, hoang đùa thanh sắc, nhưng nhờ vài vị các lão chống đỡ, triều chính như cũ gọn gàng ngăn nắp, thậm chí đám ngoại thích vô pháp vô thiên cũng bị bọn họ áp gắt gao.
Văn Đức đế là vị quân chủ cái đầy hứa hẹn, đương nhiên cũng muốn nắm quyền lực chính trị của chính mình, cho nên phí không ít công phu, quân thần tâm hữu linh tê, chậm rãi đem quyền lực thu tới tay.
Đáng tiếc lão bởi vì những chuyện xấu xa trong hậu cung, hỏng mất thân mình, đi sớm, so với con trai xưa nay không biết cố gắng, nội các càng đáng giá tin tưởng.
Cho nên quyền lực lại một lần nữa về tay nội các, đương nhiên lão cha cũng cho Cẩm Vinh các công cụ để mai sau có thể lấy lại quyền lực, nhưng Cẩm Vinh không tính dùng đến.
Một là không vội, hai là Cẩm Vinh cũng từng làm hoàng đế qua, có kiêu ngạo của chính mình.
Dựa vào đồ Văn Đức đế lưu lại để đoạt quyền lực, Cẩm Vinh càng nguyện ý dựa vào thủ đoạn của mình.
Nhưng mà những điều này không phải là quan trọng nhất, việc trọng yếu hiện giờ chính là, Cẩm Vinh không muốn giờ Dần mỗi ngày đều bị tiểu thái giám gọi dậy đi học.
Sau khi quyết đoán ngủ thêm hai canh giờ, khoan thai đến muộn, chờ đến Cẩm Vinh chính là lời hỏi thăm đầy văn nhã tinh luyện của thái phó đến ba đời đại hoàng đế Đại Lịch, thương thay cho một quốc gia có vị quân chủ tham ngủ, không chịu học bài.
Cẩm Vinh khinh thường, lúc làm Thái Tử thái phó còn chưa quản được, huống chi hiện tại cô đã làm hoàng đế.
Nhìn thái phó đã một bó tuổi, Cẩm Vinh cũng đành rộng lượng không kêu nội thị kéo lão xuống, vỗ vỗ vai lão, quay đầu ra cửa, trước khi đi thì thầm với Lưu nội thị, cơm canh của thái phó hôm nay cho thêm hai, không, ba thìa muối.
Lưu nội thị mắt sáng rực, gật đầu đồng ý.
Cho thêm muối vào cơm của thái phó, nhiều là bị đánh vài bản tử, nhưng từ khi tân đế đăng cơ tới nay, hắn lần đầu tiên gánh vác "đại" trọng trách, nói không chừng chủ tử coi trọng, Quan đầu gỗ kia không phải hâm mộ chết sao?
Quan nội thị nếu biết được Lưu nội thị tâm tư, chỉ sợ muốn cạn lời.
Hắn hâm mộ chỗ nào?
Quan nội thị hắn cùng Lưu Ngu loại người giảo hoạt này bất đồng, tính cách cương trực, việc này tuy rằng nói ra không dễ nghe, nhưng so với bệ hạ tức giận oán hận Lưu thái phó, chỉ là trêu cợt một chút, bệ hạ cũng là tâm tính thiếu niên.
Quan nội thị trong lòng than thở, nhịn không được nhớ lại thời điểm tiên hoàng đem tiểu hoàng đế phó thác cho hắn.
Mà bên này, Thẩm thái phó thấy tiểu hoàng đế khí thế "mênh mông cuồn cuộn" tới, bị hắn lời lẽ nghiêm khắc chỉ trích một hồi, một câu cũng chưa nói, quay đầu liền đi, Thẩm Quát không khỏi có chút khó hiểu.
Qua sau một lúc lâu, Thẩm Quát gãi đầu, tiểu hoàng đế người đi rồi, lão dạy ai?