Phương Chi Sơn có đại nhi tử để truyện dạy một thân võ học, người kế thừa đương nhiên cũng sẽ là hắn. Liễu Thiếu Bạch có tay có chân, không muốn ở lại Thiên Kiếm sơn trang thì có thể rời đi. Nơi này cũng không thua thiệt hắn, không có trách nhiệm phải dạy hắn một thân võ công tuyệt đỉnh, dạy hắn là ân tình, không dạy cũng không vi phạm nghĩa tín.
Cứ như vậy, mười hai năm trôi qua, đến thời điểm chuyện xưa bắt đầu.
Hiện tại, Liễu Thiếu Bạch chỉ là một đệ tử bình thường, võ công chưa lợi hại đến mức có thể quấy lên một hồi mưa phong trong giang hồ, an phận ở Thiên Kiếm sơn trang.
Trên thực tế, hắn vẫn luôn an phận như vậy, đối với Phương Chi Sơn vô cùng tôn kính. Phương Cẩm Vinh luôn lưu tâm hắn cũng phải khen một câu diễn rất khá!
Có lẽ là bản thân hắn luôn đợi một cơ hội để tu hú chiếm tổ như nguyên kịch tình, nếu không sao tự nhiên có thể quay ngoắt 360 độ, không màng ân tình của sư phụ, không nhớ tình nghĩa thanh mai trúc mã?
Nhân tâm là một vấn đề phức tập, nhiều nhà xã hội học, tâm lý học, nhân loại học cũng chưa thể lí giải rõ ràng, huống chi là Phương Cẩm Vinh, cô cũng không thích để tâm vào mấy chuyện vụn vặt, chẳng qua hắn là vai chính có thể tùy thời xoay người, nếu không cô nghĩ cũng không thèm nghĩ đến hắn làm gì.
Chim non sớm hay muộn cũng phải rời tổ, Phương Minh Đình sắp tới phải xuống núi rèn luyện, học hỏi ít chuyện trong giang hồ.
Phương Cẩm Vinh cũng khó có thể ngăn lại hứng chí bừng bừng của tên ngáo con này, cũng chỉ có thể cẩn thận chuẩn bị hành trang lên đường cho hắn.
Phương Minh Đình tuy không thông minh như "muội muội" Phương Cẩm Vinh, nhưng thiên phú võ học lại rất tốt, so với Liễu Thiếu Bạch chỉ có hơn chứ không kém, một thân võ công học ở Thiên Kiếm sơn trang cũng coi như đủ để hắn lang bạt giang hồ.
Phương Chi Sơn chuyến này là muốn hắn tự ngộ ra đạo lý đối nhân xử thế, mà Phương Cẩm Vinh đi theo phụ thân, đưa hắn xuống chân núi chỉ tặng cho hắn một câu.
"Nữ nhân xinh đẹp đều là gạt người."
Sau khi Phương Minh Đình xuống núi, Cẩm Vinh rõ ràng mất đi lạc thú, chỉ có thể dồn tâm trí vào xử lí việc vặt ở sơn trang cho qua ngày.
Sản nghiệp của Thiên Kiếm sơn trang đúng là rất lớn, trải khắp tứ phương, cho nên Phương Cẩm Vinh một chút cũng không lo lắng chuyện Phương Minh Đình sẽ ở bên ngoài nghèo túng đầu đường.
Đương nhiên, có thể ăn khổ nhiều một chút cũng không tồi.
Chưa được hai tháng, lúc Cẩm Vinh đang ngồi viết thống kê chi tiêu của sơn trang thì đệ tử trong trang truyền đến tin tức, Phương Minh Đình cùng nhiều vị nhân sĩ tiêu diệt một cứ điểm của Ma giáo, cứu được rất nhiều bá tánh vô tội.
Đây là tư thế muốn thành danh a...
Sau đó hẳn là sẽ truyền đến tin nổi bật ở đại hội võ lâm, phá tàng bảo đồ kinh thiên đại án...
Đúng như dự kiến, thiếu trang chủ Phương Minh Đình của Thiên Kiếm sơn trang ở chốn giang hồ xuân phong thủy khởi, tên tuổi nổi danh, thiếu niên anh tài không ai không biết đến, nhưng hắn trước sau vẫn ghi nhớ lời căn dặn của muội muội.
Phương Chi Sơn vài năm sau qua đợi, Phương Minh Đình kế nhiệm vị trí trang chủ.
Các mỹ nữ muôn màu chốn giang hồ bắt đầu tìm đến Phương Minh Đình, sau đó bị hắn không khách khí từ chối, quét thẳng ra ngoài. Phương Cẩm Vinh nhìn nhưng nữ nhân yến yến oanh oanh bên cạnh Phương Minh Đình, không có cảm giác tẩu tử mà giống như tình địch hơn, cũng do số mệnh Phương Minh Đình quá giống Liễu Thiếu Bạch đời trước.
Một đời này của Phương Minh Đình đã thay thế vận mệnh vai chính của Liễu Thiếu Bạch.
Vai chính cũ Liễu Thiếu Bạch thành hôn cùng một nữ đệ tử trong trang, phỏng chừng năm sau hài tử sẽ ra đời.
Nay đã trở thành nhân sinh người thắng, Phương Minh Đình quay đầu phát hiện muội muội nhà mình vậy mà còn chưa gả chồng, lập tức liền luống cuống, nhanh tay lay lay bạn tốt quen biết mấy năm nay, tìm người xứng với muội muội.
Phương Cẩm Vinh nghe hắn càm ràm phát mệt, mang một đội kiếm sĩ làm thị vệ, lấy cớ đi thị sát sản nghiệp của sơn trang trốn khỏi nhà, du sơn ngoạn thủy một phen.
Mấy năm nay sản nghiệp dưới tay Cẩm Vinh có thể nói là lãi mẹ sinh lãi con, muốn thị sát toàn bộ sản nghiệp cũng phải mất dăm ba năm, đến lúc đó mặc kệ Phương Minh Đình quản hay không quản.
Cẩm Vinh rất thích điểm này, giang hồ nữ nhi không câu nệ tiểu tiết.
Một đường đi tưởng rằng có thể trôi qua an nhàn, ai ngờ lại gặp không ít hoa đào của Phương Minh Đình, trong đó mấy cô mỹ nhân thông tuệ thích nhất là biến đổi sắc mặt hỏi han ân cần muốn thông qua em gái Cẩm Vinh này mà câu lấy anh trai Phương Minh Đình.
Cho nên Cẩm Vinh không khỏi đau đầu, thoát khỏi thần y mỹ nhân, cải trang giả dạng tiếp tục du sơn ngoạn thủy.
Không nghĩ tới cải trangrồi lại chọc phải phiền toái, vẫn là tiết mục thường ngày "ác bà đùa giỡn mỹ nhân".
"Tiểu nương tử, theo ta về nhà đi, muội muốn gì ta cũng có thể cho nha." Nhân vật ba mươi sáu tuyến vô danh không tên tuổi hoành hành ngang ngược chặn đường Cẩm Vinh.
Người xung quanh nghị luận sôi nổi, chỉ tay bàn tán, lại không dám tiến lên, chỉ có một ít người vụng trộm đi báo với sai dịch.
Phương Cẩm Vinh mặt không biểu tình, mấy ngày trước mới để kiếm sĩ của sơn trang tránh đi xa xa chút, bên người chỉ còn thị nữ Thanh Y hiện tại đang đứng che trước người mình, Cẩm Vinh nhớ rõ Thanh Y am hiểu nhất chính là ám khí, giết người không chớp mắt.
"Thả cô nương kia đi."
Phương Cẩm Vinh và ác bá đồng thời nhìn lại, thấy một tiểu thư sinh môi hồng răng trắng áo xanh phong tư tuấn nhã đứng đó, nếu không phải tay áo hắn còn run rẩy thì Cẩm Vinh còn tưởng rằng hắn thật sự không sợ hãi đâu.
Ác bá thấy thư sinh đối nghịch với mình, ngay cả y phục cũng là cho người nhìn vài cảm thấy hắn biến thành tục tằng thừa thãi, tâm sinh ghen ghét, "Một thư sinh nho nhỏ như ngươi cũng dám quản đại sự của bổn gia, đánh cho ta, đánh gần chết mới thôi."
Tốt nhất là đem gương mặt kia làm hỏng, trong lòng ác bá ngoan độc.
Hắn ra lệnh một tiếng, mấy tên chó săn vừa rồi còn vây quanh Cẩm Vinh và thị nữ lập tức liền hướng về phía thư sinh muốn động thủ.
Thư sinh kia trong người không có một chút công phu quyền cước nào, chạy trốn cũng không kịp, thấy đám người kia chạy đến thì chỉ có thể ngồi xổm xuống che đầu lại, mong không trúng chỗ hiểm, hai vị cô nương kia có thể nhân thời cơ chạy thoát thì tốt.
Thật giống như một cái bao cát, Cẩm Vinh trong lòng khẽ cười, hướng người phía sau ra hiệu.
Thư sinh kia còn ngồi xổn che đầu, mãi không cảm thấy đau đớn mà chỉ thấy một trận kêu rên, hắn buông tay đang che đầu thì nhìn thấy ác bá cùng đám người của hắn đang che người kêu đau, mà cô nương bị đùa giỡn thì đang được vệ sĩ vây xung quanh, lạnh lùng nhìn đám người kia bị đánh đến kêu cha gọi mẹ, không thèm liếc mắt một cái.
Thư sinh mặt đỏ lên, "Nguyên lai cô nương có hộ vệ, ha ha."
"Tiểu thư." Kiếm sĩ đã trừng trị xong một đám vô lại, trở về bên người Phương Cẩm Vinh, chắp tay nói, "Muốn phế đi sao?" nói rồi, ánh mắt chán ghét nhìn những người nằm sống dở chết dở trên mặt đất, hừ, phế vật, cư nhiên dám mạo phạm đại tiểu thu nhà bọn họ.
Phương Cẩm Vinh cúi đầu cùng Thanh Y nói hai câu rồi vẫy vẫy tay, "Không cần, nơi này giao lại cho quan phủ xử lý đi."
"Bất quá ta có việc khác muốn các ngươi làm."
"Tiểu thư phân phó." Kiếm sĩ nghiêm túc nói.
Cẩm Vinh duỗi tay chỉ thư sinh bên kia, "Đem hắn trói lại cho ta, mang đi."
Thư sinh nghe vậy thì ngây người, hắn chưa kịp phản ứng đã bị người trói gô lại, khiêng đi.
Lúc sau, nha dịch khoan thai tới muộn, vừa vặn người của Thiên Kiếm sơn trang đã đi được một khắc, "Ai nói nơi này có người cường đoạt dân nữ?"
Người qua đường biểu tình kì quái trả lời, "Không phải dân nữ, là dân nam."
Mấy hôm sau.
Phương Minh Đình thấy muội muội trở về, chưa kịp vui mừng thì muội muội này đã dọa huynh trưởng là hắn sợ hết hồn.
Muội muội đi nửa năm mới trở về, còn mang theo một thư sinh yếu đuối.
"Hắn là người của ta." Cẩm Vinh đúng tình hợp lí nói.
"Tổ tông tám đời nhà hắn muội ta cũng đã tra qua, bên trên không có mẹ già tám mươi, bên dưới không có trẻ con ba tuổi, nhà hắn chỉ còn lại một mình hắn."
Phương Minh Đình nhìn cái người trừ tướng mạo là đẹp hơn hắn, còn lại tay không thể nhấc, vai không thể khiêng, yếu đuối nhu nhược, kéo Cẩm Vinh nói thầm, "Nhưng hắn một chút võ công cũng không thể."
Không biết võ công là tốt nhất, không bị liên lụy tới ân oán giang hồ, người hiền lành dễ bắt nạt.
Đương nhiên Cẩm Vinh không đem lời trong lòng nói ra, chỉ nói, "Ta thấy đem hắn nuôi trong nhà rất tốt."
Phương Minh Đình nhớ lại hồi nhỏ muội muội rất thích nuôi tiểu bạch thỏ, quay đầu nhìn thư sinh yếu nhược môi hồng răng trắng kia, đột nhiên phát hiện đúng là rất giống, vì thế cũng không nói thêm, muội muội thích thì cho nàng nuôi đi, còn không phải là một nam nhân sao, muội muội cao hứng là được!
Nuôi thư sinh văn nhược giống như tiểu bạch thỏ nhà mình đến vui vẻ, Phương Cẩm Vinh cứ như vậy vui sướng khoái hoạt tiêu sái mà qua một đời.
- Hoàn thế giới 2 -
[13.04.20]