Tôi tớ cách rèm châu báo, phần hoàng kim còn lại Tô tri phủ cũng đã mang đến, ngoài ra, ngày mai Kiến Hoán Đế sẽ rời khỏi Dương Châu.
"Đi cũng mau." Cẩm Vinh cười khẽ một tiếng.
Ninh Viễn Hầu Dương Châu vừa mới bị tập kích ngoài thành mấy tháng trước, lão hoàng đế tích mệnh, phát hiện Dương Châu có một vị cao thủ cấp tông sư lfm lão không thể nào an tâm ngồi yên.
Tiếng đàn réo rắt, măc dù Cẩm Vinh không đàn thành điệu, cũng linh hoạt kỳ ảo vô cùng.
Cũng không biết nếu bên ngoài nghe được tin cây ma cầm từng khiến võ lâm đại loạn trở thành đồ chơi của Tiêu Cẩm Vinh thì sẽ như thế nào.
Cây cầm tuy có ma tính nhưng ở đỉnh thế giới, nơi mà xé rách hư không cũng là chuyện thường tình, còn chẳng thế hóa kiếp thành tinh.
Tôi tới, người thực tế cũng là sát thủ của Ẩn Lâu tiếp tục bẩm báo chuyện trong kinh thành, "Thái tử chưa nắm được thực quyền trong tay, hiện tại vẫn phải dựa vào Ninh Viễn Hầu ổn định cục diện."
Bàn tay đang vuốt ve cây cầm hơi ngừng lại, "Để Ẩn lâu truyền tin ra ngoài, bên cạnh Kiến Hoán Đế có một cao thủ tông sư bảo hộ."
"Tuân lệnh." tôi tớ không tiếng động thối lui, chẳng sợ đây là tin tức có thể khiến võ lâm kinh động,
Bọn họ cũng sẽ hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh lâu chủ.
Từ tiền triều, võ lâm đã đại thương nguyên khí, đến nay không có cao thủ cấp tông sư xuất thế. Nếu tin tức này truyền ra, xích mích giữa võ lâm và triều đình chắc chắn sẽ chỉ càng tăng lên.
Kế tiếp, đường hồi kinh của Kiến Hoán Đế cũng chẳng thế thái bình.
Đối với chuyện này, Cẩm Vinh chẳng hề cảm thấy áy náy chút nào, cô cũng coi như là một nửa người giang hồ, quý tộc hoàng đế gì chứ, huống chi Kiến Hoán Đế muốn lợi dụng cô, còn nghĩ lấy Ninh Viễn Hầu tới bắt chẹt, cho rằng Ninh Viễn Hầu là điểm yếu của cô, còn để cao thủ bên người đến theo dõi.
Làm lão bản Hoan Nhan Lâu, tôn trọng khách nhân là lẽ đương nhiên.Nhưng làm lâu chủ Ẩn Lâu, tính tình khó có thể mà tốt như vậy.
_____
5 ngày sau, Kiến Hoán Đế ngự giá hồi kinh nhiều lần gặp ám sát, mà trong kinh cũng sinh phản loạn.
Nghe nói tin tức đã lan rộng trong võ lâm, còn có tin báo kinh thành gửi tới, Kiến Hoán Đế giận dữ, truyền lệnh đẩy nhanh hành trình.
Mà thích khách võ lâm cử đi lại giống như được nghiệm chứng, càng được đà, liên tiếp mấy làn sóng sát thủ, tuy có kim giáp tướng sĩ bảo vệ, lại cũng mỏi mệt bất kham.
Cho đến khi vị tông sư võ học hoàng thất kia ra tay, đánh lui thích khách.
Kiến Hoán Đế bình an hồi kinh, mà cao thủ tông sư bên người cũng bị không nhẹ, Kiến Hoán Đế một bên phong tỏa tin tức tông sư bế quan tĩnh dưỡng, một bên bắt đầu quét sạch kinh đô.
Hắn bên ngoài nhiều lần gặp ám sát, mà đám nhi tử thần tử tốt lại vội vàng tranh quyền đoạt lợi ở kinh thành.
Nghe nói mấy ngày kia, chương minh điện đã đánh vỡ vài cái ấm trà.
Đám hoàng tử bị cảnh cáo, bị thu hồi quyền lực trong tay, Thái Tử không công không tội, lại bị Kiến Hoán Đế nói giám quốc bất lực, cấm cửa nửa tháng.
Ninh Viễn Hầu có công bình loạn, được phong nhất đẳng Ninh Quốc Công, ban thưởng vô số, lại không đề cập tới chuyện đại doanh hồi Tây Bắc, tiếp tục trấn thủ biên cương.
Trong lúc nhất thời, khách khứa nườm nượp đến thăm tân Quốc công phủ.
Bên ngoài phong vân, quan viên Dương Châu cũng bị liên lụy, mà ở Hoan Nhan Lâu Cẩm Vinh như cũ chơi nhạc cụ, ngẫu nhiên bồi các cô nương đánh đàn khiêu vũ, thỉnh thoảng đi ngâm mình ở suối nước nóng mới —— hồi mộng tiên.
Cẩm Vinh không chút tiếc rẻ mà đổ tiền vào, hơn nửa tháng, suối nước nóng của Hoan Nhan Lâu đã xây xong.
Tuy rằng trời chưa vào đông, nhưng ngâm mình trong suối nước nóng như cũ là chuyện khiến Cẩm Vinh cảm thấy vui sướng nhất.
Thu Tễ hiện tại cũng đã được bên trên thông báo chuyển công tác, không còn phái gánh nước, mà là phụ trách hầu hạ ở suối nước nóng. Rốt cuộc nữ tử làm tôi tớ ở Hoan Nhan Lâu không nhiều lắm, tạp dịch cũng tạm thời chỉ có một mình Thu Tễ.
Trên thực tế, chân chính yêu cầu chính là Cẩm Vinh, các cô nương Hoan Nhan Lâu tuy đã quen sinh hoạt cẩm y ngọc thực, nhưng cũng thói quen tay làm hàm nhai, quần áo đều là tự mình xử lý.
Cho nên việc của Thu Tễ cũng rất nhẹ nhàng, các tôi tớ cũng không có dị nghị, bởi vì ở Hoan Nhan Lâu không có ai không biết, cho dù là lão bản tiền nhiệm Minh Ngọc phu nhân, hay là tiêu công tử, đều đối xử rất tử tế với nữ nhân.
Thu Tễ mang theo một chồng quần áo cùng dụng cụ rửa mặt, đẩy cửa vào hồi mộng tiên.
Bên trong sương mù mở ảo, tuy Thu Tễ là người học võ, tai mắt nhanh nhạy, nhất thời cũng phân biệt không ra. Chỉ đành ấn phương hướng tôi tớ đã nói, đếm bước chân, buông quần áo trong tay.
Bên kia bình phong, mơ hồ chỉ thấy được một bóng người.
ở Hoan Nhan Lâu, tiêu công tử từ trước đến nay chỉ ngâm suối nước nóng một mình.
Lại nói, trừ bỏ ngày ấy tới Hoan Nhan Lâu, còn lại Thu Tễ cũng không cùng Tiêu công tử nói thêm một câu nào, nhưng từng ấy thời gian, Thu Tễ cũng nhìn ra vị công tử này nhìn qua ôn hòa có lễ, lúc nào gương mặt cũng mang theo ý cười nhưng càng rõ ràng hơn, con người này luôn mang vẻ trào phúng kiêu ngạo trong đáy mắt, tản mạn vô trạng, tựa hồ trừ Hoan Nhan Lâu, không có gì để ở trong lòng.
Nhưng nghe Triều Tú nói, tiêu công tử thu lưu che chở các nàng, cũng không để các nàng làm chuyện trái lương tâm, cũng coi như được là một người tốt.
Thu Tễ thất thần, cũng không phát hiện người trong suối nước nóng đã đứng dậy, trong thời gian ngắn thay y phục mới, mặc xong đai lưng Cẩm Vinh còn không quên nhắc nhở một câu, "Ngươi còn không đi sao?"
Thu Tễ hồi thần, đưa xong quần áo phải ngay lập tức ra ngoài là quy củ, vừa định nhận sai lại vô tình đối mặt với Tiêu công tử, mái tóc dài chưa kịp chải gọn, vẫn như cũ đẹp tựa thiên tiên...nhưng...
Thu Tễ buột miệng thốt lên, "Tiêu công tử...... Ngươi là nữ?"
"Ngươi vẫn không nhận ra sao." Cẩm Vinh nhàn nhạt nói, cô vốn không cố ý đi che dấu thân phận nữ tử, đặc biệt là sau khi Minh Ngọc qua đời, liền càng thêm không thèm để ý, chỉ là thích mặc nam trang mà thôi.
Giống như là thích sắm vai nhân vật nhạc sư.
Không nhận ra Cẩm Vinh không phải nam nhân thực ra là vấn đề của Thu Tễ, theo lý thuyết thì đến trình độ võ học như nàng ta, phân biệt nam nữ rất đơn giản tỷ như tông sư cao thủ bên người Kiến Hoán Đế liếc mắt một cái liền nhìn ra Cẩm Vinh là nữ tử.
Đáng tiếc Thu Tễ kinh nghiệm giang hồ không nhiều lắm, hơn nữa tiêu công tử để lại ấn tượng quá sâu đậm, cũng chẳng suy nghĩ đến những chuyện khác.
Không đợi Thu Tễ hồi phục, Cẩm Vinh sớm đã đi rồi, ngâm suối nước nóng xong, còn có nước đường phòng bếp đã chuẩn bị tốt. mà tóc còn ướt, chỉ cần dùng nội lực là có thể hong khô.
Đối với Cẩm Vinh mà nói, tác dụng lớn nhất của nội lực cũng chỉ có không bị lạnh với điểm tác dụng này.
Thu Tễ hốt hoảng về, ngẫu nhiên gặp phải Triều Tú, do dự sau một lúc lâu, nói đến chuyện thân phận nư nhan của tiêu lão bản, Triều Tú có biết hay không.
Ngoài dự kiến, Triều Tú gật gật đầu, còn không để bụng nói, "Đây là yêu thích của công tử."
Mới ban đầu bọn họ cũng đâu có biết, nhưng Cẩm Vinh cơ bản không che dấu, hầu hạ bên cạnh đương nhiên sẽ nhận ra. Hơn nữa lâu ngày thành quen, đám Triều Tú cũng đã thích ứng, khó phân nam nữ thì sao chứ, vô luận là nam hay nữ, đều là Tiêu nhạc sư mà bọn họ quý mến, Triều Tú nói.
"Tiểu Tễ, ngươi không cần nghĩ nhiều, nếu chọc công tử không cao hứng, Hoan Nhan Lâu ngươi cũng chẳng thể ở lại được." Triều Tú khuyên nhủ nói.
Nàng tuy cùng Thu Tễ tình nghĩa không cạn, nhưng nếu công tử đã nói, nàng sẽ không vi phạm.
Thu Tễ gật gật đầu tỏ vẻ hiểu rõ, cũng sẽ không nói lung tung.
Nhưng mà hai người cũng chưa nghĩ đến, ngày Thu Tễ rời lại đột ngột đến như vậy.
Thu gia xảy ra chuyện, hơn một nửa bị tàn sát, gia chủ Thu gia trọng thương, Thu Tễ nghe nói tin tức này, thì liền lập tức chào từ biệt Cẩm Vinh.
Tuy rằng vành mắt ửng đỏ, nhưng Thu Tễ còn tương đối bình tĩnh, nhìn về phía Cẩm Vinh, chắp tay nói,
"Mấy ngày nay, đa tạ tiêu lão bản thu lưu, hiện giờ trong nhà gặp đại nạn, Thu Tễ cần phải đi."
Cẩm Vinh mở mộc phiến trong tay, che mất nửa gương mặt, không rõ thái độ, khẽ cười nói, "Hoan Nhan Lâu không áp đặt ai bao giờ, đi ở tùy ý."
"Nếu có cơ hội, Thu Tễ chắc chắn báo đáp ơn thu lưu của tiêu lão bản." Thu Tễ xoay người, cầm lấy đoản đao tùy thân của mình, rời khỏi Hoan Nhan Lâu.
Cẩm Vinh cũng không đem chuyện Thu Tễ nói để ở trong lòng, Thu Tễ hiện tại bị cuốn vào phong ba võ lâm có thể trở mình toàn vẹn hay không chưa nói, hơn nữa Cẩm Vinh cũng không cảm thấy nàng có cơ hội báo đáp mình.
Vẫn luôn yên lặng chú ý hoặc có thể nói là giám thị Thu Tễ, tổng quản Hoan Nhan Lâu từ chỗ tối đi ra, thở dài, "Nàng tư chất không tồi."
Cẩm Vinh hơi hơi nhướng mày, "Thiếu một cái tạp dịch mà thôi."
"Chẳng lẽ ngươi còn muốn để Lạc Diệp Đao Thu gia đại tiểu thư ở lại làm sát thủ Ẩn Lâu?" Cẩm Vinh trêu chọc nói.
Tổng quản im lặng, hắn chỉ là cảm thấy hơi tiếc nuối, ai bảo Ẩn Lâu mấy năm nay chẳng thu nạp được mấy người, có cảm giác như Ẩn Lâu sẽ tuyệt đường trên tay mình, cũng thôi ai bảo lâu chủ là kẻ mạnh nhất chứ.
_____
Ninh Quốc Công phủ,
Sở Nguyệt khẽ vuốt áo cưới đỏ thẫm, nghe những lời nịnh nọt lấy lòng từ các ma ma xung quanh, trên mặt tràn đầy vẻ chờ mong hạnh phúc.
Nàng đã từng thoáng nhìn thấy dung mạo Cửu hoàng tử một lần ở vườn lan, tư thái xuất chúng, tuấn tú đĩnh bạt, sống mũi cao thẳng, đặc biệt là cặp mắt có hồn. huynh trưởng cũng nói hắn đối xử với mọi người rất ôn hòa, khiêm tốn có lễ độ, chưa kể hảo thi từ, lại là ấu tử bệ hạ cùng Dung quý phi sủng ái......
Có thể nói, cửu hoàng tử thỏa mãn ảo tưởng của Sở Nguyệt đối với phu quân tương lai.
Làm đích trưởng nữ Quốc công phủ ngàn kiêu trăm sủng, đãi ngộ tất cả đều là tốt nhất, hôn sự cũng khiến các quý nữ trong kinh thành hâm mộ không thôi, cha làm quốc công, lại gả làm người hoàng gia.
Mặc dù nghe nói phụ thân lại hướng Dương Châu bên kia truyền tin, cũng không thể làm Sở Nguyệt mất đi nửa phần vui mừng.
Cũng không biết vì sao phụ thân còn nhớ thương một kẻ đã chết.
_____
Tin tức của Ninh Quốc Công còn không chưa vào được cổng lớn Hoan Nhan Lâu, đã bị Cẩm Vinh phân phó, tùy ý phá hủy.
Cẩm Vinh với Ninh Viễn Hầu, hiện giờ là Ninh Quốc Công, chưa từng có quan hệ đáng nói.
Bằng không, cô cũng chẳng không cố kỵ mà hố Kiến Hoán Đế mấy lần.
Nhưng mà báo ứng đến quá nhanh, lại có người đem cái nồi ám sát Kiến Hoán Đế ném về phía Ẩn Lâu.
Trời xanh chứng giám, cô nhiều lắm ở phía sau thúc đẩy, tản chút tin tức, nhưng căn bản không ra tay.
Có lẽ là chuyện La Sát Môn toàn bộ bị thanh trừng trong một đêm làm khiếp sợ võ lâm, cũng dẫn tới việc có người muốn mượn thanh danh Ẩn Lâu hành sự, tựa như chuyện của Thu gia mấy ngày trước đây, cũng có suy đoán đây là hành động của Ẩn Lâu.
Bất quá cũng chẳng mấy ai tin, Ẩn Lâu đã ra tay, chẳng có ai có thể sống sót.
Cẩm Vinh nhìn tin tình báo, đối với tình hình hiện tại của Ẩn Lâu— quay sang tổng quản Hoan Nhan Lâu cảm thán một câu, "thanh danh Ẩn Lâu thật đúng là đen như chó thui."
Tổng quản: "......" Lâu chủ, ngài có còn nhớ ngài là chủ nhân Ẩn Lâu hay không? Ngài ngồi đó trêu chọc Ẩn Lâu bị người ta vu oan được sao?
Cẩm Vinh cũng liền cảm khái một chút thanh danh Ẩn Lâu so với bầy chim lợn và lũ quạ đen trong những câu chuyện kể mỗi khi người lớn muốn dọa bọn trẻ con còn muốn đen hơn.
Đương nhiên, Cẩm Vinh cũng sẽ không để yên.
Chọn mấy kẻ to gan dám mượn danh Ẩn Lâu có danh tiếng nhất trong giang hồ, để Ẩn Lâu đi giết gà dọa khỉ, rồi Cẩm Vinh cũng liền buông tay mặc kệ.
Cô hiện tại chính là tiêu công tử văn nhã phong lưu của Hoan Nhan Lâu cơ mà.
Nhưng mà những lời đồn đại xoay quanh Ẩn Lâu mời ngừng mấy ngày, bên ngoài đã truyefn đến một tin tức kinh thiên động địa.
Ninh Quốc Công Sở Nguy cấu kết địch quốc, ý đồ mưu phản, hai ngày sau mãn môn chém đầu.
Chương 161 – (10)
Tin tức đại công thần, nhất phẩm Ninh Quốc Công - Sở Nguy cấu kết địch quốc, ý đồ mưu phản, hai ngày sau mãn môn xử trảm nhanh chóng lan đi khắp nơi.
Không có ai dám suy đoán tính chân thực của tin tức này, thánh chỉ đã hạ, thật giả có gì bất đồng.
Người thông minh một chút sẽ biết, đây là Kiến Hoán Đế tự mình xử lý Ninh Quốc Công, người mà hắn đã từng coi là bằng hữu chí cốt.
Xuống tay quá nhanh, quá tàn nhẫn, tàn nhẫn đến mức làm chúng triều thần sinh ra sợ hãi với Kiến Hoán Đế, không biết bao giờ mình trở thành cái bia của nghi ngờ, cũng làm nhiều trái tim trở nên băng giá.
Ái dục là gốc của sinh tử, ái dục sinh ra từ ý thức, mà đối với Kiến Hoán Đế, đó chính là dục vọng khống chế tất cả trong tay.
Cẩm Vinh biết được tin tức, vừa vặn là nửa giờ sau khi Kiến Hoán Đế hạ chỉ, Ẩn Lâu đúng là có tài nuôi phi ưng truyền tin, tốc độ không tồi.
Chuyện đã sớm đoán được từ trước, chẳng khơi dậy được cho Cẩm Vinh bao nhiêu hứng thú.
Một kẻ ngu trung cũng quá mức cương trực, hại chết Minh Ngọc, cũng hại chết chính mình.
Cẩm Vinh cũng không đi trước mộ Minh Ngọc dâng hương, nói cho bà, nam nhân bà yêu thương nhất chuẩn bị xuống hoàng tuyền bồi bà, với Minh Ngọc mà nói, chưa chắc là tin tức tốt.
Lại mấy ngày trôi qua, tôi tới đột ngột báo, bên ngoài có hai vị khách ngoài ý muốn, chính là Sở Vân Thâm, Sở Nguyệt.
Cẩm Vinh nhìn hai kẻ phong trần mệt mỏi, bởi vì bôn ba mà chật vật, bỗng nhiên cảm thấy đầu có chút đau.
Không quản Ninh Quốc Công sống chết quả nhiên là đúng.
_____
Đông Cung, Thái Tử một thân minh hoàng cẩm y ở trong điện dạo bước, mày co chặt,
Một bên Thu Địch Sinh mở miệng nói, "Thái Tử chính là vì chuyện Ninh Quốc Công mà phiền lòng?"
Thái Tử thở dài một hơi, hắn hiểu rõ hành động lần này của phụ hoàng chẳng khác gì tự phế đi một cánh tay của mình, cho dù Ninh Quốc Công ngày thường một lòng trung quân, ngược lại cũng đắc tội quá nhiều người, ở Tây Bắc trấn thủ nhiều năm, uy vọng tích lũy từ lâu khiến cho phụ hoàng kiêng kị.
Lần này Ninh Quốc Công hồi kinh, chính là cơ hội cho phụ hoàng xuống tay.
"Nguyên tưởng rằng Hoan Nhan Lâu Tiêu Cẩm Vinh sẽ làm phụ hoàng dao động tâm ý." Thái Tử đỡ trán thở dài.
Thu Địch Sinh nói, "Chỉ là không nghĩ tới, cửu biệt nhiều năm, Tiêu Cẩm Vinh đối với chẳng có chút cảm tình, hoặc là nói, nàng là một kẻ bạc tình."
Không có ai tương trợ, tứ phía là địch, kinh thành không như Tây Bắc đại doanh Ninh Quốc Công Sở Nguy được định sẵn kết cục chỉ có một, đầu rơi xuống đất, Kiến Hoán Đế thành công buông xuống mối lo Sở Nguy công cao chấn chủ.
_____
"Cho nên, hắn cho các ngươi tới tìm ta?" Cẩm Vinh nửa tựa mình trên giường nệm, bên cạnh có giai nhân làm bạn, khói thuốc mờ mịt, sa mành hơi khuất, nàng đảo con người nhìn lướt qua Sở Vân Thâm cùng Sở Nguyệt trước mắt.
Sở Vân Thâm siết chặt nắm tay, nhắm mắt, phảng phất như cảnh phụ thân bị xử trảm còn ở trước mặt, "Phải, phụ thân hy vọng ngươi có thể xem nể tình chúng ta chung huyết mạch, che chở huynh muội chúng ta."
Ninh Quốc Công rốt cuộc cũng không xuẩn, hắn tín nhiệm bệ hạ là chuyện của hắn, nhưng quân muốn thần chết, thần không thể không chết.
Nhưng con cái hắn chung quy là vô tội, cho nên thầm an bài thân vệ đi theo từTây Bắc hộ tống bọn họ rời kinh thành,
Không đi Tây Bắc, đi Dương Châu, tìm Hoan Nhan Lâu.
Hắn tuy khống chế đại doanh Tây Bắc nhiều năm, nhưng bệ hạ nếu là muốn trừ khử hắn, tất là đã chuẩn bị tốt người tiếp quản thế lực quân quyền, Vân Thâm cùng Nguyệt Nhi lâu nay ở Trường An, ít giao tình với Tây Bắc, một khi đi, chỉ sợ là rơi vào miệng hổ.
Hoan Nhan Lâu thì khác, Sở Nguy tuy rằng không biết thân phận của Cẩm Vinh đến tột cùng là ra sao, Minh Ngọc không nói cho hắn, bản thân cũng chỉ tra được chút da lông của Hoan Nhan Lâu, nhưng từ kiêng kị của bệ hạ đối với Hoan Nhan Lâu, xem ra, đó là nơi an toàn duy nhất.
Sở Nguy nghĩ, Cẩm Vinh có lẽ sẽ xem tình cảm cùng cha khác mẹ, cứu bọn họ một mạng.
Cho dù chẳng có gì bảo đảm được kết quả, nhưng đây là cọng rơm cứu mạng duy nhất cho nhi nữ của hắn.
Tưởng rằng bản thân chinh chiến một đời, tân trung vì nước, gây thù chuốc oán vô số, giờ ra đến nông nỗi, hoàng gia cũng chẳng phải nơi có thể nhờ cậy.
Chung quy lại, hắn có lỗi với quá nhiều người.
Cẩm Vinh nhẹ nhàng phe phẩy hồng phiến, Sở Vân Thâm nói như vậy, cô mới nhớ ra, Sở Nguy gửi cho cô không ít tin, chỉ là cô một lần cũng không nhận.
Đương nhiên, lời này Cẩm Vinh cũng sẽ không nói ra trước mặt Sở Vân Thâm cùng Sở Nguyệt.
Đến nỗi thỉnh cầu của Ninh Quốc Công Sở Nguy, Cẩm Vinh hơi hơi nhướng mày, mắt mang ý cười, "Hoan Nhan Lâu không thu người vô dụng."
"Ngươi......" Sở Nguyệt lại nhịn không được cả giận nói, lại bị Sở Vân Thâm lập tức chặn miệng, "Nguyệt Nhi!"
"Ca, nàng nhẫn tâm vô tình như vậy, cha chết cũng thờ ơ, chúng ta còn yêu cầu nàng làm cái gì?" Sở Nguyệt không cam lòng nói.
Từ trên đỉnh mây rơi xuống vũng bùn, chênh lệch lớn như vậy, phụ thân thì đã chết, hiện tại còn phải tới cầu Tiêu Cẩm Vinh......
Cẩm Vinh tựa hồ không nhìn ra tâm tình phức tạp đầy bi thương trên gương mặt mỹ miều kia của Sở Nguyệt, lại nói, "các cô nương Hoan Nhan Lâu ai cũng có sở trường riêng, ít nhất cũng học nghệ mười năm......"
"Mà nô bộc bình thường võ công ít nhất cũng là cao thủ nhị lưu giang hồ." Hồng phiến trong tay "phập" một tiếng mở ra, bên trên là những đoán hồng mai kiều diễm.
"Không biết hai dạng này, Sở công tử cùng sở cô nương phù hợp với hạng mục nào?" Cẩm Vinh ý cười nhàn nhạt mà nhìn về phía bọn họ.
Sở Vân Thâm sắc mặt trắng bệch, chính như Cẩm Vinh nói, Hoan Nhan Lâu không lưu vô dụng người, Minh Ngọc là ngoại lệ, bởi vì Hoan Nhan Lâu vốn chính là vì nàng mà xây, nhưng Cẩm Vinh cũng chỉ sẽ vì nàng mà phá lệ.
Nữ tử nơi này chăm học khổ luyện nhiều năm, trả giá tâm huyết vô số, mới có tài nghệ kinh diễm thế nhân.
Mà Hoan Nhan Lâu, cũng chỉ lưu lại người xuất sắc nhất.
Những người khác đã sớm rời đi, bởi vì Minh Ngọc thiện tâm, thế lực của Hoan Nhan Lâu cũng đủ để cho các nàng sinh hoạt bình phàm đơn giản.
Thế này nữ tử có quá nhiều khổ cực, vận mệnh các nàng như bồ liễu, như cánh hoa phiêu trên dòng nước.
"Vui đùa vậy thôi." Cẩm Vinh thu lại hồng phiến, đáy mắt khôi phục trầm tĩnh, "Các ngươi muốn gì?"
"Ta muốn báo thù cho phụ thân." Sở Vân Thâm con ngươi đen lại, bình tĩnh nhìn về phía Cẩm Vinh, hắn cùng muội muội chạy khỏi kinh thành, tuy có thân tín bảo hộ, nhưng một đường Kiến Hoán Đế đuổi giết không thôi, hộ vệ bên người cũng tử thương thảm trọng, chỉ còn lại mấy người.
Nhưng từ sau khi tiến vào Dương Châu, hắn liền phát hiện những đợt đuổi giết ít đi rất nhiều, đặc biệt là tới khi gần Hoan Nhan Lâu, hắn minh bạch vì cái gì phụ thân lại muốn bọn họ tới tìm Tiêu Cẩm Vinh.
Chỉ là phụ thân không nghĩ tới, Tiêu Cẩm Vinh chẳng hề coi họ là thân nhân, cũng không bỏ trong lòng.
Sở Vân Thâm tin tưởng Tiêu Cẩm Vinh có thực lực bảo hộ bọn họ, thậm chí trợ giúp bọn họ báo thù.
Tiền đề là, Tiêu Cẩm Vinh nguyện ý.
Sau khi Tiêu Cẩm Vinh cự tuyệt bảo hộ bọn họ, Sở Vân Thâm chẳng còn ôm hi vọng với việc nàng trợ giúp Sở gia báo thù, nhưng thời điểm Tiêu Cẩm Vinh đưa ra vấn đề này hi, hắn vẫn là kiên định mà nói ra mong muốn của mình.
Ngoài ý muốn chính là, Cẩm Vinh lại sảng khoái đồng ý, nói, "Được, ta chỉ cho các ngươi một con đường."
Cẩm Vinh cho bọn họ một cách, chính là nói cho huynh muội Sở gia một chỗ nương thân - Bạch Quy, thế lực phản hoàng lớn nhất võ lâm.
Tam giáo cửu lưu, chính ma lưỡng đạo, Bạch Quy đều có liên lụy.
Lấy thân phận Hoan Nhan Lâu lão bản mà nói, Cẩm Vinh hẳn là không biết đến tổ chức này, nhưng cô còn có một thân phận khác cũng thuộc về thế lực ngầm, Ẩn Lâu lâu chủ.
Cho dù trước đây, hay là hiện tại, Bạch Quy cũng chẳng thiếu đơn hàng ở Ẩn Lâu, chỉ là sau khi Cẩm Vinh lên làm lâu chủ, Ẩn Lâu ít nhận nhiệm vụ hơn.
Võ lâm triều đình đều là một bãi nước đục, Cẩm Vinh không tính liên lụy vào.
Kiến Hoán Đế bị ám sát cũng là Bạch Quy làm, Cẩm Vinh đương nhiên bất mãn bọn họ dám kéo Ẩn Lâu liên lụy, giáo huấn mấy đòn.
Lần này Sở Vân Thâm cùng Sở Nguyệt lại đây, lại có Bạch Quy, vậy đẩy phiền toái cho phiền toái là tốt nhất.
Bạch Quy tuy có thể có thể giữ được tánh mạng huynh muội Sở gia, thiện ý của Vinh cũng không có gì đáng nói.
Rốt cuộc, con đường báo thù, luôn là gian khổ vô cùng.
Sở Vân Thâm nhanh chóng đáp ứng, lại vẫn hy vọng Hoan Nhan Lâu có thể thu lưu muội muội Sở Nguyệt, báo thù chỉ cần mình hắn là đủ rồi, không nên liên lụy tiểu muội.
Cẩm Vinh như cũ vẫn là câu nói kia, "Ta đã nói, Hoan Nhan Lâu không thu lưu người vô dụng."
Lời này làm cho Sở Nguyệt vừa xấu hổ lại vừa tức giận, nhưng Tiêu Cẩm Vinh lại chưa từng liếc nhìn nàng một cái.
Sở Nguyệt cũng không muốn ở lại nơi này, khăng khăng muốn cùng huynh trưởng đi, Sở Vân Thâm bất đắc dĩ, nghĩ chờ chính mình có năng lực, lại đưa muội muội đi mai danh ẩn tích, bình an sinh hoạt.
Cẩm Vinh cho hai tôi tớ đưa Sở Vân Thâm cùng Sở Nguyệt đi Bạch Quy.
Sở gia huynh muội rời đi, Cẩm Vinh tiếp tục ngồi trên giường, xem thoại bản mới của Lan Lăng, đây cũng là Ẩn Lâu tìm đến cho lâu chủ đọc giải sầu.
Chúng sát thủ đã không còn là sát thủ mà ngày nào cũng tìm đủ loại ý tưởng giải trí cho chủ nhân J
Tổng quản tiến vào hồi bảo, đã đương huynh muội sở gia rời Dương Châu, nhìn lâu chỉ như vậy, cũng liền tùy ý gật gật đầu, liền biết huynh muội Sở gia bất quá là tiện tay là, không chút nào để ở trong lòng.
Như vậy ngày sau cũng không cần chú ý hai người họ.
Nếu là công tử là loại người ngại với huyết mạch tình thân mà ra tay, kia cũng chẳng phải là lâu chủ Ẩn Lâu.
Chương 162 – (11)
Những người được phát đi tróc nã dư nghiệt sở gia quay lại bẩm báo, sau khi người vào Dương Châu thì liền biến mất không thấy tăm hơi, không biết là thế lực nào che chở cho. Kiến Hoán Đế tuy rằng không để trong lòng hau đứa trẻ con, nhưng cũng biết nhổ cỏ tận gốc, hạ lệnh truy nã phản tặc Sở Vân Thâm cùng Sở Nguyệt.
Hoan Nhan Lâu hôm nay xuất hiện một vị khách nhân, Thu Tễ. khác với những khách nhân bình thường, nàng trực tiếp thỉnh cầu gặp mặt tiêu lão bản.
"Nghe Công Tôn y sư nói, trên đời này chỉ có một viên Phản Sinh Đan, ba năm trước bị đặt làm tiền cược, cuối cùng rơi vào tay tiêu lão bản. Thu gia nguyện trả giá, cầu tiêu lão bản ban thuốc." Thu Tễ ngôn từ khẩn thiết nói.
So với ngày rời Hoan Nhan Lâu khi, Thu Tễ đã thay đổi rất nhiều, khí chất càng thêm sắc bén thành thục, có lẽ đoạn phong ba lần này của Thu gia, nàng trải nghiệm thêm không ít.
Thậm chí võ công cũng rất có tiến bộ.
Cẩm Vinh suy tư một lúc lâu, rốt cuộc nhớ tới viên thuốc kia, tuy có danh là Phản Sinh Đan, nhưng cũng chẳng thể khiến người chết sống lại, chỉ có thể kéo dài hơi tàn.
"Bất luận giá nào?" Cô hơi hơi nhướng mày.
Thu Tễ quả quyết nói, "Phải, chỉ cần Thu gia có thể làm được, ta lấy danh dự gia chủ Thu gia làm ra hứa hẹn."
"Được." Cẩm Vinh cười tủm tỉm nói, một viên thuốc chẳng mấy tác dụng, đổi lấy hứa hẹn từ trăm năm thế gia, cũng đáng giá.
Cẩm Vinh để người vào nhà kho tìm Phản Sinh Đan, hộp đựng chính là một hộp ngọc được điêu khắc tinh xảo.
Thu Tễ có được thuốc, trong lòng buông lỏng, cũng không vội vàng trở về, còn hỏi Cẩm Vinh, "Chuyện của Thu gia, xin hỏi tiêu lão bản có biết được tin tức gì?"
Cẩm Vinh mỉm cười đùa cợt, "Ta chỉ là lão bản một Hoan Nhan Lâu nho nhỏ làm sao biết được những chuyện này?"
Nghe vậy, Thu Tễ có chút mất mát, cũng chẳng thể tiếp tục truy vấn, Hoan Nhan Lâu thần bí khó lường, tiêu lão bản đã không muốn dính vào phiền toái, nàng cũng vô pháp, vì thế đứng dậy cáo từ.
Sau đó không lâu, Cẩm Vinh liền nghe nói gia chủ Thu gia Thu Văn Tần kinh mạch trọng tục, đã là an khang, càng làm người ngoài kinh ngạc chính là, ngày mà hắn lần nữa xuất hiện trước mặt võ lâm, chuyện thứ nhất chính là đem vị trí gia chủ giao cho nữ nhi Thu Tễ, cũng không đề cập tới việc chiêu tế, lại càng giống như đã quên đi đứa con trai là Thu Địch Sinh.
Nghĩ đến chuyện Thu Tễ ở Thu gia chủ trì đại cục, lấy Lạc Diệp Đao gia truyền đánh lui kẻ địch, người khác cũng không kỳ quái, đều chúc mừng tân gia chủ Thu gia.
Thu Tễ cũng từng phát thiệp mời Hoan Nhan Lâu, bất quá, cũng chỉ có Triều Tú đi, thuận tiện mang theo một phần lễ của Hoan Nhan Lâu.
_____
Kiến Hoán Đế tinh lực không được như trước, bệnh tật quấn thân, lại như cũ bắt bám víu lấy quyền lực, Thái Tử ngược lại bình thản ung dung, tập trung tu thân dưỡng tính, ít nói quốc sự.
Thời gian này chốn võ lâm cũng liên tục là phong vân, lại cả võ lâm đại hội.
Trong đám tin tức hỗn loạn xuất hiện một ít vô cùng thú vị, tỷ như Sở Nguyệt sửa tên đổi họ vào Đông Cung, Sở Vân Thâm lên làm một trong bảy thất tinh của Bạch Quy.
Thu Tễ lên làm gia chủ xong cũng không ít lần tới Hoan Nhan Lâu.
Thu Tễ đã nói, cùng các thế lực lớn lục đục, còn không bằng ở chỗ này nghe cầm thưởng nhạc. Ngẫu nhiên có cơ hội gặp Cẩm Vinh, nàng cũng nói một chút chuyện giang hồ.
Bạch Quy thế lực dần dần từ chỗ tối chuyển tới bên ngoài, thanh danh cũng càng lớn.
"Gần đây càng ngày càng nhiều môn phát nhỏ quy thuận Bạch Quy." Thu Tễ cắn hạt dưa, lo lắng sốt ruột nói.
"Lần trước võ lâm đại hội, ta còn gặp được Bạch Quy - Phá Quân tinh Sở Vân Thâm, lớn lên sáng sủa như vậy, đáng tiếc sát khí quá nặng."
Cẩm Vinh cười nói, "Người giang hồ cũng sẽ ngại sát khí?"
"Sát khí quá nặng, chỉ sợ sẽ phản phệ tự thân ngược lại." Thu Tễ cũng là thân phận Sở Vân Thâm, triều đình treo giải thưởng vạn lượng hoàng kim, đừng nói triều đình, ngay cả giang hồ không ít người cũng động tâm.
"Bên ngoài càng ngày càng không yên ổn, có đôi khi, ta thật hâm mộ tiêu lão bản có thể tiêu dao tự tại như vậy." Thu Tễ nhìn về phía Cẩm Vinh, ánh mắt lộ ra hâm mộ.
Cẩm Vinh không thể phản bác chút nào.
Như Thu Tễ nói, bên ngoài không yên ổn, nhưng ngoài việc Hoan Nhan Lâu sinh ý sau như một, nơi đây cũng xuất hiện rất nhiều gương mặt mới.
Cẩm Vinh đọc đến cuốn thoại bản thứ năm của Lan Lăng thì trong kinh truyền đến tin tức, Bạch Quy Sở Vân Thâm ám sát hoàng đế ngay trong quốc yến, vì cha báo thù, sau đó bỏ trốn mất dạng.
Kiến Hoán Đế đã chết, Cẩm Vinh nghe xong tin tức này lại tiếp tục lật một trang sách.
Thái Tử kế vị, dùng danh nghĩa võ lâm vi phạm lệnh cấm, chỉnh đốn các đại môn phái, quá trình ngoài dự đoán vô cùng thuận lợi, mà thế lực giang hồ đã từng kiêu ngạo hiển hách hiện giờ mục ruỗng, nhanh chóng bị lật đổ.
Luận thủ đoạn, có lẽ hắn hơn tiên đế rất nhiều.
Ai cũng nhìn ra, Thái Tử, hiện giờ là Vĩnh Cảnh Đế, đã sớm muốn nhổ đi cái gai trong mắt, tân đế cuối cùng thỏa thuận với các đại môn phái, an phận, không trèo cao, cam chịu tân đế hành động.
Tân đế chỉnh đốn võ lâm, mà hiện tại Thu Địch Sinh lại đang có mặt ở Nhan Hoa Lâu. ánh mắt hắn sâu thẳm, lộ ra phức tạp, nhìn phía về phía Tiêu Cẩm Vinh đang bình tĩnh đàn bên kia bình phong, ai có thể ngờ được chủ nhân của nơi phong hoa tuyết nguyệt đệ nhất thiên hạ, cũng lại là lâu chủ Ẩn Lâu.
Mà hắnhôm nay tới đây, còn là thay bệ hạ, cùng lâu chủ Ẩn Lâu làm giao dịch, ổn định thế cục võ lâm Giang Hoài.
Tân đế đủ thông minh, trả giá cũng đủ đại giới, yêu cầu đưa ra cũng không làm Cẩm Vinh khó xử, Cẩm Vinh vui vẻ đáp ứng, đến nỗi ngày sau vị quân chủ này có thay đổi hay không, cũng không sao, dù sao đôi bên giao dịch đều vì lợi ích. Huống chi, Thu gia còn thiếu cô một ân tình.
_____
Mười lăm năm sau, Tiêu Cẩm Vinh giải tán Hoan Nhan Lâu, xé rách hư không, ban ngày phi thăng.
Thế nhân mới biết ở nơi phong hoa tuyết nguyệt lại tồn tại một vị đại tông sư, xem tẫn hồng trần, nay đã phi thăng, vi hậu người tán dương.
Phiên ngoại Sở Nguyệt
Sở Nguyệt, là đích tiểu thư phủ Ninh Viễn Hầu, cho dù mẫu thân mất sớm, nhưng bù lại có huynh trưởng cùng tổ mẫu nuông chiều, tiếc nuối duy nhất chính là phụ thân suốt ngày bận bịu nơi biên cương.
Phụ thân ở Tây Bác bách chiến bách thắng, trấn thủ một phương, khiến cho nàng ở kinh thành được vô số người hâm mộ.
Gia thế cao quý, bề ngoài xuất chúng, huynh trưởng cũng vô cùng xuất sắc, cuộc sống của nàng tưởng chừng hoàn hảo, nếu không phải nghe lén được tổ mẫu nói chuyện với mama. Nguyên lai phụ thân không về, không phải vì nước tận trung, mà là vì tránh mặt tổ mẫu.
Đây có lẽ là lần đầu tiên Sở Nguyệt oán hận phụ thân, vốn tưởng rằng phụ thân thâm tình với mẫu thân, sau khi bà mất đi không hề cưới vợ mới, lại không biết, ông ở bên ngoài còn cất giấu một nữ nhân khác.
Một nữ nhân thanh lâu.
Tổ mẫu trước lúc lâm chung, cuối cùng cũng được gặp mặt phụ thân một lần cuối cùng.
Vậy mà ngay sau đó, phụ thân lại nói muốn đi Dương Châu, gửi thư trở về nói, hầu phủ sẽ có thêm một nữ chủ nhân, là người mà hắn thâm ái nhiều năm.
Một nữ nhân xuất thân thanh lâu, sao xứng làm phu nhân hầu phủ, làm mẹ kế Sở Nguyệt, chẳng phải nàng sẽ bị tất cả mọi người nhạo báng, Sở Nguyệt tức khắc sinh ra kiêng kẹ đối với người mẹ kế tương lai kia.
ở cạnh tổ mẫu, nàng cũng nghe nhiều việc xấu xa nơi hậu trạch, nữ nhân kia có thể nào cũng là như thế hay không.
Cho nên khi nghe tin người kia đã chết, Sở Nguyệt thở dài nhẹ nhõm một hơi, cảm kích bà ta chết vì cứu phụ thân cũng chỉ giằng co trong một cái chớp mắt, rồi cũng rất mau tiêu tán.
Phụ thân cùng huynh trưởng đã trở lại, còn sắp nhìn thấy nàng cùng Cửu hoàng tử đại hôn.
Một đời người có bao nhiêu ngắn ngủi, Sở Nguyệt rốt cuộc đã biết, ở thời khắc mà nàng nghe tin phụ thân đã chết, cũng ở thời khắc nàng nhìn thấy cửu vương cùng tân vương phi cầm sắt hòa minh kia.
Tiểu thư khuê các ngàn kiêu trăm sủng lớn lên, chưa bao giờ hưởng qua tư vị cửa nát nhà tan, ngàn dặm đào vong.
Mặc dù nghe huynh trưởng nói, bọn họ sẽ đi gặp người, là tiêu lão bản Hoan Nhan Lâu, mẫu thân của nàng chính nữ nhân thanh lâu nữ tử kia, Sở Nguyệt cũng như cũ cao ngạo.
Nhưng một người kiêu ngạo khi nhìn thấy mộ người khác so với mình xuất sắc hơn nhiều, thậm chí không có cách nào với đến được,
Âm u trong lòng cũng ngày càng sinh sôi, càng đáng sợ chính là, đối phương chẳng chút nào đem mình để ở trong lòng, như bụi bặm, như con kiến nhỏ bé.
Cái gì thiên hạ đệ nhất lâu, còn không phải nơi phong hoa tuyết nguyệt, vì sao lại cầu nàng thu lưu, Sở Nguyệt lần đầu tiên phát giận với huynh trưởng.
Huynh trưởng lại bình tĩnh nói với nàng, "Nàng không nợ chúng ta cái gì."
Ở Bạch Quy sinh hoạt cũng không quá tốt, không có thị nữ hầu hạ, không có son phấn, huynh trưởng nỗ lực luyện võ, mà nàng chỉ có thể ở trong phòng phát giận.
Lúc này, Sở Nguyệt mới phát hiện mình không còn là tiểu thư hầu phủ, Vương phi tương lai nữa.
Phụ thân chết thảm, người quyền thế nhất thiên hạ muốn mạng bọn họ.
Những đơn thuần tốt đẹp còn sót lại, ở thời điểm đi theo huynh trưởng tới kinh thành, nhìn cửu vương cùng cửu vương phi ân ái, đã biến mất.
Nàng gạt huynh trưởng, tìm đến tổng quản Bạch Quy, nguyện ý trở thành mật thám, gia nhập Đông Cung.
Thái Tử biết thân phận nàng, nàng cũng thành công cụ tiếp xúc của Thái Tử cùng Bạch Quy.
Kiến Hoán Đế rốt cuộc chết trong tay thủ hạ huynh trưởng, Sở gia đại thù đã báo được, Thái Tử kế vị, vị phu quân trong mộng của nàng kia, cửu vương, cũng chết do mưu phản.
Nàng thành người đứng đầu cửu tần, chiêu nghi nương nương, nhưng cũng cả đời vô pháp có con.
Bệ hạ sẽ không để mật thám sinh hạ huyết mạch hoàng thất.
Huynh trưởng đã từng vì thế mà đau lòng, muốn mang nàng rời đi, nhưng Sở Nguyệt cự tuyệt, nàng không sống nổi cuộc sống cơm canh đạm bạc sinh hoạt nhàn vân dã hạc, ở hoàng cung như vậy cũng không tồi, ít nhất bệ hạ đối xử với nàng cũng không tệ lắm.
Thân là mật thám, nàng cũng nhận ra gương mặt thật của nhiều người, Thái Tử, Bạch Quy, còn có Thu gia nhiều năm trước bị tiên đế thu phục.
Thu Địch Sinh làm việc cho Thái Tử, cũng là để Thu gia thoát ly khống chế của hoàng gia, muội muội thay hắn kế thừa gia nghiệp.
Ở trong tình báo, nàng thấy được một cái tên quen thuộc, Hoan Nhan Lâu.
Cũng biết Thái Tử thỏa hiệp những gì. Mà bên kia thỏa thuận, là ai.
Sở Nguyệt cười khổ một tiếng, cùng là nữ nhi của phụ thân, nàng và nàng lại hoàn toàn không giống nhau, một là con chim mãi bị nhốt trong lồng, một tiêu dao tự tại.
Đây là chuyện Sở Nguyệt cả đời đều không làm được.
____
-hoàn thế giới 22-