Tuy hoài nghi ý đồ của Thục Quý Phi, nhưng Hoàng Hậu cũng càng nguyện ý để nữ nhi hưởng thụ tôn vinh, cho nên cam chịu.
So với lễ nghi phiền phức, Cẩm Vinh càng để ý chính mình chuyện sửa sang phủ công chúa.
Vì ứng đối điển lễ sắp tới, Hoàng Hậu còn tỉ mỉ chọn lựa vài ma ma giáo dưỡng đến dạy công chúa lễ tiết.
Các ma ma vốn còn lo lắng Vinh Ninh công chúa học không nổi lễ tiết.
Dù sao đây là công chúa vinh Ninh chứ không phải ai khác, dạy dỗ theo kiểu xử phạt gì đó thì thôi nghĩ cũng đừng nghĩ, công chúa chỉ cần nhíu mày một cái, Hoàng Hậu cũng sẽ không tha cho bọn họ.
Nhưng nếu đại điển có sai lầm, bệ hạ nương nương thương tiếc công chúa, bị phạt cũng là bọn họ.
Mang tâm tình nơm nớp lo sợ như vậy, các ma ma bắt đầu đến dạy công chúa, nhưng làm bọn hắn vừa mừng vừa sợ chính là, Vinh Ninh công chúa cơ hồ không cần dạy cũng thông suốt, khí độ bậc này, ai dám nói không phải kim chi ngọc diệp.
Các ma ma may ở Hoàng Hậu trước mặt cũng là khen lại khen. Các nàng cũng biết gãi đúng chỗ ngứa, Hoàng Hậu ban thưởng so với lệ thường nhiều hơn chục lần.
Cẩm Vinh cũng có thể cảm nhận được Hoàng Hậu vui mừng, bởi vì đã trải qua nhiều đời, trí nhớ lại tốt hơn người khác, chuyện học hành với Cẩm Vinh không hề khó khăn. Tuy Cẩm Vinh chưa bao giờ thích những chuyện lễ nghi phiền phức này, nhưng việc cần làm vẫn nên làm, không nên vì một chuyện nhỏ mà làm mẫu hậu phật lòng.
Bất quá làm cho ra dáng công chúa, làm mẫu hậu cùng vui vẻ một chút thôi.
______
Bên trong Hoa Nghi Cung hoa lệ tinh xảo không thua kém cung hoàng hậu,
Thiếu nữ cau mày, đầy bực bội hỏi, "Mẫu phi, người sao lại chủ động để con nha đầu kia giành được vinh quang chứ?"
Thục Quý Phi ngồi trên ghế quý phi xoa xoa huyệt Thái Dương, nói: "Nhớ kỹ, ở trước mặt phụ hoàng ngươi, phải gọi nàng ta là hoàng tỷ, phụ hoàng ngươi rất thương tiếc nàng."
Hoa Phượng công chúa trong mắt lộ ra khinh miệt, "Cái gì mà hoàng tỷ chứ? Trước kia cũng không nghe nói qua, dã nha đầu không biết cái hố nào chui ra, phụ hoàng cũng thật hoang đường, tra cũng không tra, không sợ làm lẫn lộn huyết mạch hoàng thất sao?"
Thục Quý Phi lạnh lùng nói, "Nàng đương nhiên không phải giả, việc này không đơn giản như vậy, đó là ta...... là ta bị bọn họ lừa gạt."
Cái gì mà công chúa thất lạc, cha con đoàn tụ, chiêu cáo thiên hạ chứ, tất cả chỉ là cái ngụy trang mà thôi, rõ ràng vẫn luôn bị bọn họ giấu ở Du Châu, người duy nhất bị lừa dối là nàng.
"cho dù là hoàng tỷ thì sao chứ, ả dám so với con sao? Nếu không phải ả trốn trong Chính Ninh Cung không lộ mặt, con đã sớm làm để cho ả ta biết, ai mới là kim chi ngọc diệp duy nhất."
Trong hoàng cung này, Hoa Phượng công chúa hận nhất Cẩm Vinh, bởi vì nàng ta trở về, Hoa Phượng không còn là công chúa duy nhất của Chương Cảnh Đế, độc sủng đã từng hưởng thụ cũng bị phân đi hơn nửa.
Cái kẻ chưa từng gặp mặt kia dựa vào cái gì mà bá chiếm vị trí của nàng, phụ hoàng cũng một câu liền đáp ứng.
Nhìn bộ dáng không coi ai ra gì của nữ nhi, Thục Quý Phi không khỏi thở dài.
Thời điểm sinh Hoa Phượng, Thục Quý Phi vẫn tâm tâm niệm phải sinh một hoàng tử đoạt đích, cũng chẳng để tâm đến nữ nhi, xin bệ hạ phong hào cũng là đề khiêu khích chọc giận Hoàng Hậu. Nhưng theo mấy năm nay phúc mỏng, bụng chậm chạp không có động tĩnh, nàng cũng liền càng thêm sủng nịch Hoa Phượng, hữu cầu tất ứng. Ngày thường nàng chọc ra họa cũng giúp nàng bãi bình, hiện tại mới dưỡng đến không biết trời cao đất dày, ngu xuẩn kiêu căng.
Dù sao cũng là nữ nhi duy nhất, Thục Quý Phi dạy dỗ nói, "Nay đã khác xưa."
"Hừ, có ông ngoại ở đây, ai dám khi dễ chúng ta." Hoa Phượng công chúa không cho là đúng.
"Đúng vậy, còn có ông ngoại ngươi, chúng ta chưa chắc không có cơ hội." Thục Quý Phi ánh mắt hơi trầm xuống, trong mắt lộ ra một tia tàn nhẫn.
Ngày tổ chức đại điển, triều bái liệt tổ liệt tông hoàng thất, chính thức thượng phong hào ban phong ấp, cả một ngày dài, Cẩm Vinh cũng có chút mệt mỏi, thầm cảm thấy bản thân khi cầm quyền đều cho đơn giản hoá tất cả các loại lễ tiết đúng là cử chỉ sáng suốt.
Hoàng Hậu Thái Tử trong lúc tiến hành đại điển thì nhìn chằm chằm theo từng chuyển động của công chúa, lễ phục dễ bị người động tay, chỉ sợ Thục Quý Phi động tay chân. Tuy nói, trong triều Dương Thừa Tướng đã bị Thái Tử đè áp gắt gao không xoay nổi mình, nhưng Thục Quý Phi ở hậu cung hoành hành nhiều năm, bản thân Hoàng Hậu cũng không biết, đến tột cùng có bao nhiêu người là tay trong của bà ta.
Cũng may, không xuất hiện chút sai lầm nào.
Lễ nghi kết thúc, Cẩm Vinh chính thức là trưởng nữ chính thống của Chương Minh Đế, được hưởng phong hào cùng phong ấp, Vinh Ninh công chúa.
"Hoàng nhi, đến bên trẫm." Chương Minh Đế trong mắt lộ ra tràn đầy từ ái.
Thấy một màn này, các đại thần đều cảm thán bệ hạ thật sự là sủng ái trưởng nữ, bên trái bên phải bệ hạ, trừ bỏ Hoàng Hậu cùng Thái Tử không có ai có thể ngồi, một ngày trang trọng như hôm nay, để Vinh Ninh công chúa bên cạnh, đủ thấy bệ hạ có bao nhiêu sủng ái trưởng nữ.
Thục Quý Phi hơi thở hơi hơi cứng lại, đè Hoa Phượng công chúa đang chuẩn bị phát tác lại.
Cẩm Vinh nghe tiếng thở dài, nhìn tướng mạo Chương Minh Đế, trong lòng cả kinh, là hồi quang phản chiếu chi tượng.
Ngồi ở bên người Chương Minh Đế, có thể nhìn thấy toàn bộ biểu tình của những người bên dưới, cho dù tạm thời mất khả năng tính toán thiên cơ, cô cũng có thể nhận thấy được hôm nay bất đồng, mẫu hậu cùng Thái Tử huynh trưởng, chỉ sợ cũng vì ngày này mà chuẩn bị hồi lâu.
Thôi, chung quy cũng không có bao nhiêu quan hệ với cô, huống chi, bọn họ cũng chẳng muốn Cẩm Vinh bị cuốn vào trong vũng nước đục này, cô làm như không biết là được.
"Kinh thành quả nhiên là nơi tàng long ngọa hổ, phồn hoa linh tú." Thẩm Thế Tương phe phẩy cây quạt, thần thái phi dương nói.
"Xem ra Thế Tương huynh vui đến quên cả trời đất rồi." Ninh Hi Liêm tức giận nói.
Thẩm Thế Tương thu cây quạt lại, "Có lẽ đây cũng là cho người ta khoe ra tài hoa."
Hai người chú ý tới đường phố kinh thành hôm nay nhiều chỗ treo đèn màu, không khí náo nhiệt, người cũng phá lệ nhiều.
Ninh Hi Liêm nghi hoặc hỏi, "Hôm nay là ngày mấy? náo nhiệt như vậy."
"Huynh không biết sao?" Thẩm Thế Tương kinh ngạc nói, "Là A Vinh, à, không đúng, là ngày Vinh Ninh công chúa thụ phong, trong cung tổ chức đại yến, bên ngoài cũng không cấm đi lại ban đêm."
Mới có mấy ngày thời gian, nghe lại cái tên này, giờ Ninh Hi Liêm cảm thấy phảng phất đã qua thật lâu, Thẩm Thế Tương giải thích một lượt, Ninh Hi Liêm cũng minh bạch nguyên nhân đêm nay bên ngoài lại náo nhiệt đến vậy.
"Đáng tiếc không thể nói với nàng một tiếng chúc mừng." Hắn hơi hơi thở dài.
Thẩm Thế Tương sang sảng cười nói, "Luôn có cơ hội, dù sao đều ở kinh thành."
Đi dạo quanh phường thị một vòng, Thẩm Thế Tương đề nghị đi đến thành lâu, "Tháp vạn đèn ở kinh thành, ta còn chưa được thấy đâu."
"Nhất định là phong cảnh khiến người kinh ngạc cảm thán." Ninh Hi Liêm vui vẻ nói.
Hai người lại không nghĩ tới, phong cảnh không thấy được, ngược lại gặp được một người đáng ra không nên ở thành lâu.
Chỉ thấy đối phương một thân cẩm y thêu chỉ vàng, đầu đội ngọc quan, đúng là một bộ quý công tử phong lưu.
Thẩm Thế Tương há mồm nửa ngày cũng không biết nói cái gì, thị vệ bên cạnh Cẩm Vinh đi lên trước, kẻ trước mắt dường như biết được thân phận của công tử, thị vệ định ra tay, bảo đảm không có tình huống nào có thể xảy ra với công tử.
Lại bị Cẩm Vinh cản lại,
"Không sao, đều là người quen." Cô nhàn nhạt nói.
"Cô...... sao lại ở chỗ này?" Thẩm Thế Tương cảm thấy có chút hoang đường, đường đường là Vinh Ninh công chúa, không tham gia cung yến nhận muôn vàn tôn vinh, như thế nào giả trang nam tử chạy đến chỗ này.
Không giống Thẩm Thế Tương đang hoảng sợ bên cạnh, Ninh Hi Liêm bình tĩnh hơn nhiều, tựa hồ không chút nào ngoài ý muốn với những cử chỉ không giống người của Cẩm Vinh. Trong đầu cũng chỉ có một ý nghĩ, A Vinh cô nương mặc nam trang cũng thật là đẹp.
Cẩm Vinh cười nói, "Giống như hai người thôi, tới xem phong cảnh kinh thành."
Thẩm Thế Tương cổ họng nghẹn một ngụm, nói vậy hắn cũng chẳng thể cãi lại, hơn nữa nơi này người nhiều miệng tạp, cũng không tiện hỏi.
Không nghĩ Cẩm Vinh lại cười nói, "Phủ đệ của ta cũng đã sửa xong, ước hẹn lúc trước, không bằng đêm nay thực hiện đi."
Thẩm Thế Tương còn muốn ra vẻ rụt rè, nhưng những thị vệ đi theo liền nhìn chằm chằm hắn khiến hắn nói không ra lời, mà Ninh Hi Liêm, đã sớm đi theo Cẩm Vinh rồi.
Thôi, có mất mạng thì nhất định phải ăn một bữa thật ngon trước mới được.
Vì thế, nửa canh giờ sau, ba người vào trong phủ công chúa ăn cơm.
"Cô còn chưa nói, một ngày như hôm nay mà sao cô lại chạy ra ngoài chứ?" Gắp một miếng thịt kho nóng hầm hập, Thẩm Thế Tương cũng thoải mái hơn, hỏi chuyện hắn đang tò mò.
Cẩm Vinh tùy ý nói, "Tiệc này cũng không phải mở ra cho ta, ta không có hứng thú ở lại làm gì, cùng phụ hoàng nói một tiếng liền ra thôi."
Mẫu hậu cùng Thái Tử cũng không cản cô, còn phái không ít thị vệ đi theo. Đến nỗi gia quyến triều thần tham gia cung yến sẽ nghĩ như thế nào, không phải chuyện cô sẽ để ý tới.
"Cô thật đúng là lớn mật." Thẩm Thế Tương trừu trừu khóe miệng, tính tình người này vẫn cứ tùy hứng như thế, không thay đổi.
Ninh Hi Liêm lại chú ý tới nói nửa trước trong lời nói của Cẩm Vinh, nhìn phía cô, "Trong cung phát sinh đại sự?"
Khó trách một đường đi tới, thủ vệ phủ công chúa canh gác tựa hồ quá mức nghiêm ngặt đề phòng.
"Không hẳn, sẽ nhanh thôi." Cẩm Vinh từ trong nồi vớt một cọng rau xanh, thuận miệng nói.
Thục Quý Phi Dương Thừa Tướng giãy chết, không còn đường chạy, một kích cuối cùng chính là đêm nay.
Ai bảo Dương Thừa Tướng làm càn, cấu kết cùng Hồng La Giáo, âm thầm duy trì, phản tặc chống lại triều đình, một tội thôi cũng đủ để Dương gia mãn môn chịu chết.
Hoàng Hậu cùng Thái Tử tuy không nói cho cô, nhưng không đại biểu Cẩm Vinh hoàn toàn không biết gì cả.
Cho nên Cẩm Vinh cũng càng yên tâm, đêm nay người thắng đã định.
"Nếu nói đêm nay không chút nào liên quan đến hai người thì cũng không đúng."
Cẩm Vinh gọi tới một thị nữ, mở ra hộp gấm trong tay nàng, lấy ra thủ dụ bên trong, đưa cho Ninh Hi Liêm, "Mở ra xem đi."
Thẩm Thế Tương: "......"
Nhận thánh chỉ, ba quỳ chín lạy lễ nghĩa tôn ti đâu, người này đứng làm hắn đau tim như vậy chứ.
"Từ lục phẩm thị lang trung, từ lục phẩm kị binh đô úy......" Ninh Hi Liêm mở thủ dụ, nhìn những chữ viết trên thánh chỉ, không ngờ được lại là phong thưởng chức quan cho hắn cùng Thẩm Thế Tương phong thưởng chức quan.
Thẩm Thế Tương cũng nhìn một lần, xác nhận là có ấn của ngọc tỷ, bỗng nhiên có loại cảm giác miếng bánh từ trên trời rơi xuống trúng miệng ta.
Hắn kỳ thật không có hứng thú với con đường làm quan, chỉ là muốn cùng Ninh Hi Liêm tranh Trạng Nguyên mà thôi, kết quả hiện tại còn chưa tham gia khoa khảo đã làm quan.
Cha hắn hiện tại vẫn còn là quan ngũ phẩm, tuy nói tước vị này cũng chẳng có thực quyền so được với thông phán, nhưng nói ra cũng là chuyện đáng khoe, còn có bổng lộc ban thưởng mỗi tháng.
Cẩm Vinh giải thích nói, "Chuyện Hi Liêm quét sạch Hồng La Giáo cũng được tính là lập công, du tướng quân có viết trong sổ con, phong thưởng này cũng là nên được."
"Ta đây thì sao, ta cũng chẳng lập cái công gì." Thẩm Thế Tương sờ sờ mũi, lúc Ninh Hi Liêm đi theo Du tướng quân chạy khắp nơi, hắn còn ở Thẩm phủ dưỡng thương.
Cẩm Vinh cười tủm tỉm nói, "Ngươi không phải có công cứu giá sao, ta đương nhiên phải thỉnh phụ hoàng ban thưởng cho công thần chứ?"
"Ta cũng chỉ là thuận miệng nói thôi." Thẩm Thế Tương cười mỉa nói, lại nhịn không được nói "Này không phải là một người đắc đạo, gà chó lên trời sao."
Cẩm Vinh mặt vô biểu tình, "Các ngươi tự muốn so với gà chó, ta cũng không ngại."
Ninh Hi Liêm theo bản năng lôi ghế cách xa hắn vài bước.
Cẩm Vinh lại nói, "Thứ này vốn dĩ là phải cho các ngươi, tác dụng không lớn, nhưng tạm thời có thể bảo mệnh."
Ninh Hi Liêm trong lòng hiểu rõ, chuyện Hồng La Giáo liên lụy rất lớn, hắn cùng Thẩm Thế Tương hai người chỉ là hai học sinh bình dân tầm thường, nhưng nếu có thủ dụ hoàng đế đích thân hạ phong thì khác, chức quan cho dù thấp, nhưng ý nghĩa bất phàm.
Thời điểm mấu chốt, nói không chừng còn có thể lấy thánh chỉ đi ra ngoài chắn tai ương.
Cẩm Vinh liếc liếc nhìn tờ thủ dụ một cái, "Về sau, thành tựu của các ngươi cũng sẽ không ngừng tại đây."
Đương nhiên này hai con người này cũng chẳng có bao nhiêu tinh thần phấn đấu làm quan, quan chức ngày sau có thể đến bao nhiêu thì còn phải nhìn xem.
Thủ dụ lại bị nội thị yên lặng cất đi, chỉ sợ không cẩn thận bị công chúa cùng hai vị công tử ném vào trong nồi nấu.
Phủ công chúa một mảnh ấm áp quanh mâm cơm của ba vị công tử, thì bên trong hoàng cung vừa bắt đầu một hồi gió tanh mưa máu.