Thoáng làm Hàn Lãng cảm thấy ngoài ý muốn chính là, vị tiểu hoàng đế này tựa hồ cũng không để ý thơ hắn làm, ngược lại càng chú ý hắn chuyện hắn trợ giúp tri phủ Thương Châu.
Hàn Lãng trong lòng có phỏng đoán, vị hoàng đế này hẳn không coi trọng hư danh. Xem ra, nếu muốn được hoàng đế ưu ái, cần đạt nhiều thành tựu thực tế.
Đến nỗi thơ danh, có thể áp bao nhiêu hay bấy nhiêu, tốt nhất là không làm.
Con người đều nhanh quên, thơ hắn làm dù cho có đúng là kinh diễm, nhưng thời gian dài, sẽ càng có người xuất sắc hơn thay thế địa vị của hắn, mạo hiểm không được lòng hoàng đế, lại mất địa vị ở thi đàn, một khi như vậy, Hàn Lãng sẽ thật sự mờ nhạt trong biển người.
Ở thời đại này làm ra một phen thành tựu kinh thiên động địa là mong muốn chân chính của hắn.
Cẩm Vinh không biết trong lòng Hàn Lãng xoay vòng cong quẹo như vậy, cô cũng không phải thực để ý, rốt cuộc mấy năm nay bên người có rất nhiều người vì một ánh mắt, một hành động của hoàng đế là cô mà vắt hết óc tính đến tính đi.
Cô hiện tại chính là đang đau đầu vì Truy Y Vệ.
Truy Y Vệ, sáng tạo độc đáo của Đại Ngụy triều, cơ quan đặc biệt đảm nhiệm tuần sát truy bắt các đối tượng chống phá, hoạt động hưng thịnh nhất vào thời kỳ khai quốc, thanh danh đáng sợ truyền đời. mấy năm gần đây không có nhiều biến động, quan lại khuyên can, thi hành chính sách cai trị nhân từ, bộ môn cũng không có nhiều đất để hoạt động. Nhưng cũng không có nghĩa là bọn họ đã mai danh ẩn tích, ai cũng biết Truy Y Vệ còn ngầm hoạt động, chịu khống chế ở trong tay mỗi một đời hoàng đế.
Này cũng đủ trở thành bảo đảm với hoàng đế, nỗi khiếp sợ của các vị triều thần.
Lúc trước Tiên đế qua đời, đã sớm đem Truy Y Vệ giao cho Cẩm Vinh, cũng nói không thể sử dụng tùy ý.
Cẩm Vinh làm hoàng đế hai đời, tuy rằng cũng có tổ chức tình báo cùng loại, nhưng không có đáng sợ đến tình trạng Truy Y Vệ, cũng có chỗ bất đồng, tổ chức tình báo phần lớn là vì sưu tập tin tức thiên hạ các nơi, vì đánh chiếm thiên hạ làm chuẩn bị. Mà Truy Y Vệ lại là dùng để củng cố sự thống trị của hoàng quyền.
Này có lẽ chính là chỗ khác nhau giữa tranh đấu giành thiên hạ cùng trị giang sơn.
Dù sao sau khi Cẩm Vinh tiếp nhận Truy Y Vệ, cũng không sử dụng đến, cho dù là lúc ban đầu quyền lực yếu nhất, bị triều thần cùng Thái Hậu hai cung áp chế, Cẩm Vinh cũng không nghĩ tới vận dụng đòn sát thủ này, thứ này quá cực đoan, chỉ nên dùng vào thời kỳ nhạy cảm, không còn phương pháp nào khác.
Tân đế gần như quên đi bọn họ, việc này làm cho thủ lĩnh Truy Y Vệ vô cùng ủy khuất, bọn họ không phải trung với Đại Ngụy, mà là trung với hoàng đế Đại Ngụy.
Trung tâm như vậy, Cẩm Vinh cũng không thể nào quá lạnh lung với bọn họ, hơn nữa một cây đao mặc dù không cần, cũng không thể thực sự để nó hoang phế rỉ sắt đi. Nhưng làm cho bọn họ đi giám sát casci quan lại, Cẩm Vinh cũng không muốn biết quan viên nào hôm nay ngâm cái thơ gì, đi dạo kỹ viện nhà ai.
Vì thế nghĩ biện pháp, đưa tiền đưa người, để bọn họ chia ra các nơi, sưu tầm tin tức.
Lần này có mật tấu từ Bác Dương của Truy Y Vệ, Bác Dương, Bác Dương chính là đất phong của Chu Cảnh Sí.
Cẩm Vinh khép lại mật hàm, thở dài, đường ca thật đúng là không an phận.
Trong lòng thầm hỏi thăm Chu Cảnh Sí vài, Cẩm Vinh câu liền nói với Quan nội thị, "Tuyên Cù thủ phụ tới gặp."
————
Cù Các Lão xem xong mật hàm sau, nói đầu tiên chính là, "Bác Dương Vương đại nghịch bất đạo."
Dám to gan tăng tô thuế, tự chế tạo binh khí, đúc tiền, đây đã quá giới hạn quyền lực của một phiên vương, hơn nữa hắn tự tạo binh khí, đúc tiền, chỉ có thể có mục đích duy nhất, tạo phản.
"Bệ hạ tính toán xử lý như thế nào?" Cù Các Lão buông mật hàn hỏi.
Cẩm Vinh chống cằm, thuận miệng nói, "Nếu không, để Lương Trung mang binh tiêu diệt hắn?"
Cù Các Lão cứng họng, "Bệ hạ nói đùa."
Đây ngược lại chính là biện pháp đơn giản nhất, mang binh vây quanh Bác Dương Vương phủ, đoạt quyền thống trị thuộc địa, Bác Dương Vương chính là con chim trong lồng, có cánh cũng khó chạy thoát.
Cù Các Lão rõ ràng, hoàng đế tuy là nói giỡn, nhưng gần Bác Dương nhất chính là người chấn thủ Giang Lăng, tướng Lương Trung, em trai trấn uy tướng quân Lương Hưng, đến người tróc nã Bác Dương Vương đều đã nghĩ kỹ, bệ hạ sợ là thật động sát tâm.
Đáng tiếc, biện pháp này có khuyết điểm vô cùng lớn, "Sợ là gây bất lợi cho thanh danh bệ hạ."
Truy Y Vệ tuy là đã tra được mấy thứ này, nhưng không có chứng cứ thực tế, cho dù là có chứng cứ, cùng lắm cũng chỉ có thể giam cầm Bác Dương Vương. Bệ hạ khiển binh đem quân vây quanh Bác Dương Vương phủ, lời nói truyền ra đi sẽ chỉ trích bệ hạ tàn sát thủ túc, lưu lại thanh danh bạc tình.
Cẩm Vinh chỉ muốn nói mình không ngại chút thanh danh này, nhưng vừa ánh mắt Cù Các Lão liền biết, nói lời như vậy, chỉ sợ hôm nay Cù Các Lão lấy cái chết cũng phải ngăn cho bằng được.
Thôi, làm hoàng đế cũng không thể quá tùy tâm tùy hứng, vẫn là có chút bó tay bó chân.
Cẩm Vinh thở dài, "Cù Các Lão có ý tưởng gì không?"
Cù thủ phụ rốt cuộc cũng là lão thần tam triều, lại là các lão Đại Ngụy, bất quá suy nghĩ một chút, liền có chú ý, chắp tay hành lễ nói: "Lão thần kiến nghị phái khâm sai đi Bác Dương, lấy danh nghĩa thiên tử tuần tra."
Lời này Cẩm Vinh cũng dự kiến được, hơi hơi gật đầu, "Cù Các Lão có ai muốn tiến cử không?"
Hỏi đến cái này, Cù Các Lão nhịn không được cúi đầu trầm tư, "Chuyến này đi khẳng định là mạo hiểm, nhưng làm tốt công lao cũng rất lớn."
Nghe vậy, Cẩm Vinh gật gật đầu, xem như cam chịu hậu thưởng (thưởng lớn) công thần.
Cù Các Lão lại nói, "Phải tìm một người có thực lực có thanh danh, nhưng vẫn không khiến cho Bác Dương Vương đề phòng."
Cẩm Vinh cười, "Xem ra Cù Các Lão trong lòng đã có người được chọn."
Cù Các Lão gật đầu nói, "Lão thần hướng đến hầu giảng Hàn Lâm Viện, Hàn Lãng."
"Hắn?" Cẩm Vinh hơi hơi nhướng mày, "Nói như thế nào?"
Cù Các Lão nói: "Luận thanh danh, bệ hạ ở hành cung, chỉ sợ không biết danh thơ của hắn ở kinh thành, nghe nói Bác Dương Vương năm trước phái sứ giả tới kinh, còn để sứ giả đến gia môn Hàn hầu giảng xin một bài thơ."
"Ồ, còn có chuyện này." Cẩm Vinh nhớ rõ hình như Lưu nội thị cũng nói qua, chỉ là lúc ấy mải câu cá không để ý. Mà Chu Cảnh Sí, đích xác cũng là cái người thích học đòi văn vẻ.
Cù Các Lão khẽ vuốt chòm râu nói, "Để cho lão thần thưởng thức chính là, Hàn hầu đúng là cho sứ giả một bài thơ, nhưng câu từ đều là báo quốc trung quân chi ý."
Để Cù Các Lão thưởng thức đương nhiên không phải thơ Hàn Lãng viết có bao nhiêu hoa mỹ, mà là hiểu được đạo lý, tuy rằng bệ hạ vô con nối dõi, còn không thể xác định ngày sau sẽ thay đổi hay không, nhưng tuổi còn trẻ có thể ổn định giang sơn, đã không tồi.
"Đến nỗi mặt khác, Hàn Lãng người này hành sự lão luyện cẩn thận, hiểu được biến báo, không câu nệ tiểu tiết, quan trọng nhất chính là hắn sẽ không khiến cho Bác Dương Vương đề phòng."
Cẩm Vinh hơi hơi gật đầu, "Lão nói có lý, Hàn Lãng vào triều làm quan chưa được hai năm, chưa thành đại thế, Chu Cảnh Sí sẽ không đề phòng với hắn."
Cù Các Lão trong lòng cười cười, bệ hạ hiện tại quả thật là chán ghét Bác Dương Vương, liền phong hào cũng không xưng.
"Kia liền tìm thời gian tuyên hắn vào đi."
Đến nỗi Hàn Lãng nguyện ý hay không, cũng không ở trong phạm vi suy xét của Cù Các Lão. Huống hồ vô luận là vì quân hay là vì chính mình, Hàn Lãng cũng không thể cự tuyệt cáo già như Cù thủ phụ.
Tóm lại, Cẩm Vinh thành công đem chuyện này phủi tay cho nội các.
Hàn Lãng biết được, một ngụm liền đáp ứng, cầu phú quý trong hung hiểm, hơn nữa hắn tin tưởng chính mình có năng lực giải quyết chuyện Bác Dương Vương.
_____
Từ hành cung đi ra, Hàn Lãng còn vừa lúc đụng phải Tô Mi, chỉ là so với lúc trước còn cười ngây ngô, hiện tại Tô Mi có vẻ mặt ủ mày ê hơn nhiều.
"Huynh đệ, cứu ta?" Tô Mi như thấy cứu tinh túm lấy ống tay áo Hàn Lãng, đem hắn kéo đến một góc.
Hàn Lãng nói giỡn: "Hầu họa cho bệ hạ còn không tốt sao."
Tô Mi khổ bức nói, "Cứu ta, mỗi lần đến là bệ hạ bắt ta đứng mấy canh giờ, còn bắt ta cầm một mâm trái cây." Cảm giác đặc biệt ngốc.
Hàn Lãng nhịn không được phụt cười ra tiếng, nguyên lai là như vậy, đừng nói, hoàng đế còn rất biết chơi, nhưng rốt cuộc vẫn là nhớ đến tình nghĩa, "Nếu không, ta hỏi một chút, lần này đi Bác Dương có thể mượn ngươi đi hỗ trợ hay không."
"Được, ngươi nhất định phải hỏi bệ hạ."
Hàn Lãng còn không nhìn thấy hoàng đế, đã bị Lưu nội thị bên người hoàng đế cấp chuẩn, việc nhỏ, chỉ là mượn cái người hầu họa mà thôi.
5 ngày sau, Hàn Lâm Viện Hàn Lãng lãnh khâm sai chính thức đi tuần tra đất phong của Bác Dương Vương. Đi theo còn có cháu trai Cù Các Lão, cùng mấy quan viên trẻ tuổi khác.
Cẩm Vinh nói đùa với Cù Các Lão, "Lão vậy mà cũng bỏ được."
Tuy nói phái không ít người đi theo bảo hộ, nhưng chuyến này bọn họ đi vẫn rất nguy hiểm, Cù Văn Địch chính là cháu đích tôn, quan tam đại đích truyền của Cù gia.
Cù Các Lão lắc đầu cười, "Cháu trai thần vẫn là cần rèn luyện chút, rốt cuộc đãi trăm năm sau, cù gia vẫn phải do đám tiểu bối gánh vác, dù có thánh thượng vinh ân, lão thần cũng không muốn thanh danh thua ở trong tay con cháu."
"Cù Các Lão nhìn xa trông rộng." Cẩm Vinh nhắm mắt thở dài, không phủ nhận chuyện Cù gia Cù Các Lão trăm năm sau thừa hưởng vinh ân.
Khâm sai đội ngũ trung biết chuyến này mục đích chỉ có hai người, Cẩm Vinh cũng không đối bọn họ ôm có quá lớn tin tưởng, chuẩn bị.
Trong đội ngũ khâm sai lần này, biết mục đích thực sự của chuyến đi chỉ có hai người Hàn Lãng cùng Cù Văn Địch, Cẩm Vinh cũng không ôm quá nhiều hi vọng, đã truyền tin cho Lương Trung, làm tốt chuẩn bị tùy thời vây công Bác Dương.
Nhưng mà, Hàn Lãng, Cù Văn Địch những người trẻ tuổi này, nháo ra một trận, so với tưởng tượng của Cẩm Vinh cùng nội các còn muốn lớn hơn.
Bọn họ trực tiếp thiêu sạch Bác Dương Vương phủ, bức Chu Cảnh Sí ra ngoài.
Vàng bạc châu báu, vũ khí khí giới, bản đồ quân sự từ vương phủ cướp ra, cũng đủ để định tội Chu Cảnh Sí.
"Hồ nháo, quả thực là hồ nháo." Vị đại thần nào đó có chút cổ hủ tôn lễ nhịn không được mắng mỏ.
Làm khâm sai, cũng không thể đốt phủ thân vương, làm hại tông thất như thế.
Nhưng mà đống sổ con buộc tội, Cẩm Vinh xem cũng không xem liền ném sang một bên, ngược lại cười nói: "Thật muốn nhìn bộ dáng Chu Cảnh Sí bị dọa đến chật vật."
Thứ hỗn trướng, cư nhiên còn dám cấu kết ngoại địch, bán bản đồ quân sự.
Cù Các Lão cũng bất đắc dĩ cười khổ, Hàn Lãng là lão tiến cử, liền cháu trai cũng tham dự trong đó, nhưng mà đám người tưởng rằng hành sự cẩn thận thành thật lại cố tình nháo ra chuyện lớn như vậy.
Bất quá lấy tính tình bệ hạ, lão cũng không lo lắng mấy người trẻ tuổi sẽ bị phạt, chính là trên triều đình sẽ có nhiều nghị luận, liền xem bọn họ chịu nổi không.
Chịu không nổi cũng phải chịu, bệ hạ tuổi tác còn nhỏ hơn bọn họ, cũng chưa thấy bệ hạ có chút nào sợ hãi sổ con của đám người Ngự Sử Đài.