Mông Chỉ Nghi lạnh lùng quay người lại, mang theo vẻ mặt hung ác nham hiểm tàn nhẫn và ánh mắt tràn đầy ý cười mỉa mai và hận ý, lạnh lùng nhìn Cơ Tích Vy đang ngã nhào trên đất, điên cuồng cười một tiếng.
“Cô cả Cơ đi đường sao lại không cẩn thận như vậy, nếu như chuyện này làm thương tổn tới đứa bé trong bụng thì phải làm sao mới tốt bây giờ!”
Giờ phút này Cơ Tích Vy vẫn còn đang tức giận nên chưa tỉnh ngộ lại từ cú ngã sấp xuống xúi quẩy kia, tận đến khi nghe được giọng nói lạnh lùng giết chóc hung ác nham hiểm của Mông Chỉ Nghi kia thì Cơ Tích Vy mơi lập tức sững sờ.
Vừa quay đầu lại đã nhìn thấy Mông Chỉ Nghi ở trước mặt đang mở to đôi mắt hung ác nham hiểm tàn bạo lạnh lùng nhìn chằm chằm vào cô ta.
“Mông… Mông Chỉ Nghi, là cô, sao cô lại ở chỗ này, vừa rồi là cô đẩy tôi đúng không!”
Cơ Tích Vy không ngờ lại gặp lại Mông Chỉ Nghi ở chỗ này, trong lòng còn tưởng rằng ba cô ta đã tìm người đem cô gái này giải quyết xong xuôi nhưng lại không nghĩ rằng cô thế mà còn sống khỏe re, hơn nữa nhìn qua còn có vẻ như sống rất tốt.
Điều này lập tức khiến Cơ Tích Vy đang một thân ưu phiền đáy lòng ngứa ngáy ghen ghét.
Dựa vào cái gì, dựa vào cái gì mà con tiện nhân không có gì trong tay này lại có thể sống tốt như vậy còn cô ta đường đường là cô cả nhà họ Cơ thì lại luân lạc tới kết quả như vậy, bây giờ còn phải vì gia tộc mà cầu cạnh người khác, thậm chí còn bị người nhà liên lụy phải chịu những lời vũ nhục kia.
Đáy lòng cô ta cảm thấy không cam tâm, vì sao ông trời luôn luôn để cái con tiện nữ ghê tởm này sống tốt như vậy.
Ánh mắt Cơ Tích Vy âm tàn dữ tợn tràn đầy lửa giận và tàn nhẫn ghen ghét!
“Có phải cô cả Cơ nhìn thấy tôi thì rất giật mình đúng không, rất ghen ghét, tâm tình thật sự không tốt, cho là lúc này tôi phải bị sát thủ ba cô phái tới giết chết rồi đúng không?”
Mông Chỉ Nghi ngồi xổm xuống, xích lại gần bên tai Cơ Tích Vy, sâu kín nói.
Thân ảnh lạnh như băng lộ ra lạnh lùng và tàn nhẫn vô tận, trên khuôn mặt tinh xảo mang theo vẻ lạnh lùng uy nghiêm, quanh người lộ ra vẻ cuồng vọng phách lối, nụ cười lại tàn nhẫn mỉa mai.
“Không, sao cô lại biết được, không thể nào!”
Cơ Tích Vy thấy Mông Chỉ Nghi xích lại gần bên tai nói nhỏ câu vừa rồi thì thân thể không khỏi run lên một cái, không biết là bởi vì hơi lạnh tỏa ra từ trên người Mông Chỉ Nghi hay do lời vừa rồi của cô đối với cô ta quá mức chấn kinh.
Vẻ mặt Cơ Tích Vy không dám tin lập tức trả lời.
Tại sao Mông Chỉ Nghi lại biết chuyện ba cô ta tìm người muốn giết mình, nếu như cô đã biết vậy thì nói lên cái gì, nói lên rằng những người đi giết người kia đã không thành công, hơn nữa còn có khả năng đã bị tiện nhân Mông Chỉ Nghi này giải quyết rồi.
Vừa nghĩ tới đây, đáy lòng Cơ Tích Vy lại càng lộ ra thần sắc hốt hoảng, tinh thần thể lực vốn đã không tốt lại càng trở nên khủng hoảng hơn.
Giờ phút này Mông Chỉ Nghi thật là đáng sợ.
“Rất kinh ngạc có đúng không, rất sợ hãi có đúng không, không phải cô cả Cơ vẫn luôn cao cao tại thượng sao, sao lại biết sợ chứ!” Mông Chỉ Nghi không khỏi cười lạnh, ánh mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào Cơ Tích Vy, nháy nháy.
Đáy mắt tràn đầy sát ý âm tàn độc ác khát máu.
Cơ Tích Vy ơi Cơ Tích Vy, vốn còn tưởng rằng cô có bao nhiêu năng lực lại không ngờ cô cũng chỉ có như thế mà thôi, so với đứa em gái ngu xuẩn không có đầu óc kia không khác gì nhau, chỉ có điều nhanh như vậy đã chơi đùa chết cô thì cũng không vui cho lắm.
“Tiện nhân, còn lâu tôi mới sợ cô, cô dám đụng đến tôi thì Vĩnh Khiêm sẽ không bỏ qua cho cô đâu!”
Nhìn thấy Mông Chỉ Nghi như thế này tự dưng Cơ Tích Vy lại cảm thấy phía sau lưng phát lạnh, cô ta phẫn nộ hướng phía Mông Chỉ Nghi quát ầm lên.
Đáy mắt lạnh lẽo của Mông Chỉ Nghi đột nhiên xẹt qua một ý cười quỷ dị, cô xích lại gần bên tai Cơ Tích Vy thấp giọng nói.
“Cô cho rằng bây giờ cô như thế này mà Thiệu Vĩnh Khiêm vẫn còn bảo vệ cô sao, cô thử nói xem nếu đột nhiên tôi đem những chuyện cô làm kia nói hết cho anh ta biết thì cô đoán anh ta sẽ đối phó với cô như thế nào, à, đúng rồi, có lẽ anh ta không chỉ đối phó với riêng mình cô đâu mà còn cả nhà họ Cơ của cô nữa!”
“Mông Chỉ Nghi, tiện nhân này, cô dám!”
Cơ Tích Vy nghe thấy Mông Chỉ Nghi nói vậy thì toàn thân giật mình, bỗng nhiên gào thét lên rồi đưa tay đẩy mạnh về phía Mông Chỉ Nghi, cả trái tim trong người cô ta cũng không khỏi nhảy dựng lên thật nhanh.
Cô ta không thể để cho Vĩnh Khiêm biết những chuyện trước kia được nếu không Vĩnh Khiêm nhất định sẽ hận chết cô ta.
Thật vất vả cô ta mới giữ được Thiệu Vĩnh Khiêm ở bên cạnh mình, để anh ta đính hôn với mình, nếu bây giờ mọi chuyện bị tung ra thì cô ta phải làm sao bây giờ.
Cô ta không muốn!
Mông Chỉ Nghi, chỉ cần Mông Chỉ Nghi còn sống một ngày thì Vĩnh Khiêm nhất định sẽ biết những chuyện này, cho nên tuyệt đối không thể để Mông Chỉ Nghi sống.
Ánh mắt âm u của Cơ Tích Vy xẹt qua tràn đầy ghen ghét và sát ý, khuôn mặt vặn vẹo một cách dữ tợn.
Mông Chỉ Nghi đang ngồi xổm bị Cơ Tích Vy đẩy một cái ngã ngồi về sau, nếu không phải cô nhanh tay lẹ mắt thì có lẽ đã bị Cơ Tích Vy đẩy cho ngã lăn ra đất rồi.
“Cậu không sao chứ?”
Đông Phương Thế Kiêu vừa đi xuống lầu liền nhìn thấy Mông Chỉ Nghi bị một người phụ nữ đẩy mạnh một cái ngã ngồi trên đất liền vội vàng chạy đến vững vàng giúp đỡ Mông Chỉ Nghi.
Vẻ mặt Mông Chỉ Nghi vẫn lạnh lẽo hung ác nham hiểm như cũ, cô lắc đầu, ánh mắt vẫn đang chăm chú nhìn chằm chằm vào khuôn mặt vặn vẹo xấu xí dữ tợn của Cơ Tích Vy đang ngồi trên đất kia không khỏi tự giễu trong lòng.
Rốt cuộc trước đây mắt cô mờ như thế nào mới có thể không nhìn rõ người phụ nữ lòng dạ rắn rết, ngoan độc xấu xí kinh khủng này, người phụ nữ như vậy còn từng là bạn thân nhất của cô chứ, nhớ tới cũng không khỏi cảm thấy buồn cười.
Đông Phương Thế Kiêu thấy Mông Chỉ Nghi không có việc gì liền yên tâm, thuận theo ánh mắt Mông Chỉ Nghi liếc nhìn qua liền thấy được người phụ nữ trên đất, không khỏi hơi nhíu mày.
Cơ Tích Vy!
Lại là người phụ nữ này, thế mà cô ta còn dám đẩy Mông Mông, muốn chết rồi đúng không!
Khí thế quanh người Đông Phương Thế Kiêu biến đổi, đột nhiên lại buông Mông Chỉ Nghi ra tiến lên giữ chặt tay Cơ Tích Vy trên mặt đất hung hăng nắn một vòng.
Một tiếng “Răng rắc” trong trẻo đột nhiên vang lên.
“A… ”
Đột nhiên truyền đến cảm giác đau nhói, Cơ Tích Vy trên đất đột nhiên sợ hãi kêu thảm một tiếng.
Bốn phía không ít người liền tới tấp chạy đến vây quanh, lúc nhìn thấy Cơ Tích Vy trên đất cũng không khỏi chỉ trỏ bàn tán, cũng không có ai muốn đỡ cô ta dậy mà ngược lại trên mặt mọi người đều mang theo mấy phần đùa cợt và khinh thường.
“Cô dùng cái tay nào đẩy cô ấy thì tôi sẽ phế bỏ cái tay đó của cô, tôi cũng muốn xem xem cô có thể có mấy cái tay để cho tôi phế!”
Đối với Mông Chỉ Nghi, Đông Phương Thế Kiêu tuyệt đối không cho phép bất kỳ kẻ nào tổn thương đến cô, Mông Chỉ Nghi là người mà cả đời này anh vĩnh viễn phải bảo vệ, ai động đến cô cũng không được!
Giờ phút này Đông Phương Thế Kiêu tàn nhẫn quái đản, vẻ mặt xơ xác tiêu điều, khuôn mặt bình tĩnh không giống với vẻ đẹp trai chói mắt ngày thường, giờ phút này anh mới thật sự là người thừa kế đời sau của nhà họ Đông Phương, diện mục thật của cậu ba nhà Đông Phương!
“Anh, anh dám phế đi tay của tôi, tôi sẽ không bỏ qua cho anh đâu!”
Cơ Tích Vy thống khổ đến mức cả khuôn mặt méo mó đi, trên khuôn mặt tái nhợt tràn đầy dữ tợn tàn nhẫn và oán hận, vẻ mặt ngoan độc nhìn về phía Đông Phương Thế Kiêu và Mông Chỉ Nghi.
“Phế đi một cái tay của cô là còn nhẹ, nếu lần tới cô còn dám đả thương một sợi lông tơ của cô ấy thôi thì tôi sẽ khiến cho cô chết không có chỗ chôn!”
Đông Phương Thế Kiêu cũng không phải những người khác, sự âm tàn của anh cũng không ít hơn bao nhiêu so với Đường Nại hơn nữa còn có sát chiêu tra tấn người khác sống không bằng chết, ngay cả muốn khóc cũng không khóc được nổi, muốn nói cũng không ra lời!
Bị vẻ mặt tàn nhẫn quái đản của Đông Phương Thế Kiêu dọa sợ một trận nên sắc mặt của Cơ Tích Vy lại càng thêm khó coi, đáy lòng cũng có chút e ngại nhìn thoáng qua Đông Phương Thế Kiêu rồi lại dùng đôi mắt tràn đầy hận ý nhìn thoáng qua Mông Chỉ Nghi ở phía sau, đáy lòng vừa hận vừa giận, đối với Mông Chỉ Nghi càng ghen ghét thêm mấy phần.