CHƯƠNG 125: KHÔNG NÊN LÀM TỔN THƯƠNG ĐƯỜNG NẠI
Sau khi cúp điện thoại của Dạ Sát, nghĩ đến chỗ đó, sắc mặt Mông Chỉ Nghi vẫn không tốt lắm, trong đầu không khỏi hiện ra hình ảnh một nhà ba người khi còn bé, nhưng cuối cùng hạnh phúc người người ngưỡng mộ không được bao lâu thì biến mất.
Mẹ đột nhiên mất tích, khi đó cô còn nhỏ, cho nên luôn nói ‘Mẹ không cánh mà bay’ rồi!
Sau khi mẹ vừa biến mất, ngày thứ ba người đàn ông được gọi là ba đã mang theo một người đàn bà xa lạ trở về, bên cạnh người đàn bà kia còn có một cô bé còn lớn hơn cô, cô bé kia nói, sau này cô ta mới là cô cả ở cái nhà này.
Khoảnh khắc đó cô hận người đàn ông kia, rất hận, hận đến nỗi muốn giết chết ông ta.
Mẹ không rõ sống chết, đột nhiên mất tích, người đàn ông này lại không chút lo lắng, còn mang theo một người đàn bà và con gái của bà ta đường hoàng bước vào nhà ở, nhà đó vốn nên thuộc về cô và mẹ, còn tự coi mình là bà chủ của ngôi nhà đó.
Ghê tởm nhất chính là người đàn bà kia, ở trước mặt người đó, người đàn bà kia đối với cô rất tốt, nhưng sau lưng cô lại âm hiểm tàn nhẫn, dữ tợn xấu xí, cô con gái được người đàn bà kia mang tới cũng giống vậy làm người ta chán ghét và ghê tởm.
Nhưng đáng tiếc con nhỏ ở trước mặt mình tự xưng là cô cả lại không phải là con của người đàn ông kia, mà cô từ đầu đến cuối đều không coi hai người đàn bà kia ra gì, ngay cả chỗ đó cô cũng không trở về.
Nhưng không nên, người đàn bà kia không nên động thủ giết cô, lại càng không nên làm tổn thương Đường Nại.
Cho rằng giết cô rồi là có thể cùng con gái mình chiếm đoạt hết tất cả, trái lại mơ mộng cũng không tệ.
Trước kia cô khinh thường, nhưng có khinh thường thế nào đi nữa, tất cả mọi thứ ở đó cũng đều là của cô, cho dù có đưa đi toàn bộ, cô cũng sẽ không để cho hai mẹ con kia lấy được một phần nào!
Sắc mặt Mông Chỉ Nghi khó coi, gần như chảy máu.
Cầm điện thoại lên, ngón tay trượt mấy cái, rồi ấn dãy số đã rất nhiều năm cũng chưa từng chủ động gọi điện đi.
Điện thoại được kết nối, người đàn ông còn hơi hoảng hốt, không biết là bởi vì kích động hay là bởi vì cái gì khác.
“Nghi Nghi!” Giọng nói mang theo mừng rỡ và kích động đột nhiên truyền tới, khiến Mông Chỉ Nghi không nhịn được nhíu mày, giọng lạnh như băng.
“Đừng gọi tôi như vậy!”
Nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Mông Chỉ Nghi, đầu bên kia cũng yên lặng lại, một lúc sau mới hỏi với giọng hơi uy nghiêm.
“Con… gọi điện thoại cho ba có việc gì không?”
“Tôi gọi điện thoại cho ông chỉ là cảnh cáo ông, tôi nhớ lần trước tôi đã cảnh cáo ông rồi!” Mông Chỉ Nghi lạnh lùng mở miệng, trong giọng nói lộ ra mấy phần máu lạnh và nghiêm nghị.
“Tra ra rồi, là bà ta?”
Người đàn ông ở đầu điện thoại bên kia chợt nhíu mày, sắc mặt uy nghiêm anh tuấn cũng có chút âm u và sợ sệt.
“Đừng giả bộ nữa, Đông Âu Quốc Tế đều là người của ông, người đàn bà kia có chút động tĩnh ông còn không biết, tôi mặc kệ ông muốn làm gì, tôi cũng không quan tâm ông dung túng hai mẹ con kia thế nào, nhưng tôi vẫn muốn cảnh cáo ông, nếu như bọn họ làm chuyện quá đáng, tôi sẽ không nể tình ông đâu.”
Mông Chỉ Nghi dùng giọng điệu lạnh lùng cảnh cáo lộ ra sự vô tình và tàn nhẫn, từ đầu điện thoại bên này truyền đến bên kia, người đàn ông anh tuấn uy nghiêm nghe được chân mày càng nhíu chặt hơn.
“Bọn họ ba sẽ xử lý tốt, sau này sẽ không làm phiền con, con… Khi nào về?” Giọng nói đầu bên kia mang theo mấy phần mong đợi hỏi.
“Khi nào mẹ về, lúc đó tôi sẽ về.”
Mông Chỉ Nghi lạnh lùng nói xong thì cúp điện thoại.
Ngày hôm nay, không biết có phải do ảo giác của Mông Chỉ Nghi hay không, cô luôn cảm thấy giọng người đàn ông kia có gì đó không đúng, không giống lần trước cả người đầy lửa giận bắt cô chia tay Đường Nại, hơn nữa giọng người đàn ông kia…
Mông Chỉ Nghi lắc đầu, bỏ đi, người đàn ông kia như thế cũng không liên quan đến cô, không nghĩ tới là được!
Liếc mắt nhìn bên cạnh, vị trí ở bên cạnh đã hơi lạnh, xem ra là dậy được một thời gian rồi, xuống giường, đi ra khỏi phòng, đúng lúc thấy Vũ Đàm từ trong phòng sách đi ra.
“Mợ chủ!”
Thấy Mông Chỉ Nghi mặc đồ ngủ tơ lụa rộng thùng thình, mái tóc đen bù xù xõa trên vai, khuôn mặt nhỏ nhắn tinh xảo trút bỏ vẻ lạnh lùng như thường ngày, giờ phút này trông có chút dịu dàng.
Sự tươi trẻ hòa lẫn với hơi thở mê hoặc động lòng người, không khỏi khiến Vũ Đàm nhìn đến ngây người.
Một luồng nhiệt nóng từ trong lỗ mũi đột nhiên xông tới, dọa Vũ Đàm khiếp sợ chỉ lên tiếng chào hỏi, rồi điên cuồng chạy như bay xuống lầu, giống như Mông Chỉ Nghi là mãnh thú dữ tợn vậy.
Mẹ kiếp, mất mặt quá mất mặt quá đi, thật vất vả duy trì hình tượng cao lãnh, cứ như vậy mà mất.
Còn bị dọa đến chạy mất dạng, mẹ kiếp, quá mất mặt!
Vũ Đàm che mũi cho đến khi chạy ra khỏi cửa biệt thự mới nặng nề hít thở không khí trong lành, lau lau mũi, nhưng phát hiện là nước mũi, lập tức kinh hoảng toàn thân thấy không ổn.
Shit, không phải là máu mũi sao?
Sao đột nhiên biến thành nước mũi cơ chứ, máu mũi đâu?
Sớm biết là nước mũi, anh chạy làm quái gì, aiya, hình tượng ơi, hình tượng ơi!
Vũ Đàm lúc này đây quả thật ý nghĩ muốn chết cũng có rồi, không sớm không muộn lại chảy nước mũi ngay lúc đó, nhất định là buổi tối tới nhà ma bị nhiễm phong hàn, aiya, lớn tuổi rồi, quả nhiên cơ thể không chịu đựng được mà!
Vũ Đàm không hiểu sao chạy thục mạng, khiến Mông Chỉ Nghi rất khó hiểu, không khỏi nhíu mày.
“Sao dậy rồi?”
Đường Nại nghe thấy giọng Vũ Đàm, đi ra khỏi phòng sách, liếc mắt thì thấy Mông Mông nhà anh nhíu chặt chân mày nhìn chằm chằm xuống dưới lầu, đôi mắt thâm thúy của Đường Nại không khỏi lóe lên.
Chẳng lẽ là Mông Mông phát hiện ra hai người Ám Tứ và Ám Ngũ rồi?
“Không có gì, chỉ là thấy trợ lí Vũ vô cùng lo lắng chạy xuống hơi kỳ lạ, anh ta không sao chứ, sao thấy cứ giống như người điên!”
Đường Nại nhíu mày, con ngươi đen thâm sâu u ám liếc ra ngoài biệt thự, đôi mắt xoẹt qua một tia ảm đạm, rồi lại cau mày.
“Đừng để ý tới cậu ta, buổi tối quên uống thuốc thôi!”
Đường Nại lạnh lùng trả lời một câu, sau đó kéo Mông Chỉ Nghi đi vào bên trong phòng ngủ.
“Anh xong việc rồi?”
“Ừ, bây giờ ngủ với em!”
Đường Nại ôm ngang Mông Chỉ Nghi lên, kiểu ôm công chúa tiêu chuẩn, đặt Mông Chỉ Nghi lên giường rồi thuận thế đi lên theo, con ngươi thâm thúy mang theo tia sáng nóng rực, trong bóng tối nhìn Mông Chỉ Nghi, cười xấu xa.
“Nếu tỉnh rồi, chúng ta làm chút vận động đi!”
Dường như không cho Mông Chỉ Nghi chút cơ hội cự tuyệt, cúi đầu nhanh chóng hôn lên môi Mông Chỉ Nghi, ôn nhu gặm cắn, như muốn hòa tan người phụ nữ dưới thân vào trong cơ thể mình.
Mông Chỉ Nghi ngước mắt, nhìn Đường Nại, bộ dạng ôn nhu cưng chiều kia mang theo dè dặt, yêu thương, làm trái tim cô mềm mại, cả người cũng nhũn ra, giao phó hết tất cả cho người đàn ông này.
Cô nghĩ, muốn yêu một người đàn ông như vậy thật sự không khó, có lẽ cô đã sớm yêu, chỉ là không biết mà thôi!