CHƯƠNG 46: THẬT RA TÔI CÀNG VỪA Ý ANH HƠN
Ban đêm, Mông Chỉ Nghi và Đông Phương Thế Kiêu hai người bí mật tới ngoại ô.
Trên đường tiện tra được tín hiệu tiến tới lục soát, trên mặt của hai người cũng dán mặt nạ da người do Ryan chế tạo trong nghiên cứu mới nhất, không nhìn ra diện mạo thật sự chút nào.
Trước kia lúc Mông Chỉ Nghi lấy thân phận “Công tử”Ám Dạ đàm phán với khách hàng, cũng thường dùng mặt nạ da người này, ngay cả yết hầu ở cổ họng cũng có thể làm giả như thật.
Ngoại ô cách đó không xa là một công xưởng bỏ hoang, dựa theo tín hiệu hiện phát lên, Dạ Sát ở bên trong công xưởng bỏ hoang đó.
“Cẩn thận phía trước có mai phục!”
Đôi mắt Mông Chỉ Nghi lạnh lùng trong đêm đen lập lòe ánh sáng, mị lực tản ra đoạt lấy tâm hồn người ta thận trọng nhắc nhở.
Động tác của hai nhân miêu nhạy bén nhảy mấy cái nhảy vào công xưởng bỏ hoang, quan sát khắp nơi một hồi, trừ yên tĩnh ra vẫn là yên tĩnh.
Mông Chỉ Nghi thoáng cau mày, cảm thấy giờ phút này yên tĩnh như thế có chút không ổn, đáy lòng nổi lên một dự cảm xấu.
Vừa định rút lui, ánh sáng bên trong công xưởng bỏ hoang đột nhiên bắn ra bốn phía, trong giây lát sáng như ban ngày.
Mấy thân ảnh thon dài mặc đồ rằn ri từ trong bóng tối đi ra, vây hai người Mông Chỉ Nghi và Đông Phương Thế Kiêu vào giữa.
Rồi sau đó, một giọng nói lạnh như băng khàn khàn từ trong bóng tối truyền tới, mang theo rét lạnh ngấm vào người.
“Công tử”Ám Dạ quả nhiên là thật can đảm!”
Theo giọng nói khàn khàn rơi xuống, một bóng người thon dài chậm rãi từ trong bóng tối đi ra.
Cả người mặc đồ rằn ri như nhau, trên khuôn mặt bình thường cương nghị mang theo mấy phần không đứng đắn, chỉ là đôi mắt thâm sâu u ám lạnh lẽo kia lại hoàn toàn xa lạ với dung mạo bình thường.
Mông Chỉ Nghi chỉ liếc qua, cảm giác người đàn ông nhìn như bình thường mặc đồ rằn ri này là một nhân vật lợi hại, khó đối phó.
Mà tình cảnh này cũng đủ để nói rõ đối phương đã sớm dự liệu được cô sẽ đến, chỉ có điều là gậy ông đập lưng ông thôi.
Bỗng dưng, Mông Chỉ Nghi cười, cũng không giấu giếm hơi thở của mình, cơ thể chậm rãi đứng thẳng, một tay tùy ý nhét vào trong túi, nhưng khí thế toàn thân trong nháy mắt lại thay đổi.
Sau khi đeo mặt nạ da người khuôn mặt nhỏ nhắn đẹp trai tinh tế phi phàm, da thịt trắng nõn, mày rậm, mắt như sơn, giữa hai lông mày đều là sự tự tin phóng túng không ràng buộc được và sự khoe khoang không che giấu chút nào.
Khóe môi hơi nhếch lên, lộ ra nụ ười xấu xa, tôn lên khí thế càng bức người trên khuôn mặt nhỏ nhắn tinh tế đẹp trai.
“Chủ Thiên Ảnh mới là mưu kế hay, cố ý bày ra màn kịch này ngược lại khiến tôi cảm thấy không tốt!”
Đế quốc Ám Dạ đương nhiên có hệ thống tình báo lớn mạnh, đối với vệ quân bảo vệ bóng đêm nước Z càng có mấy phần hiểu biết.
Hôm nay nhìn người người mặc đồ rằn ri, nhưng mặt mũi thật sự đều không cho người ta thấy, dĩ nhiên là đoán được thân phận của bọn họ.
Bọn họ thuộc binh sĩ bảo vệ bóng đêm chân chính quốc gia nước Z, hàng năm thi hành một số nhiệm vụ bí ẩn.
Chỉ thuộc về quân đội, một khi ra tay tuyệt đối không thua trận, đối với nước Z mà nói là một con dao sắc nhọn chân chính.
Tuy nói Ảnh Vệ quân Thiên Ảnh mỗi một người đều là ngàn chọn vạn chọn để chọn ra, trải qua khảo nghiệm nghiêm khắc tàn khốc nhất.
Có điều cho dù là như vậy, có thể ngồi lên vị trí thủ lĩnh của Thiên Ảnh, không có chút năng lực là không thể.
Mông Chỉ Nghi đồng thời đánh giá người đàn ông đối diện, người đàn ông đối diện cũng giống vậy đang quan sát Mông Chỉ Nghi .
Đôi mắt thâm sâu đen nhánh kia dường như có thể trong nháy mắt nhìn thấu tâm tư người khác, vô cùng sắc bén, hơi thở lạnh lẽo tàn khốc toàn thân làm người ta thán phục.
Nếu không phải trên mặt người đàn ông mặc đồ rằn ri kia bình thường đến không có gì khác lạ, Mông Chỉ Nghi thật sự muốn hoài nghi người đàn ông trước mặt này không phải người khác, mà chính là chồng cô Đường Nại .
Có điều khí thế trên người Đường Nại vẫn có chút khác biệt, so với mấy người đàn ông trước mặt này ít hơn mấy phần hung hăng và tàn bạo.
Mông Chỉ Nghi hơi cau mày, đôi mắt lạnh lùng mang theo mấy phần tìm tòi nghiên cứu nhìn lại, khí thế toàn thân buông xuống, đôi mắt có ý đồ thăm dò người đàn ông đối diện mặc đồ rằn ri kia.
“Làm sao có thể chứ, tôi đặc biệt tới là vì “Công tử” Ám Dạ, chỉ là không nghĩ tới, “Công tử” của Đế quốc Ám Dạ lại là một người đàn ông.” Giọng nói trầm thấp khàn khàn vang lên, mang theo mấy phần cường rắn lạnh như băng.
“Phải không, chủ Thiên Ảnh dường như rất thất vọng bổn “Công tử” là đàn ông, anh nhớ nhung tôi như vậy, người không biết còn tưởng rằng anh thầm mến bổn “Công tử” tôi đó!”
Đôi mắt Mông Chỉ Nghi hơi ngước lên, con ngươi lạnh lùng lộ ra nụ cười chế nhạo, cười không để vào mắt, nhất cử nhất động lại phong lưu hào phóng không nói ra được, cao lãnh cuồng ngạo.
“ ‘Công tử’ ”Ám Dạ nếu như nguyện ý, tôi cũng có thể thầm mến thật sự!”
Người đàn ông mặc đồ rằn ri khẽ cau mày, đôi mắt lạnh như băng mang theo mấy phần thâm sâu u ám, giọng nói khàn khàn mang theo vẻ lạnh lùng không đứng đắn, cười nói.
“Thì ra chủ Thiên Ảnh thật sự thích đàn ông, có điều bổn ‘Công tử’ từ trước đến giờ thích ở trên, không thích ở dưới, nếu không Ảnh Chủ chịu thiệt một chút, làm phía dưới như thế nào?”
Mông Chỉ Nghi lạnh lùng cười xấu xa nói, mang theo vẻ lẳng lơ, nhân tiện còn nháy mắt về hướng người đàn ông mặc đồ rằn ri ở đối diện.
Đôi mắt người đàn ông mặc đồ rằn ri đột nhiên xoẹt qua tia sáng u ám giết người, con ngươi lạnh như băng lại thâm sâu, vô cùng ngang ngược, cứ như vậy lạnh lùng nhìn chằm chằm Mông Chỉ Nghi .
“Làm sao, chẳng lẽ là chủ Thiên Ảnh tức giận, ai ya, cái này làm thế nào cho phải, nếu không tôi tặng Lôi Quỷ nhà tôi cho anh, anh ta thích nhất ở phía dưới đó!”
Mặt Mông Chỉ Nghi đầy khó xử, rồi sau đó kéo Đông Phương Thế Kiêu mang mặt nạ da người ở sau lưng về phía trước, khuôn mặt lạnh băng xông tới đối diện người đàn ông mặc đồ rằn ri không lên tiếng.
Đông Phương Thế Kiêu chỉ cảm thấy run lên, mặt sợ hãi nhìn chằm chằm Mông Chỉ Nghi .
Mẹ kiếp, lão đại thật sự không có đạo đức mà, lại muốn hy sinh anh ta, mặc dù anh ta tức giận cũng đẹp trai, có điều anh ta cũng không muốn làm thụ à!
Mông Chỉ Nghi quét qua Đông Phương Thế Kiêu, con ngươi lạnh lùng mang theo mấy phần cảnh cáo, Đông Phương Thế Kiêu lập tức ngoan ngoãn, ném một ánh mắt quyến rũ về người đàn ông phía đối diện, vểnh ngón tay hoa lan lên.
“Phải đó, Ảnh chủ thích ở phía trên, người ta cũng có thể chịu thiệt một chút ở phía dưới mà!”
Giọng nói như ngụy nương của Đông Phương Thế Kiêu vừa thốt ra, Mông Chỉ Nghi nghe thấy cả người run lên, trong nháy mắt nổi da gà, mẹ kiếp, ngày thường sao cô không biết tên Đông Phương này lại còn có tố chất làm thụ chứ.
Chẳng lẽ là trong bốn năm cô biến mất Đông Phương đã bị bẻ cong?
Ngay cả đám quân nhân mặc đồ rằn ri vây quanh Mông Chỉ Nghi và Đông Phương Thế Kiêu bốn phía cũng không nhịn được đồng loạt run rẩy.
Vừa nghĩ tới lão đại số một của bọn họ đè cái tên ngụy nương này nhìn thế nào thế nào cũng cảm giác buồn nôn!
Người đàn ông mặc đồ rằn ri lạnh lùng nhìn lướt qua Đông Phương Thế Kiêu , đôi môi mỏng gợi cảm nhếch lên, gương mặt tầm thường lại lộ ra mấy phần hấp dẫn, giọng nói khàn khàn lạnh nhạt vang lên.
“Thật ra thì tôi càng vừa ý anh hơn!”
Người đàn ông mặc đồ rằn ri thâm sâu u ám lạnh lùng nhìn thẳng vào đôi mắt của Mông Chỉ Nghi , mới vừa rồi anh thế mà đối diện với người đàn ông này lại nhìn thấy trên người anh ta có mùi thuộc về Mông Mông nhà anh.
Nhìn yết hầu trên cổ Mông Chỉ Nghi , dẹp ý nghĩ trong đầu, bên mép lộ ra vẻ cười khổ, bất đắc dĩ lắc đầu.
Thật là say mê Mông Mông quá sâu rồi, rõ ràng là một người đàn ông thứ thiệt, làm sao có thể là Mông Mông nhà anh chứ, xem ra là anh quá nhớ Mông Mông rồi, cũng không biết cô gái đó đang làm gì, đã về nhà hay chưa.
Hay là nói cùng cái tên tóc vàng đó, dáng dấp cũng không giống như đàn ông ở cùng, vừa nghĩ tới của quý thuộc về mình bị tên đàn ông khác dòm ngó, khí thế toàn thân trong nháy mắt nguội lạnh.