CHƯƠNG 89: MÔNG CHỈ NGHI, CẬU TRÔNG NOM NGƯỜI ĐÀN ÔNG CỦA MÌNH CHO TỐT VÀO
Nghe thấy tiếng kêu gào của Dạ Sở Hân vang lên bên cạnh mình, tâm trạng của Đường Nại rất tươi tỉnh, nhưng bị người khác quấy rầy lúc đang nhìn Mông Mông với ánh mắt chứa chan tình cảm, anh vẫn cảm thấy hơi khác chịu, đôi môi quyến rũ nhếch lên, nụ cười lành lạnh nở trên gương mặt.
“Cô Dạ hâm mộ thì tìm một người đi, nếu không thì để tôi giới thiệu cho cô một người, đế quốc Đường thị của chúng tôi còn rất nhiều quý tộc đang độc thân lắm!
“Hay là cậu cả Đường nhường cơ hội làm ông mai cho người khác đi, bà đây không thèm đâu!”
Dạ Sở Hân lắc lắc đầu, để Đường Nại giới thiệu thì chắc chắn người đó cũng giống y hệt anh ấy, cô không thích những người lạnh lùng, luôn tỏ ra nguy hiểm như vậy đâu!
“Tôi còn nghĩ cô Dạ sốt ruột lắm chứ, dù gì cô đơn lâu quá thì dễ bị già lắm!”
Đường Nại nhướn mày nhìn Dạ Sở Hân, rồi lạnh lùng đáp.
Nghe thấy thế, Dạ Sở Hân không khỏi thầm mắng Đường Nại trong lòng, nhưng không làm phiền anh ta và Chỉ Nghi nhìn nhau nữa.
Rồi không nhịn nổi mà hét lớn với Mông Chỉ Nghi đứng ở bên cạnh: “Đệch, Mông Chỉ Nghi, cậu lo mà trông nom người đàn ông của mình cho tử tế đi.”
“Thực ra cậu cũng nên tìm bạn trai rồi đấy!”
Mông Chỉ Nghi nhìn Dạ Sở Hân, gương mặt hết sức chân thành, từ lúc người đó bỏ đi, Sở Hân luôn đóng kín lòng mình, đừng thấy cô ấy cứ hay xuề xào mà lầm, thực chất tâm hồn của cô ấy rất yếu ớt, chẳng qua là đã quen với việc che giấu, để người khác nghĩ rằng mình rất mạnh mẽ mà thôi.
Mông Chỉ Nghi là người bạn thân duy nhất của Dạ Sở Hân, cô không hy vọng Dạ Sở Hân đắm chìm trong mối tình ấy tiếp nữa, có những thứ, bỏ lỡ rồi thì cứ cho nó qua đi, giống như cô và Thiệu Vĩnh Khiêm vậy, dù có thế nào cũng là quá khứ của nhau mà thôi.
“Má, Mông Chỉ Nghi, không phải chứ, cậu cũng thế à, hai người đúng là vợ chồng!” Dạ Sở Hân không khỏi nhe nanh múa vuốt, rống lớn.
Đường Nại nhếch môi, gương mặt anh tuấn trông vẫn hết sức tao nhã, nhướn nhướn mày, rất thích bộ dạng mượn cớ thoái thác của Dạ Sở Hân, anh đắc ý bảo: “Chúng tôi vốn là vợ chồng thật cơ mà!”
“…”
Đột nhiên Dạ Sở Hân không biết phải nói gì nữa, ai nói cậu cả nhà Đệ Nhất Đế Thiếu ở Kinh Đô phũ phàng vô tình, lạnh lùng sang trọng cơ chứ, đứng ra đây, Dạ Sở Hân cô đảm bảo sẽ không đánh chết người này đâu!
“Sở Hân, bắt đầu tìm cuộc sống mới của mình đi.”
Mông Chỉ Nghi thấy vẻ buồn bã, mất mát thoáng hiện lên trong ánh mắt Dạ Sở Hân, cô không hy vọng người bạn thân nhất của mình cứ trốn tránh mãi, bèn không khỏi cất tiếng.
Nếu như xé rách miệng vết thương cũ, có thể khiến cô ấy học được cách buông bỏ thì chưa hẳn không phải là chuyện tốt.
Nghe giọng nói nghiêm túc của Mông Chỉ Nghi, nụ cười của Dạ Sở Hân nhạt dần, gương mặt cô hơi nhợt nhạt, nét mặt hào sảng, luôn tràn đầy sức sống của cô ấy nhuốm vẻ buồn bã, đến ánh mắt cũng trở nên hiu quạnh.
“Chỉ Nghi, cậu biết đấy, tớ đã thử rồi, nhưng mình không quên nổi, tớ cũng muốn có người đi vào trái tim của tớ, khiến tớ quên hết quá khứ đi, có thể cho tớ bắt đầu cuộc sống mới, nhưng mà có cách gì đâu, tớ vẫn không quên nổi người ấy!”
Giọng nói của Dạ Sở Hân não nề, âm thanh trong trẻo ấy pha lẫn vớt đôi chút bất lực.
“Nhưng anh ta không còn cần cậu nữa!” Mông Chỉ Nghi lạnh lùng nói.
“Phải đấy, anh ấy không cần tớ nữa, nhưng tớ vẫn đứng lặng ở đây và chờ đợi, có thể một ngày nào đó anh ta sẽ xuất hiện rồi về với tớ!”
Giọng nói tràn đầy vẻ mất mát nhẹ nhàng như mây khói, Mông Chỉ Nghi nhe thấy thế, lòng cô đau nhói, Sở Hân ngốc quá đi mất.
Một người đàn ông vứt bỏ người yêu của mình vì sự nghiệp, người đàn ông ấy không xứng có được tình tình yêu của cô, bởi vì anh ta không xứng đáng.
…
Sau khi ra khỏi khách sạn Hoàng Triều, tâm trạng của Mông Chỉ Nghi hơi sa sụt, đôi mắt trong trẻo của cô luôn nhìn đăm đăm ra ngoài cửa sổ, gương mặt đau thương khiến cho cô thấy đau lòng của Dạ Sở Hân hiện lên trong đầu, không lòng không khỏi thấy xót xa.
Đường Nại vẫn luôn nhìn Mông Chỉ Nghi, thấy cảm giác lạnh lùng, buồn bã trên gương mặt cô, anh âm thầm thở dài.
Pằng!
Đột nhiên có tiếng súng vang lên, viên đạn bắn vào kính chắn gió của chiếc Maybach, nhưng may mà cái xe này đã được lắp lại rồi, thân xe và các cửa kính đều chống đạn, chứ bằng không Vũ Đàm, người ngồi ở ghế lái, đã gặp nguy hiểm rồi.
Két…
Nguy hiểm xảy ra đột ngột, khiến cho Vũ Đàm thắng lại ngay lập tức, chiếc Maybach dừng phắt giữa đường, làm vang lên tiếng rít chói tai. Ở hàng ghế sau, Đường Nại vội vàng ôm chặt Mông Chỉ Nghi vào lòng mình để bảo vệ cho cô, tay còn lại cầm chặt tay nắm cửa ở bên cửa sổ.
Gương mặt lạnh lùng của anh sa sầm xuống, đôi mắt sâu thăm thẳm toát ra vẻ nguy hiểm, anh lập tức kiểm tra xem Mông Chỉ Nghi có bị thươg ở đâu không, sau khi xác định cô bình an vô sự, mới lạnh mặt nói với Vũ Đàm: “Xảy ra chuyện gì đấy?”
“Hình như chúng ta đã bị sát thủ bao vây rồi!” Giọng nói điềm tĩnh của Vũ Đàm pha lẫn sự lạnh lẽo, anh ta lạnh lùng liếc mình những người mặc đồ đen bao vây bốn bề.
Mấy người đột ngột xuất hiện ở đây đều mặc đồ đen, gương mặt được bịt kín bởi một lớp vải đen, chỉ còn hai con mắt, mũi và miệng lộ ra ngoài, không nhìn rõ mặt mũi của bọn họ, nhưng có thể nhận thấy được sát ý hằn trong ánh mắt, súng trong tay bọn họ đều là loại xịn nhất.
Đường Nại nhìn khắp bốn phía bên ngoài xe, đôi mắt lạnh lùng âm u của anh nhuốm vẻ hung ác, toát ra cơn giận lôi đình như dã thú.
“Gọi người đến đây, bây giờ chúng ta phải đột phá vòng vây trước.”
Đường Nại lạnh lùng nói.
“Nhưng bọn họ có mặt ở khắp bốn phương tám hướng, chúng ta không dễ đột phá vòng vây được đâu!” Vũ Đàm đảo mắt nhìn quanh, gần như đường lui đều bị chặn kín, xe của bọn họ không chạy qua nổi.
Nghe Vũ Đàm nói thế, Đường Nại sa sầm mặt, hơi thở giết chóc lan tỏa khắp không khí, trong lòng cảm thấy hết sức kinh ngạc, anh nhíu mày, rốt cuộc đám người này là ai, không phải thân phận đặc biệt của mình bị phát hiện rồi đó chứ?
“Có hai tên ở hướng hai giờ ở phía bên phải trước mặt, một tên ở hướng chín giờ bên trái, hướng bảy giờ phía sau cũng có hai người, lùi về hướng bốn giờ.”
Giọng nói lạnh lẽo của Mông Chỉ Nghi chợt vang lên, anh nhìn những tên mặc áo đen với ánh mắt lạnh lùng, toát ra vẻ giết chóc, đôi mắt đậm vẻ khát máu.
Nghe thấy giọng nói điềm tĩnh và lạnh lùng của Mông Chỉ Nghi, Vũ Đàm bất ngờ, anh nhìn vào chiếc gương chiếu hậu, thấy gương mặt cô chủ nhà mình hết sức lạnh lùng, toát ra sát khí, hoàn toàn không thua kém cậu chủ đầy khí phách ấy một chút nào, trong lòng không khỏi kinh ngạc.
“Nhưng mà ở phía bốn giờ chỉ có một con đường thôi, còn có một khe vực nữa, xe không chạy qua đó được, mà cho dù có chạy qua thì cũng chỉ còn một đường chết mà thôi!”
Vũ Đàm nhìn về hướng bốn giờ, đúng là ở nơi đó không có người, cũng bởi vì không có đường để thoát, nên mới không có sát thủ nào đứng chặn mà thôi.
“Tránh ra, để tôi lái!”
Mông Chỉ Nghi lạnh lùng nói, ánh mắt trong trẻo của cô có vẻ điềm tĩnh vô cùng.
“Hả?” Mặc dù Vũ Đàm biết khả năng đua xe của cô chủ khá tốt, nhưng cho dù là thế cũng không thể lái xe vượt qua khe vực ấy được, dù gì khoảng cách phải hơn 10m lận!
“Tôi không hy vọng mình phải lặp lại một lần nữa, tránh ra!”
Thấy Vũ Đàm ngơ ngẩn, Mông Chỉ Nghi lại đanh giọng lặp lại lần nữa, khí phách mạnh mẽ như nữ vương có địa vị cao quý của cô đã được thể hiện rõ, toát ra vẻ mạnh mẽ và kiêu ngạo, cô lạnh lùng nhìn Vũ Đàm chằm chằm, khiến cho Vũ Đàm giật mình, cứ nghĩ người trước mắt mình là cậu chủ phiên bản nữ cơ đấy.