CHƯƠNG 135: CHẠM MẶT.
Lát sau Mông Chỉ Nghi rối rắm bước ra.
”Đẹp, cô nhóc, thân hình của con tuyệt lắm!”
Vừa nhìn thấy Mông Chỉ Nghi bước ra khỏi phòng thay đồ, hai mắt bà Đường sáng như sói đánh giá Mông Chỉ Nghi.
Mông Chỉ Nghi bị ánh mắt của bà Đường làm cho ngượng ngùng, khuôn mặt thanh lạnh mang theo sự xấu hổ kéo kéo chiếc váy ngắn.
Đường Vỹ Hạo cũng nhìn, nhất thời bị kinh ngạc.
Đó là một người phụ nữ như thế nào.
Khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp kèm theo chút ửng hồng, sống mũi thanh tú, đôi mắt trong suốt, long lanh và thẹn thùng, mái tóc đen như mực buông sau lưng, chiếc váy ngắn màu đỏ rực càng tôn lên vẻ gợi cảm của Mông Chỉ Nghi.
Đặc biệt bao quanh đôi chân dài trắng nõn cân đối lại càng thêm hút mắt người nhìn.
Trong sự thanh thuần lộ ra vẻ lạnh lùng cao ngạo nhưng không mất đi sự quyến rũ xinh đẹp của người phụ nữ, cả người như một kẻ kiêu ngạo bước ra từ ngọn lửa khiến người ta kinh diễm, chỉ cần nhìn một cái thôi là không rời mắt được.
Thân hình nóng bỏng như vậy hoàn toàn tuyệt vời trong mắt Đường Vỹ Hạo, thậm chí anh ta có chút không chịu được sự mê hoặc mà quay đầu sang một bên.
Khuôn mặt hi ha vô thường hằng ngày lại càng ửng đỏ thêm.
Không được nhìn, không được nhìn, nếu không anh cả biết được sẽ móc mắt anh ta ra mất, ô ô, anh ta không muốn bị móc mắt, anh ta không muốn bị đâm mắt đâu!
”Cô đây mặc bộ này rất đẹp, mắt nhìn của bà thực tốt, đây là kiểu dáng mới nhất của hàng chúng tôi, hơn nữa là độc nhất vô nhị chỉ có một bộ!”
Một nhân viên hướng dẫn mua hàng đi lên, vẻ mặt tươi cười giới thiệu.
”Vậy thì lấy bộ này!”
Bà Đường vung tay, càng nhìn càng thấy thỏa mãn, đáy lòng không khỏi nghĩ.
Dáng người của cháu dâu lớn thực sự rất đẹp, trách không được cháu trai lại thích như vậy, thì ra cũng không phải là không có nguyên nhân!
”Bà nội!” Mông Chỉ Nghi nhìn ngực mình, cảm thấy sâu quá rồi.
”Con yên tâm, con mặc nó rất đẹp, buổi tối cháu trai về chắc chắn sẽ nhìn con không rời mắt, con đừng có cởi, cứ mặc vậy đi!”
Bà Đường cười xấu xa.
Vừa nghe thấy lời bà nội, Mông Chỉ Nghi nhanh chóng lắc đầu, mặc vậy ra ngoài cô còn hơi ngại, nếu để đám Đông Phương nhìn thấy thì cười cô chết mất.
”Bà nội, để chị dâu thay đi, mặc vậy ra ngoài để anh cả biết thì anh ấy chắc chắn sẽ hận không giết hết đám người nhìn trộm chị dâu mất!”
Đường Vỹ Hạo nhìn thoáng qua khuôn mặt rối rắm của chị dâu, giải vây nói.
Bà Đường nghĩ cũng đúng, tính chiếm hữu của cháu bà chẳng khác nào ông cụ đã khuất nhà mình, cho nên đồng ý.
Nghe bà nội đồng ý, Mông Chỉ Nghi như được đại xá, nhanh chóng bước vào phòng thay đổ để thay.
Một buổi đi mua sẵm hết hai tiếng đồng hồ, bà Đường không chỉ mua cho Mông Chỉ Nghi rất nhiều váy gợi cảm mà còn không ít nội y nữa. Tất nhiên những bộ nội y đó chắc chắn là loại khiến người ta chỉ cần nhìn thoáng qua là chảy máu mũi.
Vừa ra khỏi cừa hàng nội y thì đụng phải hai người trước mặt.
Thấy một trong hai người trước mặt bước đến, Mông Chỉ Nghi nhíu mày không nhận ra.
”Bà nội Đường, lâu rồi không gặp, bà đến đây mua quần áo à?”
Vừa thấy người phụ nữ mặc váy hồng đã nhiệt tình bước tới chào hỏi.
Ngược lại, bà Đường lại không vui lắm khi nhìn thấy người phụ nữ váy hồng nhiệt tình đi đến: ”Không đến đây mua quần áo thì đến ăn cơm chắc?”
Người phụ nữ mặc váy hồng nghe được lời của bà Đường, trên mặt cũng chẳng có chút bất mãn nào. Vẫn tươi cười như cũ, nói tiếp.
”Phải phải, đều là cháu nói sai, bà nội Đường mua xong chưa, có muốn nhìn chút nữa không, lâu rồi chưa qua tâm sự với bà Đường, coi như Hy Hy nhận lỗi với bà!”
”Mua quần áo thì không cần, cái nhận lỗi càng không, cô lại không phải là người nhà họ Đường, đừng thường xuyên đến thăm tôi, đoán là tôi cũng chẳng có nhiều thời gian để đón tiếp cô!”
Mặc kệ người phụ nữ váy hồng nói thế nào thì vẻ mặt bà nội được vẫn không ưa như cũ.
Ngược lại người phụ nữ váy hồng đối diện vẫn nở nụ cười nhàn nhạt, không chút thay đổi, đến cả Mông Chỉ Nghi cũng nhướn mày.
Người phụ nữ này giả bộ rất tốt, rất lợi hại.
Ngược lại người đàn ông bên cạnh người phụ nữ mặc váy hồng đã lớn tiếng với bà Đường một cách thô lỗ.
”Bà là ai vậy, Hy Hy chào hỏi bà tử tế mà bà lại không biết lịch sự như thế!”
Nghe thấy lời của người đàn ông, người phụ nữ váy hồng nhíu mày, sắc mặt hơi khó coi kéo người đàn ông bên cạnh, người đàn ông bên cạnh vẫn phẫn nộ trừng mắt bà Đường như cũ.
Đường Vỹ Hạo nhất thời khó chịu, vẻ mặt không khỏi giận dữ, lạnh giọng nói:
”Anh là thứ gì thế, lại dám to gan nói với bà nội tôi như vậy!”
”Vỹ Hạo, cậu cũng ở đây à!”
Người phụ nữ mặc váy hồng nghe thấy giọng của Đường Vỹ Hạo, không khỏi nhìn qua, cười dịu dàng, trên mặt còn mang theo vài phần áy náy: ”Xin lỗi xin lỗi, Nguyên Đông không cố ý, bà nội Đường đừng tức giận!”
Đường Vỹ Hạo nghe được những lời này càng bất mãn, mẹ nó, một người sống cao lớn như anh đứng đây lẽ nào cô ta không thấy từ đầu, nhất thời khinh thường bĩu môi.
Cũng may anh cả chưa đính hôn với người phụ nữ đạo đức giả này, nếu không phải gọi người phụ nữ này là chị dâu anh ta thực sự không thích, vẫn là chị dâu hiện tại nhìn thuận mắt hơn.
”Cô Hạng, tôi đứng đây lâu rồi, cố ý hay không tôi thấy rất rõ!” Đường Vỹ Hạo không còn dáng vẻ tươi cười nữa, biểu tình nghiêm túc nói với Hạng Hy Hy một cách tức giận.
Người phụ nữ váy hồng không phải ai khác mà chính là cô chủ lớn Hạng Hy Hy nhà họ Hạng, lúc này nghe được những lời của Đường Vỹ Hạo không khỏi nhíu mày bất mãn.
Trên mặt vẫn lộ ra nụ cười dịu dàng: ”Vỹ Hạo, cậu hiểu lầm rồi, Nguyên Đông thật sự không cố ý đâu, chỉ cho là tôi bị bắt nạt thôi!”
”Nói vậy tức là bà già tôi đây bắt nạt cô đúng không!” Bà Đường bên cạnh nghe Hạng Hy Hy nói vậy không khỏi hừ lạnh một tiếng, vẻ mặt càng thêm khó coi.
”Bà nội, cháu thật sự không cố ý!” Hạnh Hy Hy bối rối giải thích, khuôn mặt nhỏ nhắn xinh đẹp còn mang theo vài phần tủi thân cùng rối rắm.
”Hừ, tôi lại chẳng phải đàn ông, bớt bày cái dáng vẻ này với tôi đi, cô cố ý hay không thì liên quan gì đến bà già tôi, chúng ta đi thôi!”
Sắc mặt bà Đường không tốt chút nào, lạnh lùng liếc Hạng Hy Hy một cái.
”Đợi chút, giờ tôi yêu cầu bà xin lỗi Hy Hy ngay, Hy Hy không sai, bà nói vậy là có ý gì!”
Bà Đường dẫn theo Đường Vỹ Hạo và Mông Chỉ Nghi định đi, Nguyên Đông lại phẫn nộ hét lớn một tiếng, hình như không có ý định từ bỏ.