CHƯƠNG 94: PHU NHÂN CỦA CHỦ NHÂN ẢNH VỆ.
“Cậu đừng quên thân phận của Số 1, Số 1 ngoại trừ là chủ nhân của chúng ta ra thì còn là người nắm quyền của Đế Quốc Đường Thị nữa, có lẽ là cuộc liên hôn gia tộc cũng nên!”
Cô Ưng cau mày, cũng có chút không hiểu tâm tư của Số 1.
“Tên tiểu tử Chiến Ưng này cũng thật là, Số 1 có vợ, một chuyện lớn như vậy mà cũng không tiết lộ chút tin tức nào nữa chứ!”
Người thanh niên trẻ tuổi ai oán với khuôn mặt bất mãn.
“Có lẽ là Số 1 không cho Chiến Ưng nói thôi, cậu đừng quên trong Ảnh Vệ chúng ta có người nhìn gườm gườm vào Số 1 như hổ rình mồi đó, nếu nói ra thì không chừng vợ của Số 1 lại có phiền phức nữa!” Cô Ưng nhìn Đường Nại ở bên dưới một cái, lạnh giọng nói.
“Phải ha, cậu không nói thì suýt chút nữa tôi cũng quên mất điểm này rồi, Mã Doanh luôn nhòm ngó Số 1, bình thường trong Ảnh Vệ cũng không hiếm khi coi mình như là phu nhân của chủ nhân!”
Chàng trai trẻ một mặt không vui nói: “Tiếp theo đây thì hay rồi, Số 1 cũng đã có vợ, tôi thấy Mã Doanh đó mà chấp hành nhiệm vụ trở về, nhìn thấy tin tức chủ nhân kết hôn rồi thì không biết có khóc lóc sướt mướt không đây!”
“Dã Lang, chuyện này khoan hẵng rêu rao đã, nếu Chiến Ưng đã không nói, đương nhiên là ý tứ của Số 1 rồi, nếu như đến lúc đó miệng của cậu mà chuốc thêm phiền phức cho Số 1 thì không hay đâu, Mã Doanh dù gì cũng đã từng trải qua huấn huyện cùng chúng ta, vợ của chủ nhân không phải đối thủ của Mã Doanh đâu!”
Cô Ưng khuyên răn Dã Lang.
“Cũng phải, người phụ nữ Mã Doanh đó tuy nói tính tình không gây thiện cảm cho người khác, ngày nào cũng nhòm ngó Số 1 giống như là cóc ghẻ đòi ăn thịt thiên nga vậy, nhưng thực lực cũng không tệ, cũng coi như là xứng với Số 1!” Dã Lang gật gật đầu, sắc mặt cũng bất giác trở nên lạnh lẽo.
Bên dưới vẫn đang căng thẳng đối đầu, ai cũng không chịu nhường ai nửa bước, lão đại áo đen và Mông Chỉ Nghi đều đang đợi đối phương lộ ra sơ hở, nhưng Đường Nại đã đứng ở đó 20 phút rồi, nhưng bên vách núi đối diện vẫn không có chút động tĩnh nào, đôi con ngươi thâm sâu mang theo vài phần lạnh lẽo, khuôn mặt tuấn mỹ đột nhiên nhếch lên một nụ cười lạnh.
Anh nhấc tay lên, bỗng nhiên bắn về phía một lùm cỏ ở vách núi đối diện vài phát.
Tiếng súng đột ngột truyền đến tai của lão đại áo đen, cơ thể hắn bất giác động đậy, hắn ta đưa mắt nhìn qua nơi mà Đường Nại nổ súng, chỉ là một cái cây không to không nhỏ.
Liên tiếp bị bắn vài phát, bên trên gốc cây bất ngờ bị đạn xuyên qua, cả cây nghiêng ngả muốn ngã xuống, đúng lúc rơi về phía hai người đàn ông mặc đồ đen đang ẩn nấp.
Lão đại áo đen không động đậy gì, nhưng thủ hạ ở bên cạnh đột nhiên nhúc nhích cơ thể một cái.
Chính vào thời khắc gió thổi cỏ lay này, đã để cho Mông Chỉ Nghi vẫn đang nhìn chằm chằm vào tình hình bên vách núi đối diện chớp được cơ hội, đôi con ngươi thanh lãnh lóe qua một tia sát ý khát máu, khóe môi cô nở một nụ cười lạnh đầy trào phúng.
“Pằng!”
Khẩu súng tỉa đột nhiên phát ra một tiếng, mục tiêu hướng về phía bụi cỏ vừa nãy khẽ lay động kia.
“Phụt!”
Tiếng đạn đau nhói bắn vào trong cơ thể vang lên, lão đại áo đen giật bắn mình, vừa quay đầu lại thì đúng lúc nhìn thấy tên thủ hạ còn lại duy nhất bên cạnh mình đã bị đạn xuyên qua ấn đường, trực tiếp chết ngay tại chỗ.
Lão đại áo đen ngạc nhiên trước tài thiện xạ của đối phương, cũng càng thêm hiểu tâm tư của đối phương rồi, quả nhiên là người đàn ông đó đang làm mồi nhử, vừa nãy cũng may là hắn không nhúc nhích, chứ nếu không phát súng này có lẽ chính là đầu của hắn rồi.
Đáy lòng cũng đồng thời bị sốc trước sức mạnh của người phụ nữ ở đối diện kia, cái thực lực thiện xạ thần kỳ này quả thực là còn đáng sợ hơn cả đám sát thủ như bọn họ nữa, lúc này đây ngay cả lão đại áo đen cũng phải bất giác sửng sốt, không biết rốt cuộc người phụ nữ mình phải giết có thân phận gì nữa.
Trên đỉnh đầu vẫn đang nổi gió điên cuồng, tiếng gió lốc to lớn cùng với tiếng động cơ khiến cho màng nhĩ của Mông Chỉ Nghi cũng phải đau nhói, tuy đạn đã bắn ra rồi, nhưng rốt cuộc là có bắn trúng đối phương hay không thì vẫn nhìn không được, cũng không phát hiện ra được.
Thanh âm động cơ quá lớn, không thể nghe ra được bất kỳ chuyển động nhỏ nhất nào từ phía đối diện, Mông Chỉ Nghi chỉ có thể dựa vào cảm giác của mình.
Cô dứt khoác không làm thì thôi mà làm thì phải làm tới bến mà bắn vào phía đối diện.
Liên tiếp vài phát bay qua đó, đôi con ngươi sắc bén của Mông Chỉ Nghi nhìn chằm chằm vào đối diện.
Cảm thấy viên đạn đang bay đến, lão đại áo đen đột nhiên lùi về phía sau để né tránh viên đạn suýt chút nữa là đã rơi trên người mình.
Nhưng chính sự rút lui này đã làm lộ bản thân hắn, Mông Chỉ Nghi quyết đoán nổ súng liên hồi vào điểm đó.
“Phụt—”
Viên đạn bắn vào vùng xương sườn bụng, dòng máu đỏ tươi lập tức bay ra, sắc mặt tên lão đại áo đen trắng bệch vì đau đớn.
“Pằng pằng—”
Lại là hai nhát súng, lão đại áo đen một khi đã để lộ bóng ảnh của mình thì Mông Chỉ Nghi tuyệt đối sẽ không để cho đối phương có bất kỳ cơ hội nghỉ ngơi nào, hai phát này của cô đã bắn vào cổ tay và đùi của hắn.
Nhìn thấy bóng ảnh ở đối diện ngã xuống, Vũ Đàm liền xông ra ngoài đầu tiên.
“Trúng rồi, mợ cả thật là lợi hại quá!”
Đường Nại cũng quay đầu nhìn Mông Chỉ Nghi ở phía sau mình, trên khuôn mặt tuấn lãng mang theo một nụ cười nhàn nhạt đầy sủng nịch, ung dung mà lại hào hoa.
“Kêu bọn họ xuống đi, tên đầu đàn đó chắc vẫn chưa chết đâu, em chỉ mới bắn vào xương sườn, cổ tay và đùi của hắn thôi, tính mạng vẫn còn, mang theo đúng lúc có thể khảo vấn hắn đó!”
Nếu như có thể, Mông Chỉ Nghi đương nhiên là muốn Đông Phương và Dạ Sát đến đây để bắt người, nhưng Đường Nại là người nào chứ, nếu như cô thật sự để cho người của mình đến đưa tên đầu đàn đó đi thì Đường Nại chắc chắn sẽ dấy lên nghi ngờ với cô.
Bây giờ Mông Chỉ Nghi vẫn chưa muốn làm lộ thân phận của mình, bởi vì cô không chắc là Đường Nại có thích cái thân phận như vậy của cô hay không.
Đường Nại nghe xong thì liếc mắt nhìn Vũ Đàm một cái, Vũ Đàm lập tức hiểu ý, anh ta nhấc tay lên phát ra chỉ thị với chiếc đồng hồ trên cổ tay mình, lần này không phát ra tín hiệu bí mật nữa.
“Cô Ưng, lái trực thăng xuống đi!”
Cô Ưng và Dã Lang đang sẵn sàng đợi lệnh ở trên kia, vừa nghe thấy thanh âm của Vũ Đàm thì lập tức bắt đầu điểu khiển máy bay hạ cánh.
Cho đến khi máy bay trực thăng hạ cánh xuống mặt đất, Cô Ưng và Dã Lang mới nhìn thấy người phụ nữ lãnh khốc khí chất cao ngạo thanh lãnh ở bên cạnh Đường Nại, khiến cho bọn họ nhìn mà bất giác kinh diễm.
Trên thế giới này vậy mà vẫn còn một người phụ nữ xinh đẹp đến như vậy sao, thì là Số 1 thích kiểu này a, chả trách Mã Doanh đã câu dẫn Số 1 như vậy rồi, nhưng Số 1 vẫn thờ ơ không chút cảm động như vậy, thì ra là do không đúng khẩu vị.
Cảm nhận được đôi mắt như lửa đốt của Cô Ưng và Dã Lang đang nhìn chằm chằm vào người Mông Chỉ Nghi, đôi mắt thâm sâu của Đường Nại lúc này liền lạnh lùng quét qua, dưới đáy mắt tràn đầy khí thế nguy hiểm và băng lãnh, mang theo một vài sự lạnh giá chí mạng, khiến cho Cô Ưng và Dã Lang không dám lên tiếng lấy một lời, vội vàng quay đầu qua, dời tầm mắt ra khỏi người Mông Chỉ Nghi.
Đáy lòng cũng nhịn không được mà ớn lạnh.
Trời ơi, ánh mắt đó của Số 1 quá đáng sợ rồi, quả thực là muốn ăn thịt người luôn a, cái dục vọng chiếm hữu này, chậc chậc!
Thì ra Số 1 mạnh mẽ và lãnh khốc vô tình không phải là không thích phụ nữ, mà là vì chưa gặp người phụ nữ mình thích thôi, nhưng mà sau sự kinh diễm ban đầu, trong lòng Cô Ưng và Dã Lang lại lẩm bẩm.
Với bối cảnh và thân phận của Số 1 thì không phải là thứ mà một người phụ nữ bình thường có thể xứng được, chắc chắn là phải có một thực lực nhất định mới được.
Người phụ nữ đó có thể làm phu nhân tổng giám đốc của Đế Quốc Đường Thị, làm mợ cả của nhà họ Đường, nhưng không chắc là thích hợp làm phu nhân của chủ nhân Ảnh Vệ bọn họ.
Nếu như người phụ nữ đó không thể đạt được sự chấp nhận của đám thuộc hạ Ảnh Vệ, thì cho dù có Số 1 đi nữa, bọn họ cũng sẽ không quá đặt người phụ nữ đó vào trong mắt đâu.