Nguyệt Y tay run run lên cả cầm cây trâm cũng không chắc, hai mắt đỏ hoe, nước mắt ngắn dài nhìn Hiên Đế.
Còn Hiên Đế thì bàn tay siết chặt, trong lòng giờ như đã rõ chính rõ mười rồi.
Ngài ấy vì Bạch nguyệt Y mà tản công muốn chết theo nàng ta hôm ấy, vậy mà bây giờ nàng ta lại vì một nam nhân khác mà muốn tự sát trước mặt Hiên Đế.
Không trách Bạch Nguyệt Y vô tình được, chỉ trách Hàn Hiên ngài ấy vô dụng, không bảo vệ được thê tử, chỉ toàn là làm nàng ta đau lòng, đi từ thất vọng này đến thất vọng nọ.
Bây giờ còn có con với nữ nhân khác, thê thiếp thì hai ba người không người nào mà chưa từng phong lưu khoái lạc.
Ông ăn chả thì bà nếm nem thôi.
Đổi ngược lại là ngài ấy thì cũng thay lòng nhanh thôi.
- Tha chết cho hắn.
Giọng của Hiên Đế trầm trầm vang lên, cấm vệ nhận lệnh thả Mạc Chu ra không lôi đi trảm thủ nữa.
Nguyệt Y mới thả lỏng được một chút.
Hiên Đế nhắm ngay sơ hở hất mạnh tay văng cây trâm trên tay của Nguyệt Y xuống đất.
Tay lại giữ Nguyệt Y lại rồi nhìn Mạc Chu đang quỳ dưới đất nói:
- Tội chết bổn quân có thể tha cho ngươi.
Nhưng ngươi phải điểm chỉ vào tờ từ thê.
Mạc Chu vẫn là không sợ chết vẫn phản kháng lại:
- Minh thượng, Bạch Nguyệt Y là hôn thê của thần, người làm vậy chẳng khác nào bắt ép dân nữ, trái với đạo trời.
Hiên Đế lớn tiếng đáp lời:
- Bổn quân làm trái đạo trời thì sao?
- Bổn quân cướp dân nữ thì sao?
- Mạc Chu phạm đại tội bất kính, phạt roi hình, đánh đến khi nào hắn chịu điểm chỉ vào tờ hủy hôn thì thôi.
Cấm quân vẫn còn đứng chờ lệnh của Hiên Đế liền đáp lời:
- Tuân lệnh Minh thượng.
Trượng hình bằng gỗ màu đỏ sẫm to bằng bàn tay của người lập tức được mang đến.
Mạc Chu bị giải ra giữa nền đất, trượng hình liên tiếp đập xuống bốp bốp nghe chói cả tai người.
Hoàng hậu đứng kế bên cũng xanh mặt bởi tiếng gậy chát chúa.
Dù cho Mạc Chu có nội công thế nào, khỏe mạnh thế nào thì cùng lắm chịu được mười trượng là đã buốt cơ thể.
Nguyệt Y nhìn Mạc Chu bị đánh mà khóc không thành lời, nước mắt tuôn ra giọng buồn bã nói:
- Mạc đại nhân Nguyệt Y xin người điểm chỉ đi, Nguyệt Y không đáng cho người phải hy sinh như thế đâu… Hu hu…
Cẩn Đề đứng bên cạnh tay cầm sẵn tờ hủy hôn vừa được lão viết vội cũng khuyên nhủ vài lời:
- Mạc đại nhân, người nghe lão nô ký điểm chỉ đi, người đừng làm phu nhân khó xử.
Mạc Chu môi cắn chặt răng, ánh mắt tỏ ra cương quyết, tay tay giấu đi vào người, dù gậy trượng thế nào cũng không chịu lăn dấu tay.
Mặc ai khuyên can chết cố chấp đến chết cũng không từ bỏ.
Bốp bốp bốp…
Tiếng gậy hình ngày một nặng nề vang lên, Hiên Đế chẳng động một chút tâm, tay giữ chặt Bạch Nguyệt Y không cho nàng ta tiến lại gần Mạc Chu.
Ngài ấy cũng cố chấp như Mạc Chu hắn thôi.
Chỉ còn cách này mới có thể khiến Bạch Nguyệt Y chết tâm, giữ không được trái tim thì giữ người cũng là bất đắc dĩ phải làm rồi.
Lại một gậy trượng hạ xuống, lần này Mạc Chu hắn tổn hại ngoại thương, thổ huyết ngay một ngụm máu đỏ khiến cho Nguyệt Y chân cũng đứng không vững nữa.
Nàng ta tự thấy bản thân mình đã nợ Mạc Chu rồi.
- Mạc đại nhân, kiếp này Nguyệt Y đã cạn duyên với người, xin người đừng níu kéo nữa, hãy điểm chỉ vào tờ hủy hôn này giữ lại mạng của mình, anh hùng còn chí lớn…
Nguyệt Y nước mắt ngắn dài, chân khụy xuống nhìn nét mặt trắng bệch của Mạc Chu ấy náy vô cùng.
Còn Mạc Chu thì miệng đầy máu đỏ, chỉ mỉm cười nhìn Nguyệt Y rồi thì thào:
- Ta… Cả đời này hối hận nhất chính là… Chính là đã… Đã từng muốn hủy hôn với muội…
Hoàng hậu đứng một bên chứng kiến tình cảnh sâu nặng của Mạc Chu cũng rơi nước mắt, chân tiến vài bước gần đến chỗ Hiên Đế nói:
- Minh thượng trời sinh hiếu tình, hiếm thấy nam nhân nào một lòng một dạ với hôn thê với mình đến sống chế như thế này.
Nữ nhân này trời lại sinh dung mạo xấu xí có được mối tình này có phải là phúc phần của nàng ta.
Xin Minh thượng thuận theo ý trời, rộng tay ban lương duyên tốt.
Hoàng hậu nói mấy lời này trong thời khắc này chẳng khác gì là lấy dao nhọn khoét tim Hiên Đế.
Tên Mạc Chu hắn si tình thì Hiên Đế chẳng lẽ là một tên bội bạc hay sao? Nữ nhân này là thê tử của ngài ấy đó, nàng ta thà chấp nhận làm kẻ yếu đuối, cũng cam lòng đổi một nữa gân cốt cho Hiên Đế.
Cả mạng nàng ta cũng không cần cơ mà.
Hoàng hậu bình thường thông tuệ khéo ăn nói nhưng hôm nay lại nói những thiếu suy nghĩ này như muốn chọc điên cơn giận của Hiên Đế hay sao.
Cẩn Đề tinh ý sợ là kéo dài chuyện này, Mạc Chu hắn cả mạng cũng không còn.
Liền nhanh chân tiến đến bên cạnh Mạc Chu nói:
- Mạc đại nhân tha lỗi cho lão nô bất kính.
Nói rồi Cẩn Đề liền kéo tay Mạc Chu ra, mặc cho y đang cố dùng chút sức mọn của mình giữ lại bàn tay.
Cẩn Đề lúc này mạnh hơn, dùng sức một cái là đã giữ tay Mạc Chu duỗi ra được.
- Không… Ta không bỏ thê….
Danh Sách Chương: