• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:


Nguyệt Y vẫn vui vẻ đáp lời:
- Nguyệt Y đang phơi thuốc nên leo lên đây.

Mạc đại nhân không sao thì Nguyệt Y yên tâm rồi.

Cũng tại Nguyệt Y liên lụy ngài.
Mạc Chu nghe nhắc đến thuốc liền lấy trong người ra một hộp thuốc nhỏ đưa cho Nguyệt Y.
- Ta có mang thuốc trị kim thương cho muội đây.

Muội dùng nó thoa lên hai cổ tay và chân sẽ hết dấu đỏ của xích sắt hằn lên.

Sẽ dễ chịu hơn.
Vừa nói Mạc Chu vừa với tay lên cố đưa hộp thuốc cho Nguyệt Y.

Nguyệt Y thấy tấm lòng tốt của Mạc Chu nhu thế thì vừa cảm kích, vừa biết ơn.

Tay cũng đưa xuống nhận hộp thuốc:
- Đại nhân Nguyệt Y lại làm người lo nghĩ rồi.
Mạc Chu lại mỉm cười rồi nói:
- Muội chịu nhận hộp thuốc là ta vui rồi.

Đứng bên dưới tường đá ngước lên nhìn Nguyệt Y.

Ánh nắng nhẹ của buổi sớm chiếu vào gương mặt trắng hồng của nàng ta càng làm cho Mạc Chu xao xuyến.

Bạch Nguyệt Y thật sự rất xinh đẹp, đôi mắt to tròn, hàng mi dày chớp một cái như muốn hút hồn kẻ sĩ như Mạc Chu.
- Nguyệt Y muội thật sự rất đẹp.
Vừa nói Mạc Chu lại không kìm được lòng đưa tay lên định sờ vào mặt của Nguyệt Y.

Nhưng Nguyệt Y lại chủ động né tránh làm cho Mạc Chu ngại ngùng.

Lo lắng cử chỉ của bản thân đã vượt lễ nam nữ vốn bất thân.

Sợ làm Nguyệt Y buồn lòng, nên chàng ta vội rút tay lại.

Cả hai lúc này rơi vào thế khó xử.
Chợt Mạc Chu nhớ tới một việc liền nói ngay để phá vỡ không khí ái ngại này:
- Nguyệt Y ta có chuyện muốn nhờ muội.

Vụ án mà Minh Thượng đang giao cho ta có hai thi thể cần phải khám nghiệm, cái chết của họ khá kỳ lạ không có ngọ tác nào tìm ra được nguyên nhân, nên ta muốn nhờ muội khám nghiệm xem thử có manh mối gì không?
Nguyệt Y do dự nàng ta giọng nhỏ đi nói:
- Minh Thượng không cho Nguyệt Y rời khỏi Ngự Phòng… Nguyệt Y…
Nguyệt Y bối rối nàng ta từng chịu ơn của Mạc Chu nên lúc nào cũng muốn giúp ngài ấy để báo ơn.

Mạc Chu nhìn ra được sự ái ngại của Nguyệt Y liền nói
- Xin lỗi muội, ta quên mất muội là đang ở tình thế nào rồi mà ta còn hỏi như thế.
- Không sao ta sẽ tự tìm cách.

Muội yên tâm đi ta phá xong án này Minh Thượng hứa sẽ ban thưởng cho ta lúc đó ta sẽ xin người thả muội ra.

Để muội trở về Nha môn với ta được không?
Nguyệt Y nhìn thấy Mạc Chu thông hiểu cho mình thì nàng ta càng không muốn phụ sự nhờ cậy của chàng ta.

Chuyện khám nghiệm này cũng là để rửa oan cho người đã khuất nên dù thế nào Nguyệt Y cũng phải nghĩ cách.
- Đại nhân hay là tối đi.

Đến tối Minh Thượng ngủ rồi Nguyệt Y sẽ lén ra được bên ngoài.
Mạc Chu đáp lời:

- Nhưng trời tối là ta phải rời Cung, nam nhân không được lưu lại trong Cung sau khi mặt trời lặn được.

Nguyệt Y thất vọng đáp lời:
- Phải rồi, Nguyệt Y quên mất chuyện này.
Lúc này Mạc Chu lại nhớ đến một người có thể giúp chàng ta lưu lại Cung.
- À phải rồi ta có thể nhờ Thức Vương giúp.

Vụ án này Thức Vương đích thân cùng ta tra án, để ta đến gặp ngài ấy xin giúp đỡ.
Nói rồi Mạc Chu vội vã quay đi tìm Thức Vương giúp đỡ.

Nhìn dáng đi khập khiễng của Mạc Chu Nguyệt Y thấy trong lòng ray rứt, vì nàng ta mà Mạc Chu phải chịu hết mấy trượng.
Đến tối, Hiên Đế được Thái hậu cho mời đến Thượng Khấu để xem hát.Mấy ngày trước đã sơ ý Hoàng hậu đã đắc tội với Hiên Đế nên bây giờ mượn cớ này để lấy lòng lại Đế Vương.
Đúng là trời giúp Nguyệt Y.

Hiên Đế vừa đi khỏi Ngự Phòng thì Nguyệt Y đã nhanh chóng lẻn ra từ phía cửa sau.

Vừa ra đến thì cũng là lúc Thức Vương đang đợi Nguyệt Y ở bên ngoài.
Thức Vương kéo Nguyệt Y đến một Cung viện hoang sơ nằm khuất phía sau Cung cấm.

Nơi này đang chứa hai thi thể của Phúc Gia.

Mạc Chu cũng đang có mặt ở đây để chờ kết quả khám nghiệm của Nguyệt Y.
Vừa nhìn hai thi thể này thì Nguyệt Y đã thấy rất lạ cái xác đã chết lâu rồi nhưng tình trạng phân hủy hầu như là không có.
Thức Vương nói:
- Lúc ta mang từ Dương Bình về thì đã như thế, xác chết không hề có mùi hôi thối hay phân hủy.
Nguyệt Y đưa mắt quan sát kỹ xác chết đầu tiên là của Phúc đại phu nhân Châu thị.


Nàng ta đeo găng tay vào và bắt đầu những bước khám nghiệm đầu tiên.

Nguyệt Y mang ra khá nhiều dụng cụ từ túi gấm.

Nào là kẹp nào là khay đựng, dao ngọc lớn nhỏ đủ kiểu.
Mạc Chu và Thức Vương được yêu cầu đứng bên ngoài cách Nguyệt Y một tấm rèm mỏng che lại.

Một lúc sau Nguyệt Y lên tiếng mời cả hai vào bên trong.
Nguyệt Y nói:
- Vương Gia, Mạc đại nhân nguyên do cái chết của hai người này là do một loại ký sinh trùng gây ra.
Thức Vương ngạc nhiên hỏi:
- Ký sinh trùng là sao?
Nguyệt Y đáp lời:
- Ở thời của Nguyệt Y thế kỷ hai mươi lăm người ta đã tìm ra một loại ký sinh trùng có thân màu trắng sữa, đặt biệt loại sinh trùng này không có mắt mũi chỉ có mỗi một cái miệng.

Thức ăn của chúng chính là thịt người và thức uống của chúng là máu người.
- Tập tính của loài ký sinh trùng này chính là khả năng sinh sản vô cùng tuyệt vời từ một con có thể tự sinh sản ra hàng trăm con.

Chỉ cần ký sinh được vào da thịt của con người làm thức ăn để sống..

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK