Tàu Thanh nghe mấy lời này thì tức giận đến nói không ra lời:
- Đệ…
- Đệ đến lúc nào mới sáng mắt ra hả.
Đệ chính là đao phủ trong tay của Thái hậu đệ có biết không?.
- Hàn Thức đệ nhớ rõ xem.
Lãm Ngọc đã phải khổ sở như thế nào để cầu xin Thái hậu tha chết cho Ngọc Dung Thái phi nhưng chỉ vì muốn đem Lãm Ngọc trở về nuôi dưỡng mà bà ấy không chần chừ hại chết cả tỷ muội kim lang của mình.
Khiến cho Lãm Ngọc phải bỏ Hoàng Cung lưu lạc bên ngoài.
- Còn Minh Thượng đệ ấy là thê thảm nhất, từ nhỏ như một con trâu, ngày học chữ đêm luyện võ.
Mười lăm tuổi bị ép ra sa trường giết người.
Rong ruổi theo Tiên Đế nam chinh phạt bắc, ăn cơm trên máu kẻ thù.
Chỉ vì củng cố quyền lực cho bà ta thôi.
Đến cuối được gì? Sai khiến đệ hủy dung nữ nhân mà ngài ấy yêu thương.
Phu thê ly tán.
Thức Vương nghe đến đây thì phản ứng cãi bướng lại:
- Là ả ta ham hư vinh, ham phú quý không xứng với Hoàng huynh.
Tàu Thanh cũng chẳng vừa gì lớn tiếng đáp lời của Thức Vương:
- Vậy thì sao hả Hàn Thức…
- Bạch Nguyệt Y ham tiền, ham quyền của Hiên Đế liên quan gì đến đệ.
Đệ ấy là cam tâm tình nguyện dâng vinh hoa phú quý cho thê tử của mình thì sao?
- Còn đệ… Đệ nghe lời bà ấy, bà ấy đã thiện đãi đệ cái gì chưa? Hay là bắt ép Nhu Nhu gả đến Dương Bình.
Gả cho con trai si khờ của Phúc Lâm.
Chỉ vì Nhu Nhu là thân phận con của tội thần không xứng làm Vương phi.
Đệ vì Thái hậu mà năm lần bảy lượt phụ Nhu Nhu.
Tiểu cô nương nhỏ ngày xuất giá lấy nước mắt làm giá y.
- Đệ tưởng Thái hậu không ham tiền ham quyền sao? Nghinh Ngạc gia thế hiển hách, Nghinh gia phú quý giàu có tiền tài châu báu nhiều vô kể.
Gả vào Hoàng cung Thái hậu được lợi lộc bao nhiêu? So với một Bạch Nguyệt Y bị hất hủi ở Bạch Gia nhiều năm thì làm sao xứng được với Hiên Đế.
- Đệ xem những năm qua Lưu Gia của Thái hậu vinh hoa phú quý cỡ nào tất cả là nhờ đao phủ như đệ và Hiên Đế.
Bây giờ hay rồi hai huynh đệ các người gặp quả báo rồi đó.
Để xem Bạch Nguyệt Y có chịu cứu Nhu Nhu không.
Nếu nàng ta chết thì đệ có sống an nhàn được hết đời còn lại không?
Nói rồi Tàu Thanh tức giận quay người bỏ đi mặc kệ Thức Vương.
Thức Vương ngày càng quá đáng từ nhỏ Thái hậu nói gì cũng nghe theo xem bà ấy như là "Trời" làm ra biết bao nhiêu chuyện tày đình.
Không chỉ bấy nhiêu còn có Tàu Thanh.
Là trưởng nữ của Thái hậu nhưng bà ta chỉ coi nàng là công cụ để củng cố quyền lực.
Gả nàng ta vào Doãn gia để kết bè kết phái lật đổ Tiên Hậu.
Nào ngờ Doãn Thanh mệnh yếu ớt thành hôn chưa được bao lâu thì đã qua đời làm cho Tàu Thanh trở thành góa phụ.
Đêm hôm đó trời mưa rất lớn, mưa gió mang nhiều sấm sét phủ xuống cả kinh thành.
Trong phòng giam của nội Cung, Nhu Nhu nữa mê nữa tỉnh chìm vào giấc mộng.
Chân trái tuy là không còn đi lại được nhưng vẫn đau nhức, bên trong cứ như có hàng trăm con vật đang ngày ngày đêm đêm ăn lấy da thịt của Nhu Nhu.
Trong mơ là cảnh tượng kinh hoàng của đêm hôm đó ở Dương Bình phủ của Phúc Gia.
Giá y vừa được cởi ra thì con trai cả của Phúc Gia là Phúc Đạt gương mặt trắng toát hai mắt trợn lên, người gầy gò, hốc mắt sâu, răng vàng mọc không thẳng hàng, cái thì đưa ra cái thì xéo xuống, từ từ bước vào phòng hoa chúc.
Phúc Đạt người ta nói hắn si khờ nhưng đứng trước mặt Nhu Nhu lại giống một gã bi3n thái hơn.
Vừa động phòng hắn trói Nhu Nhu lại tay cầm roi da ngồi sát gần Nhu Nhu giọng khàn đặc nói:
- Tiểu thê tử nàng thật xinh đẹp.
Lại đây…
Vừa nói Phúc Đạt vừa kéo Nhu Nhu lại gần.
Đêm đó trời cũng đỗ mưa sấm chớp lớn như thế.
Tia sét mang theo ánh sáng chiếu thẳng gương mặt đáng sợ của Phúc Đạt làm cho Nhu Nhu sợ hãi.
Nàng ta vùng vẫy muốn tránh Phúc Đạt.
- Không… Không…
Phúc Đạt bật cười thích thú như một đứa trẻ, hắn xé hết y phục của Nhu Nhu rồi ôm lấy nàng ta vừa cào vừa cắn mạnh khắp người của Nhu Nhu.
Mặt cho Nhu Nhu kêu la đau đớn.
Răng vàng ố của hắn cắn khắp nơi khiến cho Nhu Nhu cả người rỉ đầy máu.
Nàng ta cố vùng vẫy kêu cứu nhưng tất cả chỉ là vô vọng.
- Á…aaaa…
Tiếng kêu của Nhu Nhu vang lên lôi nàng ta trở về hiện tại, bừng tỉnh khỏi ác mộng kia.
Thức Vương ôm lấy Nhu Nhu giọng kêu lên:
- Đừng sợ, đừng sợ Nhu Nhu có ta ở đây, không có chuyện gì đâu.
Nhu Nhu òa khóc nàng ta lúc này sợ hãi tột cùng chỉ biết rút vào người của Thức Vương khóc nức nở.
- Hu hu hu…
- Xin người hãy ban chết cho Nhu Nhu được không… Hu hu…
Thức Vương trái tim nhói đau, suốt chặn đường về kinh thành không ít lần Nhu Nhu cầu xin được chết.
Vết thương quái ác đã hành hạ nàng ta làm nàng ta muốn sống không được chết không xong.
Kinh hoàng của quá khứ đêm nào cũng vây lấy Nhu Nhu gặm nhấm linh hồn của nàng ta..
Danh Sách Chương: