Chương 118
Lâm Gia Hào tuy bị bắn ở bụng nhưng anh ta chỉ giả vờ ngất đi để mọi người không phát hiện, nhân lúc mọi người không để ý đến anh ta. Lâm Gia Hào cầm lấy cây súng bên cạnh nhâm vào Chu Hạo bóp cò. “Đoàng.”
Tiếp đó một tiếng súng khác vang lên. “Đoàng”
Chu Hạo trợn to mắt ôm lấy thân thể đang xụi lơ của An Hạ vào lòng, hơi thở dồn dập, miệng run rẩy nhìn ra phía sau thấy Lâm Gia Hào ôm lấy cảnh tay gào thét dữ tợn.
Hắn ta có ý định bản vào anh nhưng An Hạ đã phát hiện và đã đỡ thay viên đạn đó cho anh, đám người Lãnh Thần cũng nhanh tay bán hạ gục hắn rồi cho người xông đến lôi hắn đi. Từ đầu cho đến cuối, Chu Hạo như muốn giết người, toàn thân anh tỏa ra nhiệt độ lạnh lẽo khiến mọi người xung quanh không khói rùng mình, Chu Hạo chậm rãi cúi thấp đầu xuống nhìn khuôn mặt xanh xao của An Hạ đã bất tỉnh, miệng gào lên: “Anh cầu xin em đừng có chuyện gì mà, em muốn hành hạ anh như thế nào cũng được chi xin em đừng làm cách này. Chỉ cần em tỉnh, anh lập tức biến khỏi cuộc sống của em ngay, Chu Thị hay bất cứ món gì em muốn anh đều cho em.”
Chu Hạo ôm lấy đầu cô để vào lòng mình mà khóc thét lên, anh không muốn cô chét, anh không muốn con của anh mất mẹ, anh không muốn người anh thương ra đi trước anh.
Mọi người đứng xung quanh đỏ mất đều đã đỏ lên, nhưng vẫn bình tĩnh đi lại tách anh và cô ra, lúc đầu Chu Hạo không chịu buông tay. Đến khi Hàn Thiên đi qua khẽ nói: “Mày buông em ấy ra đi, mày không muốn đưa em ấy đến bệnh viện để cứu sống sao?”
Chu Hạo như chợt nhớ ra mà vội buông tay, miệng lầm nhẩm. “Đúng rồi, đúng rồi chúng ta phải đến bệnh viện, chỉ cần có bác sĩ cô ấy sẽ được cứu.”
Nhìn anh như vậy, Hàn Thiên sống mũi cay cay, cậu quay mặt sang một bên lau đi nước mắt đang tụ nơi khóe mắt rồi dìu Chu Hạo đứng lên. “Tạm thời mày đang bị thương cứ để An Hạ cho n Khánh ôm, tao sẽ đỡ mày đi theo sau.”
Chu Hạo im lặng không lên tiếng, mắt vẫn nhìn theo bóng dáng của An Hạ. Hành động tùy mọi người muốn làm gì làm.
Sau một lúc lâu thì mọi người đã có mặt tại bệnh viện, An Hạ rất nhanh được đẩy vào phòng cấp cứu, còn Chu Hạo thì đưa đi lấy viên đạn ra nếu để lâu có thể bị ảnh hưởng. Lúc đầu anh nhất quyết không muốn đi, muốn ở lại với cô nhưng bị mọi người lấy cô ra đe dọa thi mới đồng ý,
Di Nhã nhìn bóng dáng anh đi cô đơn làm sao rồi nhìn đèn phòng cấp cứu nhịn không được khóc nấc lên.
Sao số của bạn cô lại xui thế, hết chuyện này đến chuyện kia cứ bủa vây vào thân hình cô gái bé nhỏ này.
Hàn Thiên đi lại ôm lấy Di Nhã vào lòng, võ về an ủi cô ấy. Nhìn Di
Nhã cậu không thể nào không đau xót được, người minh thương đau lòng khóc đến sưng mắt thế kia hỏi sao cậu không quan tâm được chử. “Mọi chuyện rồi sẽ qua thôi, em đừng có lo lắng. An Hạ số tốt sẽ tai qua nạn khỏi, em đừng có lo lắng mà sinh bệnh.” “Nhưng cậu ấy bị thương nặng quá lại còn bị bản nữa chứ, một cô gái có thân hình mỏng manh như cậu ấy thì sao có thể chịu đựng được cơ chứ. Sao ông trời lại đổi xử bất công với cậu ấy quá vậy, hết chuyện này đến chuyện khác cứ đổ xuống đầu.”
Hàn Thiên thở dài một hơi, siết chặt vòng tay hơn, tay kéo đầu cô ôm sát vào lồng ngực. “Con người ai cũng có số của mình, biết đâu bây giờ em ấy chịu khổ sau này sẽ sung sướng thì sao? Em phải cầu mong như thế chứ? Chúng ta khi đã trải qua những đau khổ thì mới thấy cái giá trị của hạnh phúc nó lớn cỡ nào.”
Di Nhã năm ở trong lòng cậu gật gật đầu, mũi sụt sịt không nói thêm câu nào. Mỗi khi cô ở bên canh người đàn ông này, cô luôn cảm giác bản thân được che chở và bảo vệ. Cậu như mang lại tia ẩm áp cho cô, sưởi ấm trái tim lạnh giá đầy vết thương của cô. n Khánh đi tới đi lui, mắt vẫn dán chặt vào cánh cửa phòng cấp cứu kia, bên trong người con gái cậu yêu đang cố gắng từ coi chết trở về. Cậu không mong điều gì chỉ mong có được bình an. Nếu cô qua khỏi, cậu sản sàng chúc phúc cho cỏ.
Cuối cùng đèn phòng cấp cứu cũng tất, bác sĩ từ bên trong đi ra, khuôn mặt có chút mệt mỏi. Mọi người không đợi thêm nữa mà chạy nhanh đến, Di Nhã là người lên tiếng nhanh nhất: “Bạn tôi sao rồi bác sĩ?” “Bệnh nhân có rất nhiều vết thương nặng trên cơ thể, cộng thêm vết đạn bản khá sâu không trúng chỗ hiểm nhưng bao nhiêu vết thương đây cũng đủ khiến bệnh nhân rơi vào hôn mê sâu.”
Chu Hạo vừa băng bó xong đi lại nghe được ba chữ hôn mê sâu liền vội vàng đi lại nấm lấy cổ áo bác sĩ hỏi dồn dập. “Cái gì hôn mê sâu? Cô ấy sẽ tinh lại ngay có phải không?”
Lãnh Thần tiến lên kéo anh lại, không cho anh mất bình tĩnh mà làm lớn chuyện. Bác sĩ cũng hiểu được tâm trạng của anh như thể nào nên không có trách mång gì, chỉ là từ từ khuyên nhủ anh. “Tôi biết cậu đang rất mất bình tĩnh khi nghe tin này, nhưng sự thật
vẫn là vậy. Cô gái này sức khỏe vốn đã yếu lại bị thương nặng phần bụng và lưng, lại thêm vết đạn bản. Chúng tôi đã cố gắng hết sức và chỉ được tới đây, hãy hiểu cho chúng tôi.” “Tôi cảm ơn ông rất nhiều, đã làm phiền ông rồi, ông đi nghỉ ngơi đi a.”
Di Nhã lên tiếng xua tan đi không khí ngượng ngùng này, xong nhìn sang Chu Hạo chi biết thở dài. Anh ta thật sự yêu An Hạ đến điên dại như vậy hay sao?
Lãnh Thần đưa tay vỗ lên vai anh mấy cái, tốt bụng nhắc nhở anh. “Mày nên bình tĩnh, An Hạ sẽ tỉnh lại thôi, tịnh dưỡng tốt sẽ lại khỏe mạnh như thường”
Chu Hạo không nói gì mà chỉ đẩy Lãnh Thần ra, nâng bước chân từ từ đi vào trong phòng vip nơi cô đang nằm trong đó. Anh đi đến cạnh giường cầm lấy bàn tay nhỏ bé của cô gọn trong lòng bàn tay. Anh đưa tay cô lên môi khẽ hôn, rồi kéo qua để kề bên má của mình. Quản gia Lý hay tin lập tức chạy nhanh vào bệnh viện, lúc bà nghe thiếu phu nhân về nước bà đã rất vui mừng và muốn gặp mặt cô ngay. Nhưng không ngờ lần gặp lại đầu tiên sau năm năm xa cách lại là bệnh viện đầy mùi thuốc khử trùng này.
Bà vừa bước vào cửa thì đã thấy cảnh tượng Chu Hạo ôm lấy bàn tay của cô ngồi thơ thần nhìn ngắm khuôn mặt không có chút huyết sắc của An Hạ. Đáy lòng bà chua xót, mắt đã cay ứng đỏ lên.
Sao hai người yêu nhau mà chả chịu nói với nhau tiếng nào như thế này, để rồi đau khổ vì nhau như thế? Nếu nói lời thật lòng với nhau thì có lẽ sẽ không có ngày hôm nay.
Ôi cũng là duyên số
Chỉ mong hai người họ sau lần trải qua gian khổ này sẽ cho nhau một cơ hội để cả hai làm lại từ đầu. Không còn oản hận, không còn đau khổ mà chỉ có tình yêu hạnh phúc đến cuối đời.
Chỉ là nghĩ như vậy nhưng ai biết được hai người họ có giống như những gì bà mong chờ. Quản gia Lý lắc đầu một cách bất lực rồi nhẹ nhàng bước vào trong đi lại phía anh. “Hay thiếu gia về nhà nghi ngơi đi, tôi ở lại đây chăm sóc cho thiếu phu nhân.”
Mắt của anh vẫn nhìn cô, đầu thì lắc từ chối lời đề nghị của quản gia
Lý. Bà thở dài một lần nữa rồi đi sang một bên chuẩn bị nước cho cô. Bà biết người bệnh thường xuyên bị khô môi nên bà phải chuẩn bị để lát nữa bà cho cô uống.