Chương 149
Mấy ngày sau An Hạ được xuất viện về nhà, Chu Hạo không cho cô đụng tay đụng chân vào cái gì hết mà chỉ việc nghỉ ngơi trên giường chăm sóc cho con là được.
An Hạ nhìn thân hình béo ú của mình mà u buồn, vóc dáng của cô vốn là ăn hoài không mập nhưng lần mang thai này bị Chu Hạo bồi dưỡng đến mức tăng hẳn mười hai ký. Thử hỏi thân hình gầy đến mấy cũng béo ra không?
Chu Hạo vừa đi mua một đống đồ dành cho mẹ và bé về, vừa bước vào phòng đã thấy mặt An Hạ xị xuống ngồi một đống chỗ đó, bên cạnh Thiên An ngủ say từ lúc nào. Anh đặt mấy thứ đồ lặt vặt đó xuống sàn rồi đi đến ôm lấy cô vào lòng.
“Em sao vậy? Hiện tại đang trong tháng em không được để tâm trạng tệ đi, nếu không sẽ rất dễ ảnh hưởng đến sức khỏe của mình sau này.”
An Hạ chui rúc trong vòng tay của anh, miệng mếu máo lên tiếng:
“Anh thấy em có xấu ra không? Em nhìn vào gương thấy bản thân sao tàn tạ thế chứ.”
Chu Hạo tưởng việc gì ai ngờ cô lại sợ anh chê cô, anh từ từ kéo cô ra khỏi người mình, ánh mắt yêu thương nhìn người con gái trước mặt.
“Dù em có ra sao thì vẫn là vợ là mẹ của con anh, em đừng có suy nghĩ lung tung nữa. Chỉ cần em khỏe mạnh dù mập hay ốm anh vẫn thương em.” “Anh chỉ biết dỗ ngọt em mà thôi.” “Anh nói thật, anh có bao giờ lừa em đâu.” An Hạ hết cách với anh, cô đưa tay ôm lấy eo Chu Hạo, mặt tràn đầy niềm hạnh phúc. Cuộc sống cứ như vậy có phải tốt hơn không, không cần quá giàu sang chỉ cần cùng người mình thương chăm sóc các con là được.
Những ngày sau đó khắp nhà toàn những tiếng la thất thanh của An Hạ.
“Anh ơi mang tã lót đến cho con.”
“Anh ơi đem sữa dự phòng em đã vắt ra đến cho con uống.”
“Anh ơi đi đón Thiên Bảo tan học.”
Thiên Bảo từ ngày biết mình có thêm một cô em gái, cậu rất là thích thú ngày ngày chạy qua phòng nhìn ngắm em, còn không nhịn được đưa tay nựng má bánh bao của Thiên An.
Ánh mắt ngây thơ của cậu nhìn An Hạ hỏi: “Mẹ ơi, bao giờ em mới lớn để chơi với con được?”
An Hạ xoa đầu con trai, cô khẽ hôn lên má cậu.
“Sẽ nhanh thôi, đến lúc đó con không được dành chơi với em đâu đấy.”
“Con sẽ nhường hết đồ chơi của con cho em luôn.” “Con trai của mẹ thật ra dáng anh hai nha.”
Thiên Bảo cười hì hì nắm lấy bàn tay nhỏ xíu của Thiên An đưa lên miệng hôn, em gái của cậu thật thơm giống như mùi thơm của cậu vậy. Có phải ai lúc nhỏ đều có mùi thơm mềm mại dễ chịu như vậy không?
Cậu đột nhiên ngẩng đầu lên nhìn cô lần nữa hỏi: “Vậy mẹ ơi sao em và con đều thơm như nhau vậy?”
Với câu hỏi vô thức của Thiên Bảo đã hoàn toàn chọc cho An Hạ bật cười, cô đưa tay nhéo cái má to tròn của cậu, đầu hai người chạm vào nhau.
“Ngốc, vì cả hai đứa đều đang sử dụng phấn cho em bé nên mùi hương đều giống nhau. Khi con lớn thêm một chút sẽ không còn dùng phấn nữa, lúc ấy con sẽ thấy hai anh em không còn như nhau.” Như đã hiểu lời mẹ nói, cậu gật đầu lia lịa với mẹ mình xong chồm người hôn lên má An Hạ một cái rồi bỏ chạy về phòng mình. An Hạ nhìn theo dáng vẻ của cậu mà lắc đầu cười.
Tuy còn nhỏ nhưng Thiên Bảo biết mình nên làm gì cho em gái của mình điều này khiến An Hạ rất yên tâm về cậu, sau này cô không cần lo lắng con sẽ tủi thân vì ba mẹ bận chăm sóc cho em gái.
Trái ngược với không khí vui tươi lúc nãy thì hiện tại trong phòng bỗng truyền đến bầu không khí rùng rợn lạnh cả sống lưng. An Hạ ngó nghiêng nhìn xem có chuyện gì thì thấy Chu Hạo đứng trước cửa mặt đen lại.
An Hạ đi xuống đến cạnh anh ngẩng đầu lên hỏi: “Anh lại bị làm sao vậy? Anh nói em không được có thái độ tiêu cực mà xem anh đi, toàn dùng biểu cảm vậy với em hỏi sao em không nổi cáu.”
“Em dám để người đàn ông khác hôn mình còn bản thân lại rất tận hưởng.”
An Hạ như không tin vào những gì tai mình vừa nghe, ánh mắt khiếp sợ của cô nhìn chầm vào Chu Hạo cô hỏi lại:
“Anh vừa nói cái gì? Anh đang ghen với chính con trai của mình sao?”
Chu Hạo nhanh như cắt từ khuôn mặt hờn dỗi chuyển sang trạng thái uất ức, anh ôm lấy cô giọng nũng nịu.
“Anh không biết đâu bà xã phải bồi thường cho sự tổn thương này của ông xã.”
Khóe môi An Hạ giật giật, cô có phải đã nhìn lầm rồi không? Vốn dĩ Chu Hạo trước kia cao lãnh, không sợ trời không sợ đất, kiêu ngạo khó gần bao nhiêu thì giờ đây biến thành một người nhõng nhẽo bấy nhiêu.
“Anh đừng có làm em sợ, anh trở lại trạng thái ban đầu cho em, nếu không tối nay xác định qua ngủ với con trai.”
Mặt Chu Hạo tái mét lại, anh đứng thẳng người kéo vạt áo cho ngay ngắn còn làm động tác chào như quân đội nữa.
“Tuân lệnh bà xã.”
An Hạ gật đầu cười cười xoay người đi vào trong nhưng đi được mấy bước cô cúi người nhặt chiếc dép lên hướng người Chu Hạo đánh tới tấp. Anh kiểu khó hiểu chỉ đành đứng yên cho cô muốn động thủ như thế nào cũng được.
Đánh mệt mỏi, An Hạ vừa thở gấp vừa để chiếc dép xuống mang vào đi lại giường ngồi không thèm nhìn Chu Hạo lần nữa. Anh không biết bản thân lại làm sai chuyện gì mà chỉ bẽn lẽn đến bên cạnh cô.
“Sao em thay đổi thái độ nhanh chóng mặt như vậy, anh chưa kịp thích ứng.”
“Em nói cho anh biết, em rất ghét cải kiểu như lúc nãy. Nếu sau này mà em còn thấy như vậy nữa em sẽ không tha cho anh đâu.”
Chu Hạo mím chặt môi không nói lời nào, sao anh lại quên cô vợ của mình đúng chất nữ cường mạnh mẽ không thích yếu đuối chứ, anh vậy mà phạm vào điều cấm kị của cô. Bản thân sao ngốc đến mức muốn lao đầu vào biển lửa thế này.
Chu Hạo thầm trách bản thân trong lòng và hứa về sau không chọc giận An Hạ nữa.
“Anh xin lỗi, anh không cố ý.”
“Được rồi em chỉ nhắc anh vậy thôi, anh đi thay đồ đi rồi còn ăn cơm. Quản gia Lý đã mang khẩu phần ăn dành riêng cho em lên rồi nên anh không cần đợi em ăn chung”
Chu Hạo nhích người lại gần cô một chút, anh cười cười nhìn cô.
“Nhưng dù sao em cũng nên tặng cho anh một cái hôn chứ, hai con đều có tại sao anh không có.”
Thế là Chu Hạo đưa mặt mình đến gần môi cô hơn, An Hạ nhịn cười vì hành động trẻ con đó của anh. Cô nhìn Chu Hạo giây lát liền đưa hai tay ôm lấy mặt Chu Hạo kéo anh qua đối diện mình.
Chu Hạo không biết cô định làm gì nhưng ngay khoảnh khắc An Hạ đặt môi của mình lên môi anh thì lúc đấy anh mới nhận ra, cô không phải hôn má mà là hôn môi. Lập tức Chu Hạo chuyển từ thế bị động sang chủ động, anh ôm lấy gảy vợ hôn thật sâu. An Hạ không đẩy ra mà còn đáp trả lại, cô biết anh nhịn lâu lắm rồi, vì cô còn trong tháng nên chỉ có thể cho anh một nụ hôn để xoa dịu anh mà thôi.
Chu Hạo cứ tưởng nay mình được khai giới nhưng vừa mới đẩy ngã cô nằm xuống liền bị tay cô đè lại, anh khó hiểu nhìn thì bắt gặp nụ cười đùa giỡn của An Hạ. Đáy lòng anh gào thét có chuyện gì không ổn và đúng như những gì anh nghĩ, cô rất bình tĩnh nói: “Em hiện tại chưa bình phục không thể cho anh.” Mặt Chu Hạo xị xuống đứng lên rồi lặng lẽ đi ra khỏi phòng, An Hạ nhìn anh vừa thương vừa buồn cười nhưng cô không thể làm gì hơn. Đành bù đắp cho anh sau vậy.