Chương 205
Mười lăm năm sau.
Uyển Nhi giờ đây đã thực hiện được ước mơ của mình là trở thành một diễn viên được mọi người biết đến. Được tung hô, ủng hộ hết mình nhưng công việc lại không mấy suôn sẻ, so với các bậc tiền bối đi trước, cô vẫn còn kém cạnh và không thể sánh vai cùng.
Uyền Nhi một lần cứu Chu Hạo và đã cùng anh xây nên một câu chuyện tình đẹp. Uyển Nhi lúc đó cảm thấy cả cuộc đời của mình đến đây thì được đền đáp rồi, có người yêu thương cô, bảo vệ cô, cho cô một cuộc sống tốt đẹp mà cô từng rất mong ước.
Những tưởng mọi chuyện sẽ tốt đẹp khi bà nội của anh không chấp nhận có, sự ghét bỏ hiện rõ trongđáy mắt bà khiến cô nghĩ đến những gì mình đã vượt qua.
Cô cười chua xót bản thân, đến cuối cùng mình vẫn là luôn bị người đời cười chê, không một ai yêu thích. Đỉnh điểm cô cảm thấy tuyệt vọng thì gặp lại Gia Hào, khi sư cô năm đó gọi đến nói anh hai về tìm cô.
Uyển Nhi đứng ngây dại trên đường, tay siết chặt chiếc điện thoại còn đặt bên tại. Những gì cô vừa nghe thật sự không lầm chứ? Cô đợi lâu như vậy rất cuộc cũng chờ được lúc anh hai về với cô rồi.
Uyển Nhi quên mất mình phải bắt xe đến đó mà chạy bộ đi, mắt cô đỏ ửng, miệng lẩm bẩm.
“Anh hai, em đến gặp anh đây, anh nhất định phảichờ em Đến khi đứng trước người con trai có khuôn mặt xã lạ, Uyển Nhi thoảng giật mình, hoang mang khi không còn nhận ra anh hai của mình năm xưa. Càng lớn anh càng khôi ngô tuấn tú, vẻ đẹp khiến cho bao nhiều cô gái say mê không lối thoát. Nhưng có phải thời gian xa cách quá lâu khiến cho cô dần quên đi hình bóng người anh từng yêu thường mình hết mực Gia Hào thấy Uyển Nhi đứng trước mặt mình mãi không lên tiếng, anh tiến lên một bước đưa hai tay ôm lấy vai cô khẽ nói: “Sao thế? Không còn nhận ra anh sao?”
Đôi mắt Uyển Nhi chứa đựng hơi nước, cô mở to cặp mắt ra nhìn thật kỹ người đàn ông đang đứng trướcmặt mình, miệng máp máy muốn nói gì nhưng lại không thể lên tiếng.
“Có phải không quen không?”
Gia Hảo bất ngờ hỏi cô song thở dài buông tay xuống đề bên hông, anh nở nụ cười nhẹ cúi thấp đầu.
Phản ứng của Uyển Nhi không nằm ngoài dự đoán của anh, dù sao cả hai anh em xa nhau đã hơn mười năm, sự thân thiết không còn như trước nên lập tức muốn chấp nhận cũng rất khó.
Sư cô bước đến gần hai người, tóc cô nay đã bạc hết đầu. Sau vụ cháy năm đó cô đã dọn đến một ngôi chùa để ở và sống cho đến giờ.
“Gặp được nhau là tốt rồi, hai đứa phải biết trân trọng nhau, ở đời không ai may mắn tìm được ngườithân của mình dễ dàng như thế này đâu.
Sư cô nói xong quay người đi vào trong, bà không muốn làm phiền không khí của hai người, muốn cho Gia Hào và Uyển Nhi có không gian riêng, suy nghĩ thấu đáo hơn.
Ngẫm nghĩ một lúc, cuối cùng Uyền Nhi cũng chấp nhận, cô khẽ nghiêng đầu, ngập ngừng giây lát thốt lên: “Anh…anh hai.”
Gia Hào híp mắt nhìn cô cười, anh xúc động nói không nên lời vội ôm lấy Uyền Nhi vào lòng. Hơi ấm này từ rất lâu rồi anh không được cảm nhận nó, từ lúc rời đi đến giờ không có ngày nào mà anh không nghĩ về Uyển Nhi, chỉ muốn bản thân mau lớn đề đi tìmem ấy Hiện tại gặp lại rồi, anh nhất định không để mất em thêm một lần nữa.”
Tay anh theo thói quen vỗ nhẹ lên lưng Uyển Nhi, giọng trầm ẩm theo đó nói: “Ngoan, anh hai về với em rồi đây.
Uyển Nhi đưa hai tay ôm lấy eo Gia Hào, cô cúi đầu xuống úp mặt lên vai anh ngửi lấy hương thơm của người anh mà ngày đêm mình mong ngóng.
“Em nhớ anh lắm, chờ đợi lâu như vậy cuối cùng em cũng chở được Gia Hào nhịn không được nước mắt lăn dài trên má người đàn ông khi khóc thật đáng thương làm sao,nhưng anh không phải vì buồn phiền mà khóc vì hạnh phúc, vì thương nhớ lâu nay.
“Anh hai vô dụng, đợi đến tận bây giờ mới tìm được em.”
Uyển Nhi lắc đầu lia lịa, cô không cho phép anh hai tự trách bản thân mình. Hơn nữa anh hai ở nước ngoài, cô ở Thành phố A thì làm sao có thể tìm thấy nhau một cách dễ dàng?
Uyển Nhi đẩy anh ra, cô cầm lấy túi xách bên cạnh, mở một ngăn kéo nhỏ lấy ra một sợi dây chuyền đưa đến trước mặt Gia Hào.
“Anh còn nhỏ nó không? Lâu này nó luôn đồng hành với em.”
Tay Gia Hào run run nhận lấy sợi dây chuyển, anhcần thân chạm vào nó như sợ mình bất cần làm rơi nó.
“Em còn giữ sao? Anh cứ nghĩ lúc đó em còn nhỏ, sẽ không thích món này mà làm rơi nó từ lâu.”
Uyển Nhi nằm lấy tay anh, cô nở nụ cười hạnh phúc với anh.
“Đây là kỷ vật của hai chúng ta làm sao em có thể làm mất được.
“Cảm ơn em đã luôn giữ nó.”
Gia Hào ôm lấy cô lần nữa, anh rất vui vì Uyển Nhi luôn mang thứ anh tặng bên cạnh, nó đại diện cho anh, giống như những năm qua mỗi bước đi của Uyển Nhi luôn có anh dõi theo,Gia Hào đưa cô về gia đình họ Lâm để giới thiệu và thông báo với mọi người rằng mình đã tìm gặp được em gái, ai nấy đều vui mừng thay cho anh. Bởi tìm em gái là ước nguyện bấy lâu nay của Gia Hào.
Nhìn gia đình anh trai vui vẻ, ấm no. Anh hai được người trong nhà yêu mến mặc dù chỉ là con nuôi, lòng Uyển Nhi dâng lên sự khó chịu. Ngoài mặt thì tươi cười nhưng ánh mắt thì phức tạp không rõ cô đang nghĩ chuyện gì trong đầu, Sau đó Uyển Nhi tiếp tục công việc diễn viên của mình nhưng sự tham vọng của cô ngày một lớn, muốn trở thành một diễn viên nổi tiếng không chỉ trong nước mà còn ngoài nước. Nhưng trong tay côchẳng có gì, thể lực không, chống lưng cũng không.
Từ lúc bị nội Chu thể hiện sự không thích ra mặt, Uyển Nhi và Chu Hạo không còn gặp nhau thường xuyên nữa, cô tránh mặt anh và ra nước ngoài lưu diễn nhằm một bước đi lên trở thành ngôi sao hạng A.
Mặc cho Chu Hạo đau đớn như thế nào, một mực ở lại chờ cô thay đổi quyết định về bên mình. Cuối cùng Uyển Nhi nhận lại chỉ toàn là đắng cay, cô vứt bỏ thể diện ăn nằm với những ông lớn đề lấy vai diễn chính những vẫn không thành công.
Sau bao nhiêu chuyện xảy ra, Uyển Nhi không thể nào chống chọi lại được nữa, cô quyết định quay về Thành phố A tìm Chu Hạo muốn cùng anh hàn gần lạimỏi tình xưa.
Nhưng lúc này cô phát hiện ra anh đã có vợ, nhưng anh lại không yêu cô gái đó. Uyển Nhi lúc đầu có chút tức giận vì mình bị người ta cướp mất người đàn ông. Nhưng sự chiếm hữu của cô quá cao khiến cô bất chấp lên kế hoạch đòi lại Chu Hạo.
Lợi dụng mẹ của Chu Hạo yêu mến mình mà tìm cách ly giản, bắt Chu Hạo và An Hạ ly hôn. Bản thân có thể trở thành phu nhân Tổng giám đốc Chu Thị, vợ của Chu Hao.
Kế hoạch những tường thành công, nhưng rồi cũng thất bại. Chu Hạo biết và phát hiện mình có tình cảm với An Hạ. Anh nổi giận cho người phể đi đôi chân của cô, Uyển Nhi lúc đó chỉ biết thống khổ ôm lấy haichân đầy máu của mình mà hét lên: “Tôi hận anh.”
Nhưng Chu Hạo không nhìn lấy cô một cái, thắng người rời đi. Tim Uyển Nhi lúc đó như chết lặng không còn cảm giác gì nữa, những người yêu thương cô giờ không còn một ai.