Chương 160
Hôn lễ sau đó nhanh chóng được diễn ra, Thiên Băng nhìn tấm thiệp được đặt ngay ngắn trên bàn mà chỉ biết cười trong chua xót.
Lãnh gia bắt cô phải tận mắt thấy con trai họ lấy người khác thì mới cam tâm hay sao? Có lẽ cô đã sai khi nghĩ mình yêu đúng người, đến tận bây giờ cô mới nhận ra bản thân không đấu lại người nhà họ. Thiên Băng chọn cho mình một bộ váy màu xanh dương có chút rộng để che đi phần bụng nhô cao của mình. Cô đã trở về Thành phố A ngày hôm qua để tham dự tiệc cưới này.
Trốn tránh không phải là một vấn đề tốt, mà là thẳng thắng đứng ra đối diện với sự thật đôi khi lại là cách hay.
Cô nhìn mình trong gương, khuôn mặt không còn thon gọn như ngày nào. Vì trong thời gian mang thai, Thiên Băng vì muốn cho cục cưng được khỏe mạnh mà tự bồi bổ bản thân thật tốt nên dẫn đến tình trạng tăng cân rất nhiều.
Cô hít một hơi thật sâu rồi đi đến cầm lấy cái ví thiết kế nhỏ nhắn cùng màu với chiếc váy xong cẩn thận đỡ lấy bụng đi ra ngoài.
Ngoài sân đã có xe do anh hai chuẩn bị, tuy Chu gia không một ai biết Thiên Băng mang thai nhưng Chu Hạo không phải vì chuyện cá nhân của mình mà ngay việc của em gái của mình cũng không quan tâm.
Bước từng bước đi vào trong, không gian buổi tiệc hết sức lãng mạng được bài trí một màu tím đầy
mộng mơ. Thiên Băng nở nụ cười gượng gạo, hôn lễ hôm nay đúng là đặt nhiều tâm tư vào đó. Ngày hôm nay chính là ngày mà người cô thích chính thức trở thành người đàn ông của người ta. Thiên Băng chọn cho mình một chiếc ghế ngồi cách xa sân khấu nhất, cô không muốn mình tận mắt chứng kiến rõ những gì xảy ra trên đó, phần vì cô ngồi đây có thể rời đi bất cứ lúc nào cũng được mà không bị ai để ý đến.
Lãnh Thần đứng bên cửa sổ trong gian phòng dành cho chú rể nhìn ra ngoài, ánh mắt của anh không lấy một điểm vui mừng nào mà chỉ chứa đựng sự u buồn.
Lãnh phu nhân bước vào trong thấy anh như vậy thở dài, rồi mới lặng lẽ đi qua phòng bên cạnh.
Tâm An ngồi trên bàn trang điểm, cô ta hết sức bình tĩnh nhìn bà hỏi:
“Anh hai sao rồi mẹ? Chúng ta nên làm gì tiếp đây?”
Lãnh phu nhân hai tay khoanh lại, lạnh nhạt trả lời. “Cứ làm theo kế hoạch đã tính từ trước, nếu đủ duyên sẽ về bên nhau còn không thì chính là số kiếp đã định sẵn.”
Tâm An thở ra một hơi, cô ta ngồi yên nơi đó không nói thêm lời nào.
Bên ngoài đột nhiên có một người chạy vội vào nói thầm bên tai Lãnh Thần, không biết chuyện gì mà khi nghe xong chân anh như muốn khụy xuống, giây sau liền hớt ha hớt hãi bỏ chạy đi.
Người vừa báo cáo thấy anh đã rời đi liền gọi điện báo.
“Thiếu gia đã rời khỏi thưa bà.”
Tới giờ làm lễ, vì Tâm An không có cha mẹ nên Lãnh phu nhân sẽ là người đứng ra làm người dẫn cô bước lên sân khấu. Nhìn những cử chỉ ân cần mà bà dành cho Tâm An, Thiên Băng không tránh khỏi chạnh lòng đưa tay siết chặt làn váy.
Đây là người mà lúc nhỏ luôn hết mực yêu thương cô, vậy mà giờ đây bà ấy lại nhẫn tâm bắt cô tận mắt thấy con trai bà ấy ở bên người con gái khác.
Khi hai người đứng trên sân khấu hồi lâu vẫn chưa thấy chú rể đâu, mọi người bắt đầu bàn tán. Vốn dĩ chú rể phải đứng đợi cô dâu trước nhưng lúc này lại làm ngược lại cho cô dâu đứng đợi. Khách mời chỉ nghĩ đơn giản là Lãnh Thần bận việc nên đến muộn, nhưng bây giờ thời gian trôi qua gần một giờ đồng hồ rồi mà chẳng thấy mặt anh đâu.
Thiên Băng cũng bắt đầu sốt ruột theo, cô chỉ sợ anh xảy ra chuyện gì thôi.
Chu Hạo không biết đã đến từ lúc nào, anh ngồi xuống bên cạnh cô nắm chặt lấy tay em gái mình.
“Nó không xảy ra chuyện gì đâu em đừng có lo lắng”
Thiên Băng ánh mắt tuy hiện rõ sự lo lắng nhưng cô vẫn nghiêng người qua gật đầu với Chu Hạo. Đúng lúc này Thiên Băng thấy tên thuộc hạ hay đi cùng Lãnh Thần vội chạy vào, anh ta vừa thở gấp vừa vội nói với Lãnh phu nhân.
“Thiếu gia trên đường đến đây đã xảy ra chuyện rồi, bác sĩ nói tình trạng có chút nguy cấp mời phu nhân và người nhà mau đến gặp mặt.”
Lãnh phu nhân nghe xong mặt mày tái xanh lại, chân bà đứng không vững nữa mà khụy xuống may mà có Tâm An đứng kế bên đỡ lấy. Những người làm xung quanh cũng vây quanh đỡ lấy bà.
“Mẹ hãy bình tĩnh, chúng ta đến bệnh viện xem sao.”
Lãnh phu nhân không nói lời nào chỉ gật đầu với cô một cái, lúc đi ngang qua hàng ghế khách mời bà lén nhìn Thiên Băng. Sắc mặt của cô giờ đây tái nhợt hån đi, ánh mắt hoảng hốt mông lung nhìn về phía trước.
Chu Hạo ôm lấy cô vỗ về.
“Ngoan, đừng sợ. Em muốn đến gặp Thần không?”
Thiên Băng không kiềm chế được bản thân mà khóc nấc lên, cô nghẹn ngào nhìn anh của mình nói: “Em lấy tư cách gì gặp anh ấy đây hả anh hai? Em là người đã nhẫn tâm đuổi anh ấy đi mà.”
“Nó sẽ không trách em đâu.”
“Em muốn gặp anh ấy.”
Thiên Băng chỉ kịp nói với Chu Hạo câu nói đó rồi đứng bật dậy ôm lấy bụng bỏ chạy ra cửa. Chu Hạo sợ hãi vội đuổi theo kéo cô lại.
“Em đang mang thai đừng có manh động ảnh hưởng đến em bé.”
Nhắc đến con, Thiên Băng càng hoảng loạn hơn. Con cô có thể không biết mặt ba nhưng đỡ hơn là không còn ba trên đời. Cô phải làm sao đây? Nếu cô biết thời gian ở bên Lãnh Thần còn ít như vậy cô đã không đuổi anh ấy đi mà bất chấp níu lấy anh ấy đến cùng.
Nửa giờ sau Thiên Băng được Chu Hạo đỡ chạy vào bệnh viện lớn nằm ở trung tâm Thành phố A. Cô không nói gì buông Chu Hạo ra rồi cố sức chạy vào bàn làm việc có y tá đang ngồi.
“Cho tôi hỏi bệnh nhân Lãnh Thần đang nằm ở phòng nào vậy?”
Cô y tá nhìn Thiên Băng từ trên xuống rồi mới từ từ trả lời.
“Hiện tại còn đang cấp cứu.”
Thiên Băng nghe xong lập tức chạy về phía phòng cấp cứu ngay lập tức, khi đến nơi cô vừa thấy Lãnh Thần được bác sĩ đẩy ra. Thân thể cô đứng bất động tại chỗ, mãi lúc sau mới lấy hết can đảm tiến về phía anh, nước mắt cố nín nhịn nãy giờ cuối cùng cũng tràn ra như suối.
Thiên Băng nắm lấy tay Lãnh Thần đặt lên má mình, cô nghẹn ngào nói với anh:
“Anh đừng làm em sợ có được không? Thà anh lấy người khác chứ đừng dùng cách này để trừng phạt em như thế.”
Mặt Lãnh phu nhân lạnh lại, bà đi qua kéo cô ra khỏi người Lãnh Thần, xong không vui lên tiếng: “Cô không yêu con trai tôi thì đừng có giả bộ khóc lóc thương hại nó như vậy.”
Thiên Băng vội lắc đầu, cô ngồi bệt xuống sàn mặc cho Chu Hạo có đỡ mình như thế nào cũng không chịu đứng lên.
“Con yêu anh ấy, cả đời này con chỉ yêu mỗi anh ấy mà thôi. Con xin bác hãy cho con nhìn mặt anh ấy một lát thôi có được không? Bác muốn trách muốn mắng con như thế nào cũng được chỉ xin bác hãy cho con được gần anh ấy trong giây lát.” Lãnh Thần nheo mày ngồi dậy, anh nhìn xung quanh xem chỗ này là chỗ nào. Nhưng chợt nhớ ra mình đang đi tìm Thiên Băng liền nhảy xuống giường chạy đi tìm cô, nhưng được vài bước thì bên tai nghe được những lời van xin của cô mà chân anh đứng bất động tại chỗ.