Mục lục
Truyện Cô Vợ Nữ Cường Của Tổng Giám Đốc Chu Hạo Full
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 184 Ngoại truyện về An Khánh 9

Rất may anh chi doa chứ không có làm gì cô, nhưng anh vẫn không tha cho cô, tự tay coi sạch quần áo trên người cô rồi bế cô vào bổn tắm cho cô.

Nghĩ đến cảnh tượng ngại ngùng ngày hôm đó, Tiểu Nghi chỉ muốn đập đầu vào gối chết đi cho rồi. Ấy vậy mà người đàn ông nào đó vẫn bình tĩnh, không chút phàn ứng hay then thùng.

Tiểu Nghi nằm dài trên bàn làm việc, mỗi ngày cô đều bị anh đem đến công ty nhưng lại không cho cô làm bất cứ chuyện gì.

Cô chỉ việc ngồi ăn rồi lại nằm ngủ.

Tiểu Nghi uất ức nhìn xuống cơ thể của mình. “Hinh như béo lên rồi.”

Nghe cô thì thầm gì đó trong miệng, anh ngẩng đầu nhìn cô nhíu mày hòi. “Em nói gì đó?”

Tiểu Nghi giật mình, trừng mắt nhìn anh. “Làm gì lên tiếng bất ngờ thể, có ngày tôi đi chầu ông bà sớm vì anh.”

Cô khẽ lườm anh, miệng hừ một tiếng.

Anh không để ý cô đang cau có với minh mà lạnh nhạt nói lại. “Em vẫn chưa trà lời câu hỏi của anh.”

Tiểu Nghi khó chịu nhìn anh, người gì mà lắm mồm thể, sớm biết thế này cô sẽ không ngu đâm đầu vào người đàn ông thoi tha đang ngồi ở đó. “Tôi đang nghĩ anh có lẽ đã tiếp xúc thân thể nhiều thiếu nữ lắm nên đêm đó mới không ngại như vậy.” Tiểu Nghi biết căn phòng này cách âm nên cô không e dè gì mà lớn tiếng cười nhạo nói với anh.

Mặt Ân Khánh đen lại, hơi tho bỗng trùng xuống. Tiểu

Nghi thấy không khí có chút ngột ngạt, nhìn lên thấy anh đang như muốn nuốt chửng mình mà khẽ nuốt nước miếng. “Anh… anh làm gi nhìn tôi ghê thế?”

Ân Khánh đây ghế ra, bước chân ngày càng gần cô hơn. Tiểu Nghi thấy có gì đó không ồn, cô ra sức chạy về cửa muốn thoát nhưng bị Ân Khánh nắm lấy cổ áo kéo lại. “Buông ra, cầm thú mau buông tôi ra.”

Cô hét lớn lên, mong mọi người bên ngoài nghe thấy chạy vào phòng. Nhưng An Khánh làm một hành động rất tự nhiên, anh cầm điều khiển lên khóa hết cửa lại, bật hết màn che hết phòng. e dè gì mà lớn tiếng cười nhạo nói với anh.

Mặt Ân Khánh đen lại, hơi thở bỗng trùng xuống. Tiểu Nghi thấy không khí có chút ngột ngạt, nhìn lên thấy anh đang như muốn nuốt chửng mình mà khẽ nuốt nước miếng. “Anh… anh làm gi nhìn tôi ghê thế?”

Ân Khánh đầy ghế ra, bước chân ngày càng gần cô hơn. Tiểu Nghi thấy có gì đó không ổn, cô ra sức chạy về cửa muốn thoát nhưng bị Ân Khánh nắm lấy cổ áo kéo lại. “Buông ra, cầm thú mau buông tôi ra.”

Cô hét lớn lên, mong mọi người bên ngoài nghe thấy chạy vào phòng. Nhưng An Khánh làm một hành động rất tự nhiên, anh cầm điều khiển lên khóa hết cửa lại, bật hết màn che hết phòng. Đảy lòng Tiểu Nghi run lên, có chuyện chang lành.

Ân Khánh đặt cô ngoi lên đùi, tay vòng qua ôm lấy eo

Tiểu Nghi. “Em nói ai cầm thú?”

“Sao em biết anh đã nhìn cơ thể phụ nữ rất nhiều lần?”

Tiều Nghi mạnh miệng không sợ chết lớn tiếng nói. “Tôi nói anh đấy, cầm thủ không ai bằng. Còn nữa nhìn mặt anh không đỏ lên khi tắm cho tôi thì đủ hiểu anh đã quá quen với chuyện này rồi.”

Ấn Khánh nhìn cô gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, tay anh từ từ đưa lên vai Tiểu Nghi. Cô khó hiểu nhìn theo tay anh đang di chuyển.

Trong đầu chợt nảy lên một suy nghĩ. Ân Khánh muốn ra tay đánh cô.

Nghĩ đến chuyện đó, cô nhắm chặt mắt lại la lên. “Có người muốn đánh tôi, huhu có người vũ phu ức hiếp phụ nữ.”

Trên vai bỗng mát mát, An Hạ giật mình mở mắt ra nhìn bàn thân thấy chỉ còn mặc áo lót, sơ mi cô mặc đi làm đã bị Ân Khánh cời ra một cách đơn giản từ lúc nào. “Lưu manh.”

Ân Khánh vứt áo sơ mi cô một bên, tay vuốt dọc tấm lưng trần của cô.

Hiện giờ trên người Tiểu Nghi chi còn bộ đổ lót với váy ngắn, mắt anh nhìn chằm vào khuôn ngực đầy dà đang động đậy lên xuống mỗi lần Tiểu Nghi hit thở.

Cô thấy anh không động tĩnh gì, nhìn theo hướng mắt

Ân Khánh thấy anh đang chăm chú nhìn đôi gò bống của minh.

Tiêu Nghi mắc cơ, hai tay che lấy ngực lắp bắp nói với anh. “Bin… biến thái không được nhìn.”

Ân Khánh nhìn cô, môi kể sát lỗ tai Tieu Nghi giọng trầm ẩm ở bên tai cô thầm thì: “Em có tin anh ăn em ngay tại đây không?”

Cô tức giận chòm tới hướng cổ anh cắn thật mạnh.

Ấn Khánh bị đau, anh la lên, kéo cô ra quát. “Em cầm tinh con chó hà, có biết đau không?”

“Tôi tuổi chó gió thì anh định làm gì?”

Cô hất mặt lên, thách thức Vân Khánh. “Được, là em dám trêu chọc anh thì hậu quả em tự chịu.”

Nói dứt lời, anh nắm hai tay cô đưa sang hai bên, môi hôn lên ngực Tiểu Nghi. Một tay anh đi ra sau cấn thận mờ móc áo. Hai bầu ngực được giải thoát hiện rõ trước mắt anh.

Tiểu Nghi vừa sợ hãi vừa khó chịu.

Khi miệng anh ngậm lấy hạt đậu, có một cảm giác như luồng điện chạy trong cơ thể cô ngay lúc này. “Ưm… không được, không muốn huhu.”

Cô bật khóc khi anh dám làm những chuyện đó khi chưa có sự đồng ý của cô. Ân Khánh không để ý, tay dịch chuyển xuống mông Tiểu Nghi, bóp nhẹ một cái dời xuống nơi thần bí xoa nhẹ, anh không chan chừ coi bỏ quần lót cô vứt xuống sàn. Thấy hành động của anh ngày càng quá trớn, cô gào khóc thảm thiết. “Anh mà làm thêm nữa tôi cắn lưỡi chết cho anh xem.”

Tiếng cô nức nở đã kéo lấy lý trí của Ân Khánh lại, anh vội vàng ôm lấy cô vỗ về. “Anh xin lỗi, anh không nên làm vậy với em.”

“Em đừng khóc nữa, anh xin lỗi.”

Tiểu Nghi nghẹn ngào gục đầu lên vai anh, tay cô đã được anh thả ra buông lỏng xuống.

Ấn Khánh cúi người lấy áo sơ mi khoác lên cho cô, tay nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi Tiểu Nghi. “Anh sai rồi, em mắng anh đi chứ đừng im lặng.”

“Cẩm thủ.”

“Biển thái”

Nghe anh thừa nhận những gì cô chửi, Tiều Nghi vừa tức vừa buồn tủi.

Cô đưa tay đánh mạnh lên lưng anh, Ấn Kháng cắn chặt răng để cho cô trút giận.

Đánh đến không còn sức nào nữa, cơ thể xụi lơ ngồi trong lòng anh. Mặt cô áp sát vào lồng ngực Ân

Khánh, cô có thể nghe rõ được tim anh đang đập gấp rút. Không khí bắt đầu rơi vào trầm tư, cô không nói anh cũng không lên tiếng.

Được một lúc, Tiểu Nghi ngồi thằng người lại, áo sơ mi vì động tác của cô mà rơi xuống. An Khánh thấy vậy nhẹ nhàng kéo lên giúp cô.

Sự dịu dàng mà anh làm với cô, Tiểu Nghi luôn thấy cảm nhận. Đôi lúc anh mất khống chế tổn thương cô nhưng khi thấy cô đau lòng, khóc lớn. Anh lại sợ hãi mà dừng mọi động tác.

Ân Khánh thở dài, lần nữa ôm lấy cô, cằm đặt lên vai Tiểu Nghi, mắt mơ màng nhìn về một hướng nói: “Anh xin cam đoan từ trước đến giờ chỉ nhìn qua cơ thể của em thôi.”

“Ai nói với em không đỏ mặt là không ngại ngùng?”

“Thật sự hôm nay anh mất khống chế mới làm thế với em, anh chỉ thật sự làm chuyện đó với em khi được em cho phép.”

“Anh xin lỗi, là anh sai anh không nên khiến em hoàng sa như vậy.”

Tiều Nghi mím chặt môi, hai tay từ từ đưa lên ôm lấy anh. Xoa nhẹ tấm lưng rộng lớn của An Khánh, tay lại xoa lên mái tóc đen dày của anh. “Em không giận anh.”

“Em đừng di chuyển.”

“Hà?”

Tiểu Nghi khó hiểu đầy anh ra hỏi, thấy mặt anh không được tự nhiên, như đang cổ kiểm nén thứ gì đó.

Dưới mông chợt có gì đó chọc vào, cô muốn nhìn xuống nhưng bị anh kéo lại.

Lấy kinh nghiệm viết ngôn tình đã lâu, cuối cùng Tiểu

Nghi cũng biết được thứ đó là gì. Cô cổ nén cười nhìn Anh thấy cô đang cười nhạo, không vui nhìn cô xong

Ân Khánh. muốn nâng người cô đứng lên. Nhưng Tiểu Nghi lại to gan con động đậy dữ dội hơn, hơi thở anh bắt đầu dồn dập. “Nghi nhi đừng làm loạn.”

“Anh khó chịu?”

Trước cái nhìn chất vẫn của cô, anh chỉ đành thành thật gật đầu. Tiều Nghi nhích người lên một chút, hai tay ôm lấy cổ Ân Khánh. “Có muốn không?”

Ấn Khánh nhỏ lại tình cảnh lúc này, anh hấp tấp lắc đầu sợ hãi nhìn cô.

Tiểu Nghi bật cười, cô cúi đầu xuống hôn lên cổ Ân

Khánh. “Làm đi, em cho anh. Nhưng phải nhẹ nhàng.”

“Em… em sợ đau.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK