Từ đầu đến chân nàng ta đều ướt đẫm, đứng ở bờ sông, nước sông lạnh như băng thuận theo ống quần nàng ta chảy xuống, cóng đến mức run cầm cập.
Tiểu Điệp đứng ở bên cạnh nàng ta, vừa vội vừa tức: “Sắp lạnh chết người! Sắp lạnh chết người rồi!”
“Đưa nàng trở về! Còn sững sờ cái gì?” Vu Hàn Châu đi tới quát lên.
Tiểu Điệp tức đến mức nước mắt lượn vòng, chỉ vào một bên nói: “Chủ tử, là nàng ta đẩy Tiểu Liên xuống sông!”
Cho dù vô cùng gấp, Tiểu Điệp vẫn nhớ Vu Hàn Châu lúc này đang ăn mặc nam trang, không có xé toạc thân phận “Đại nãi nãi” của nàng.
Lúc này Vu Hàn Châu mới nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Lưu di nương đang bưng chậu giặt đồ đứng một bên, trên mặt không có tí vẻ thẹn gì cả, trừng mắt lên nhìn: “Không được vu tội người khác! Ta đang êm đẹp đứng đây, ai đẩy các ngươi hả?”
“Chính là ngươi! Nếu không Tiểu Liên làm sao sẽ té xuống chứ?” Tiểu Điệp giận nói.
Thật giận vừa rồi nàng ta không nhìn thấy được, nếu không há cho Lưu di nương đứng đây tranh cãi được sao?
Đáy mắt Vu Hàn Châu trầm xuống, quay đầu hỏi Tiểu Liên: “Ngươi tự mình ngã xuống, hay có người đẩy ngươi?”
Là tự mình ngã xuống hay bị người đẩy xuống, người ngoài không biết nhưng người trong cuộc rõ ràng cực kỳ.
Ngày đầu xuân, nước sông rất lạnh, áo bông Tiểu Liên mặc trên người ngâm nước lạnh cóng đến nỗi răng đánh cầm cập. Nàng ta nhìn Lưu di nương cách đó không xa, trong lòng dâng lên hận ý trước đó chưa từng có: “Là nàng ta đẩy nô tỳ.”
Nàng ta cũng không trêu chọc ai hết, bưng châu đến bên sông giặt xiêm áo, Lưu di nương dùng lời kích thích nàng ta, nàng ta không để ý, Lưu di nương đi tới thừa dịp nàng ta không chú ý đá nàng ta vào trong sông!
Tiểu Liên vừa uất ức vừa sợ. Nàng ta vất vả lắm mới theo được một chủ tử tốt, được sống êm đẹp, không muốn thêm phiền phức cho chủ tử, chọc cho chủ tử chán ghét vứt bỏ. Nhưng Lưu di nương cứ hại người! Trước kia cay nghiệt nàng ta thì thôi, hôm nay lại tới hại nàng ta!
“Nô tỳ chỉ tới bờ sông giặt đồ.” Nàng ta chịu đựng giá rét, trong mắt chứa lệ, nhìn về phía Vu Hàn Châu nói: “Nô tỳ không trêu chọc nàng ta.”
Vu Hàn Châu gật đầu, nói: “Ta biết rồi.” Lại nhìn về phía Tiểu Điệp, “Đưa nàng trở về, đổi xiêm áo trên người, hơ lửa, đừng để lạnh hư người.”
Sau đó nhìn về phía Lưu di nương, nhàn nhạt nói: “Nơi này có ta xử trí.”
“Vâng ạ.” Tiểu Điệp lên tiếng đáp lại, hung ác trợn mắt nhìn Lưu di nương một cái rồi đỡ Tiểu Liên đi.
Lưu di nương nghe hai chữ “Xử trí” thì hơi nhút nhát, xoay người muốn đi: “Có liên quan gì đến ta? Bớt vu tội người khác đi, ta không đụng nàng ta cái nào cả!”
Vu Hàn Châu cũng không phải chỉ nghe đã tin.
Nàng nhìn qua nơi Tiểu Liên rơi xuống nước. Nếu như Tiểu Liên không cẩn thận trợt té, mép nước tất nhiên có dấu vết bị trượt. Nhưng không có, vết chân kia chỗ đó vừa sâu lại ngắn, cho thấy là bị người đẩy rồi đột ngột ngã xuống.
“Ngăn nàng ta lại.” Vu Hàn Châu nói, đưa mắt ra hiệu cho nha hoàn bên cạnh.
Lưu di nương bị mấy nha hoàn chặn ở phía trước, sắc mặt thay đổi, giọng the thé nói: “Làm sao? Muốn bắt nạt người khác hả? Nhà có tiền thì có thể tùy tiện bắt nạt người sao?”
“Ta rất ít khi tức giận.” Vu Hàn Châu đi về phía nàng ta nói, “Nhưng ngươi quá mức khiến người chán ghét.”
Lưu di nương bị hai nha hoàn kẹp chặt hai tay, ngay cả chậu cũng rơi trên mặt đất, nhìn Vu Hàn Châu bước tới, nàng ta có chút luống cuống: “Ngươi muốn làm gì?”
Vu Hàn Châu bước về phía trước một bước, nàng ta lui về phía sau một bước, cuối cùng lùi đến bên bờ sông.
“Buông nàng ta ra.” Vu Hàn Châu đưa mắt ra hiệu với đám nha hoàn của mình.
Đợi đám nha hoàn buông lỏng tay, nàng lập tức nhấc chân đạp mạnh lên người Lưu di nương!
“Ùm!”
Lưu di nương hét lên một tiếng, ngã vào trong nước, bắn lên một khóm nước, rơi phịch xuống nước.
“Bị người đẩy xuống nước, thấy chơi có vui không?” Vu Hàn Châu đứng ở trên bờ, nhìn Lưu di nương đang giãy giụa trong nước hỏi.
Nàng thật sự rất hiếm khi tức giận.
Lần trước tức giận, vẫn là lúc tết nguyên tiêu năm ngoái, có đôi huynh muội mua không được đèn của nàng thì mướn lưu dân tới cướp. Lúc ấy người gặp họa không chỉ là nàng và Hạ Văn Chương, còn có không ít người xem đèn trên cầu, thậm chí có người té trên đất bị giẫm đạp.
Từ sau khi nàng xuyên qua, không gặp được bao nhiêu người có lòng dạ xấu xa, cho nên tính tình nàng vẫn luôn rất tốt. Nhưng người như Lưu di nương, không xứng lấy được sự đối đãi khoan dung của người khác.
Sau khi Lưu di nương rơi xuống nước cuối cùng cũng bò lên được, Vu Hàn Châu giơ chân lên tiếp, lại đạp nàng ta xuống!
“Á!” Lưu di nương lại ngã xuống sau, lần này hoàn toàn nổi điên lên, cao giọng kêu lên: “Ngươi dựa vào cái gì! Dựa vào cái gì!”
Dựa vào cái gì đạp nàng ta rơi xuống nước!
Dựa vào cái gì không mang nàng ta đi, nhưng lại mang Tiểu Liên đi!
Dựa vào cái gì đối với Tiểu Liên tốt như vậy! Cho nàng ta ăn ngon, mặc đẹp?
Hôm nay nàng ta đi tới bờ sông, nhìn thấy Tiểu Liên đã rất đỗi khác trước kia. Mặt trắng hơn, trong mắt có hào quang, xiêm áo giày mặc cũng đẹp, trên lỗ tai còn đeo một đôi bông tai trân châu chừng hạt gạo, thanh âm lúc cười lên như chuông bạc, nghe rất chói tai!
Nàng ta nhìn không được! Dựa vào cái gì Tiểu Liên lấy được mà nàng ta không lấy được? Vì vậy đi tới sau lưng Tiểu Liên, đạp nàng ta một cước!
“Ngươi dựa vào cái gì xem thường người khác!” Nàng ta ngâm ở trong nước sông lạnh như băng, nhìn Vu Hàn Châu đứng trên bờ, trong mắt tràn đầy hận ý.
Lần này không cần Vu Hàn Châu mở miệng, đám nha hoàn đi theo cũng nổi giận, khom người nhặt cục đất, đá, ném vào nàng ta: “Người tâm địa ác độc như ngươi, ai mà coi trọng!”
Lưu di nương bị nện trúng không mở mắt ra nổi, một tay ôm đầu, một tay lùa nước, khó khăn xi dịch tới bên bờ.
Khó khăn lắm mới đi tới được bên bờ, không ngờ rằng lại có một cước lên đầu đạp nàng ta về lại trong nước!
“Ùm” một tiếng, ngửa đầu ngả vào trong nước, lần này Lưu di nương không thét chói tai nữa mà thấy mơ màng.
Sau khi nổi lên, còn sững sờ nhìn bên bờ.
Đám nha hoàn cũng ngạc nhiên nhìn Vu Hàn Châu, không quá rõ ý của nàng —— đây là muốn dìm chết Lưu di nương sao?
“Ngươi, ngươi đừng bắt nạt người quá đáng.” Lưu di nương trong sông cũng nghĩ vậy, cuối cùng cũng thấy sợ hãi, “Giết người phải đền mạng!”
Vu Hàn Châu không để ý tới nàng, chỉ lạnh lùng nhìn nàng ta.
Lưu di nương bị nàng nhìn đến mức cả người phát rét, vốn dĩ nước sông đã đủ lạnh, lần này thật sự là sắp lạnh đến mức lan vào trong xương tủy. Nàng ta không dám đến gần bên bờ, chậm rãi di chuyển ra xa, muốn lên bờ từ chỗ khác.
Nhưng mà nàng bơi một đoạn, Vu Hàn Châu cũng đi theo một đoạn. Giống như thể chỉ cần nàng ta lên bờ thì nàng sẽ đạp nàng ta về trong nước lại.
“Ngươi rốt cuộc muốn làm gì?!” Lưu di nương không chịu nổi nữa, rít lên.
Vu Hàn Châu chậm rãi nói: “Tản bộ.”
Lúc nói chuyện, một tay chắp sau lưng, dáng vẻ rất nhàn nhã.
“Ngươi, ngươi ——” Lần này lời độc ác gì Lưu di nương cũng không phun ra được, nàng ta bắt đầu thấy sợ hãi, nhất là dáng vẻ đám nha hoàn trên bờ đều có vẻ bất an, khiến nàng ta cảm thấy nguy cơ sắp ập lên đầu mình.
Nhưng nàng ta lại không nói ra được câu cầu xin tha thứ. Nàng ta không biết tại sao, lần đầu tiên nhìn thấy Vu Hàn Châu, đã cảm thấy nữ nhân này rất chói mắt.
Nàng dựa vào cái gì có thể lạnh lùng nhìn nàng ta quỳ xuống cầu xin, một câu mềm mỏng cũng không nói? Nàng dựa vào cái gì mỗi ngày ăn mặc thành nam tử, tản bộ khắp nơi, vị quý công tử kia lại không quản thúc nàng?
Mà nàng ta chỉ có thể gả cho lão nam nhân tuổi tác còn lớn hơn gấp đôi nàng ta, mới có thể sống cuộc sống ăn mặc không lo.
“Chủ tử, để cho nàng lên bờ nhé?” Nhìn người trong sông sức lực dần dần mất đi, một nha hoàn tới khuyên nhủ.
Đã có người trở về biệt trang, bẩm báo việc này cho Hạ Văn Chương, mọi người đều sợ nàng muốn dìm chết Lưu di nương.
Vì người như vậy làm bẩn tay mình, dính máu tanh, không đáng.
Tất cả mọi người đều nhớ tới lời Thúy Châu từng dạy dỗ họ: “Bây giờ cuộc sống không tốt sao? Đừng tác quái, chọc nãi nãi ra tay, đến lúc đó mọi người đều không dễ sống đâu!”
Bây giờ bọn họ đã hiểu rồi. Hầu hạ một chủ tử hiền lành rộng lượng, và một chủ tử trên tay đã từng dính mạng người là chuyện khác nhau.
Sau đó sẽ khiến người ta sợ hãi, luôn luôn nơm nớp lo sợ.
“Không gấp.” Vu Hàn Châu nhẹ nhàng nói, ánh mắt nhìn chăm chú vào Lưu di nương trong sông.
Lưu di nương đã không còn khí lực, nước sông lạnh như băng khiến cả người nàng ta mất sức, dần chìm thẳng xuống. Nàng ta cắn răng ra sức bơi về phía bờ sống!
Nàng ta cũng không tin, ban ngày ban mặt, nàng thật sự dám giết nàng ta!
Không ngờ rằng, mới đi tới bờ sông, vai lại bị đánh một cước!
Một tiếng “đông”, Lưu di nương gần như không cảm nhận được sự đau đớn, nửa người trên đều như khúc gỗ, ngửa đầu ngã vào trong sông.
Nước sông lạnh thấu xương chìm ngập cả người nàng ta, Lưu di nương trong chốc lát không nổi lên, cách một tầng nước sông nhìn lên trên bờ, chỉ thấy một hình bóng mơ hồ.
Nàng ta rõ ràng không nhìn thấy được ánh mắt của nàng, nhưng trong đầu lại hiện lên một đôi mắt lạnh lùng không hề có chút tình cảm.
Trong lòng Lưu di nương trầm xuống. Chưa bao giờ có khoảnh khắc nào tỉnh táo như bây giờ, nàng thật sự dám giết nàng ta. Không, thậm chí không thể dùng chữ “Dám”. Tánh mạng của nàng ta ở trong mắt nữ nhân đó giống như chỉ là con kiến hôi mà thôi.
Cái gì bi thương, cái gì tức giận, cái gì không cam lòng, dâng lên được một nửa đã bất lực tiêu tán đi. Nàng ta bây giờ chỉ cảm thấy sợ hãi, nàng ta sắp chết.
Nhưng nàng ta không muốn chết, dù chỉ là làm Lưu cô nương, không có lăng la tơ lụa mặc, không có thịt cá ăn, không có nha hoàn hầu hạ, nàng ta cũng bằng lòng.
Nàng ta muốn sống.
“Vớt nàng ta lên.” Thấy trong sông gần như không có động tĩnh, Vu Hàn Châu mới nhìn về hướng một gia đinh nói.
Gia đinh cởi giày ra, vén ống quần lên đi vào trong sông.
Thật ra Lưu di nương cách bờ rất gần, đứng thẳng người nước sống chỉ mới đến được thắt lưng của nam tử trưởng thành. Gia đinh đi chân trần xuống nước, đợi nước chảy không qua đầu gối, mới khom người nắm xiêm áo của Lưu di nương kéo nàng ta lên bờ.
Sau đó buông ống quần xuống, vặn nước rồi mang giày vào.
“Đưa nàng ta về nhà.” Vu Hàn Châu nói, “Cứ nói nàng ta không cẩn thận rơi vào trong nước, chúng ta cứu nàng ta lên.”
“Vâng ạ.” Gia đinh đáp.
Lưu di nương không hoàn toàn hôn mê, còn có mấy phần ý thức, cảm thấy mình được người đỡ lên.
Bị kéo đi không biết bao lâu, cuối cùng nghe thấy được giọng của Lưu lão cha: “Ấy chết! Đây là thế nào?”
Mấy chữ “Rơi xuống nước” “Cứu lên” “Cám ơn hai vị” lọt vào trong tai, Lưu di nương cũng không còn hơi sức nữa, hôn mê bất tỉnh.
Vu Hàn Châu đi được nửa đường, gặp Hạ Văn Chương đang vội đến.
“Nàng có sao không?” Nắm lấy hai tay tức phụ, Hạ Văn Chương cúi đầu hỏi.
Tâm trạng Vu Hàn Châu không được tốt lắm, cúi đầu rút ra tay, đá đá hòn đá nhỏ trên đường: “Nàng ta không sao, cứu lên rồi.”
“Ta không hỏi người khác.” Hạ Văn Chương nói, “Nàng bị chọc tức sao?”
Nghe hắn nói như vậy, Vu Hàn Châu không khỏi ngẩng đầu lên, thấy trong mắt hắn đều là lo lắng, cuối cùng không nhịn được bật cười ra tiếng: “Chàng người này, không lo lắng người bị ta dạy dỗ mà lại lo lắng cho ta.”
Hạ Văn Chương đã sớm nghe được ngọn nguồn từ trong miệng đầy tớ, hắn không lo lắng Vu Hàn Châu ầm ĩ ra án mạng, nàng làm việc từ trước đến giờ có chừng mực. Cầm tay nàng, nói: “Chọc nàng tức giận, dạy dỗ nàng ta một trận có là gì?”
“Chàng biết nói chuyện đấy.” Vu Hàn Châu hừ hắn một tiếng.
Hai người nắm tay trở về, đám nha hoàn cũng cúi đầu đi theo ở phía sau, không có tiến lên trêu ghẹo như thường ngày.
Ai ai sắc mặt cũng trắng bệch, bọn họ đều bị những chuyện Vu Hàn Châu làm hôm nay hù dọa.
Lúc Thúy Châu lại hỏi bọn họ, sau này định thế nào, có mấy nha hoàn không dám nói “Bằng lòng luôn theo hầu hạ Đại gia và Đại nãi nãi” nữa, mà là nói: “Muốn gả ra ngoài.”