Hạ Văn Chương nhìn ánh mắt trong sáng của nàng, hắn cảm thấy tâm tư của mình ở trước mặt nàng đều bị nhìn thấu không sót một chút gì. Rõ ràng nàng đã biết rồi còn muốn hỏi, thật sự rất chọc gan người khác.
Hắn mím môi, đi đến trước mặt nàng, sau đó cắn răng một cái, cúi người muốn ôm nàng lên!
“Ấy ấy ấy!” Vu Hàn Châu cười lui về phía sau từng bước, một tay đè bờ vai của hắn lại, “Chàng đừng làm bậy, chàng ôm Hiên nhi thôi thắt lưng đã đau rồi, nếu muốn ôm ta, chẳng phải thắt lưng sẽ gãy mất sao?”
Kỳ thật Hạ Văn Chương trong lòng cũng biết, nhưng hắn không muốn thừa nhận trước mặt nàng, khóe mắt hắn hơi cụp xuống, trầm giọng nói: “Ta ôm Hiên Hiên bị đau lưng là vì bế nó rất lâu. Ta chỉ ôm nàng một chút, sẽ không bị sao đâu.”
Hắn không muốn nhận, Vu Hàn Châu cũng không có thù oán gì với hắn tất nhiên sẽ không vạch trần hắn, làm cho hắn mất mặt. Nàng chỉ cười nói: “Không cần, lỡ như đau eo thì phải làm sao? Chàng đau, ta cũng sẽ đau lòng.”
Nghe xong lời này, đáy mắt Hạ Văn Chương tối sầm lại. Đã lâu rồi nàng không đau lòng cho hắn, đây có phải nàng muốn giải hòa với hắn không? Hắn không kìm lòng được vươn tay ra ôm lấy thắt lưng của nàng.
Vốn dĩ hắn muốn ôm nàng lên, nhưng lại cách nàng quá gần. Lúc này hắn bỗng nhiên vươn tay ôm lấy thắt lưng nàng kéo vào trong lòng mình, nàng lập tức tiến lại gần sát hắn.
Bàn tay khoác lên vai hắn của nàng cũng biến thành ôm lấy cổ hắn.
Hai người nhìn nhau.
Trước khi làm ra động tác này, Hạ Văn Chương cũng không nghĩ tới cuối cùng lại thành như thế này. Hai người dán lại một chỗ, thân hình mềm mại của nàng đang ở ngay trong lòng hắn.
Thắt lưng của nàng nhỏ như vậy, tựa như chỉ cần dùng lực đã gãy. Lý trí của hắn nói không nên dùng sức siết eo nàng, vòng eo mảnh khảnh của nàng không chịu lực siết của hắn. Nhưng hắn vẫn theo bản năng hành động, tay hắn dần siết chặt lấy eo của nàng.
Hắn cúi đầu nhìn nàng, mà nàng cũng ngửa đầu nhìn hắn, ánh mắt giao nhau, hô hấp của hai người đan vào một chỗ.
Trong không khí như có điều gì đó khác thường đang lên men, nhiệt độ xung quanh hai người cũng nhanh chóng tăng lên.
Vu Hàn Châu ngửa đầu nhìn nam nhân, tim nàng đập hơi nhanh, giống như trở lại ảo cảnh trong mộng. Đại hiệp của nàng bị nàng đùa quá trớn nên tức giận, hắn sẽ bá đạo ôm lấy nàng, không cho nàng làm loạn.
Ánh mắt của Hạ Văn Chương ôn hòa hơn so với đại hiệp, nhưng trông cứng rắn hơn so với hắn của trước kia.
Trong mộng, Vu Hàn Châu cảm thất rất kíc,h thích, nhưng hiện thực, nàng lại cảm nhận rõ ràng tim mình đập rất nhanh, yết hầu căng chặt đến phát đau.
“Sao chàng dám ôm ta?” Một tay nàng còn ôm cổ hắn, tay kia lại chỉ chỉ đầu vai hắn.
Giây phút Hạ Văn Chương ôm nàng, tim hắn cũng đập vô cùng nhanh, hăn vô cùng căng thẳng.
Nhưng hắn không hề sợ hãi. Nàng là thê tử của hắn, là miêu chủ tử của hắn, vô số ngày ngày đêm đêm của sau này nàng đều sẽ đồng giường cộng chẩm cùng hắn, còn có thể sinh cho hắn những đứa con thật kháu khỉnh đáng yêu, hắn ôm nàng không phải là chuyện dĩ nhiên sao?
Nghe thấy câu hỏi không hề mang theo vẻ tức giận và chấp vấn, yết hầu hắn giật giật, ánh mắt trở nên sâu thẳm.
Hắn chậm rãi cúi đầu, càng ngày càng gần nàng.
Cho đến khi trán hắn chạm vào trán nàng: “Nàng không tức giận, đúng không?”
“Ta tức giận cái gì?” Vu Hàn Châu hỏi.
Hai người cách nhau rất gần, lúc nói chuyện hơi thở như giao hòa. Hạ Văn Chương cảm thấy không khí mình hít vào đều mang theo hương thơm nàng vừa mới thở ra, hắn đột nhiên cảm thấy lỗ chân lông cả người đều run lên, giống như hắn đang hôn nàng.
Ánh mắt hắn như tựu một lớp sương mù, giọng nói cũng có chút khàn khàn: “Bởi vì lời nói của ta lần trước.”
Hắn chọc thủng lai lịch của nàng khiến nàng sợ hãi. Vốn dĩ hăn còn định dỗ nàng, ai biết được miêu chủ tử của hắn mạnh mẽ như vậy, hắn còn chưa kịp dỗ nàng dã tự mình chạy đến, quả thật hắn không biết nên cảm thấy bất đắc dĩ nhiều hơn hay là kiêu ngạo nhiều hơn.
“Cái đó có gì mà tức giận chứ?” Vu Hàn Châu trừng mắt, rồi sau đó đẩy ra đầu của hắn ra rồi nhấc chân đi đến bên giường.
Nàng ngồi xuống mép giường, hai tay chống bên người, một bộ vô cùng thả lỏng, nàng ngẩng mặt nhìn hắn nói: “Ta không tức giận, chỉ là cảm thấy quá khó tin.”
Hạ Văn Chương vừa mới ôm được thê tử thơm mềm nháy mắt đã bị đẩy ra, hắn cảm thấy trong lòng trống trải, lạnh lẽo, giống bị người ta lấy đi một vật rất quan trọng. Lúc này, hắn cũng đi đến bên giường, ngồi xuống ở bên cạnh nàng.
Thấy hai tay nàng chống bên người, hắn nghĩ nghĩ rồi nhích đến bên người nàng, kéo một bàn tay nàng vòng qua thắt lưng mình, sau đó vươn tay ôm lấy nàng.
Hai người ngồi ôm nhau, hắn mới thấy thoải mái một chút, hắn nói: “Là ta không tốt, bỗng nhiên nói chuyện đấy làm nàng sợ.”
“Ta nhát gan như vậy?” Tuy rằng thật sự có hơi sợ, nhưng Vu Hàn Châu lựa chọn phủ nhận.
Tất nhiên Hạ Văn Chương không thể nói nàng nhát gan, hắn đáp theo bản năng: “Đương nhiên không phải.” Dừng một chút, hăn nói: “Miêu… Miêu chủ tử dũng cảm nhất, kiên cường nhất thông minh nhất.”
Nói tới đây, mặt hắn đỏ hồng.
Lúc trước viết truyện, hắn không có cảm thấy gì cả. Hiện tại này tỏ trước mặt nàng, gọi nàng là miêu chủ tử, Hạ Văn Chương thấy xấu hổ vô cùng, hắn sắp không dám nhìn mặt nàng nữa rồi.
Vu Hàn Châu lại cảm thấy xưng hô “Miêu chủ tử” này rất thú vị. Tuy rằng nàng không phải mèo, nhưng nàng từng nuôi mèo, nàng là chủ tử của con mèo ba chân là hắn, cho nên hắn gọi một tiếng “Miêu chủ tử” cũng đúng.
“Khá đáng sợ.” Nghĩ nghĩ, Vu Hàn Châu nghiêng người,gối lên vai hắn, nàng thấp giọng nói: “Thật sự đáng sợ.”
Hạ Văn Chương phản ứng lại, ôm chặt lấy nàng.
Hắn không hỏi nàng, nàng trở thành An Tri Nhan lúc nào. Hơn nữa hắn cũng không định hỏi, có một số việc không nói ra sẽ tốt hơn. Trong lòng bọn họ hiểu rõ là đủ rồi.
Tóm lại đây là duyên phận của hai người bọn họ.
“Nàng… đã chết rồi sao?” Hắn nhớ tới tình trạng ở bên kia của nàng, nhịn không được, hỏi.
Vu Hàn Châu lắc đầu: “Không biết.” Nàng ngẫu nhiên có được một cỗ máy cổ, còn đang ngắm nghía, vừa tỉnh lại nàng đã thành An Tri Nhan.
Nhưng mà nàng không định nói ra việc này, nàng không muốn cho hắn biết, hắn chỉ là một nhân vật trong câu chuyện xưa.
Nàng cũng không muốn thảo luận sâu về đề tài này. Ít nhất, trước mắt nàng không có ý định này.
“Ngươi làm gì vậy?” Cảm nhận được động tác của hắn, Vu Hàn Châu nghiêng đầu nhìn về phía hắn hỏi.
Hạ Văn Chương đỏ mặt, hắn cụp mắt mím môi không dám nhìn nàng, cũng không rên một tiếng ôm nàng đặt lên đùi mình.
Hắn muốn ôm nàng ngồi trên đùi mình, ôm lấy nàng nói chuyện. Chỉ là hắn không dám, lỡ nhơ dùng sức quá mạnh, làm đau thắt lưng vậy thì xong luôn.
Cho nên, hắn chỉ có thể chậm rãi dùng sức ôm nàng ngồi lên đùi mình như vậy.
Vu Hàn Châu giống như búp bê bị hắn đùa nghịch, nàng thấy buồn cười vô cùng, lại bị hắn đụng tới chỗ nhột, nàng giật mình một chút, đè tay hắn lại: “Được rồi, được rồi, ta ngồi lên là được phải không?”
Hạ Văn Chương nghe thấy, lập tức dừng lại.
Vu Hàn Châu đẩy tay hắn ra, tự mình đứng lên, sửa lại quần áo bị hắn tha cho lộn xộn, sau đó nàng ngồi lên đùi rồi ôm lấy cổ hắn: “Là muốn như vậy à?”
Lần này thật sự là ôn hương trong ngực.
Hạ Văn Chương đỏ mặt, chậm rãi vươn hai tay, ôm lấy cả người nàng hung hăng giam vào trong ngực mình.
“Ngốc, đừng dùng sức như vậy.” Vu Hàn Châu nhéo nhéo lỗ tai hắn, “Chàng muốn siết chết ta đó hả?”
Hạ Văn Chương bị nàng nắm bắt cái lổ tai, chỉ cảm thấy cái lỗ tai đều phải thiêu cháy, hắn thoáng thả lỏng một ít, hỏi: “Như vậy thì sao?”
“Chặt!”
Hạ Văn Chương lại thả lỏng một chút, sau đó hỏi: “Như vậy?”
“Vẫn rất chặt!”
Hạ Văn Chương không thả lỏng, ngược lại còn dùng sức siết lấy nàng chặt hơn: “Ta không tin, nhất định nàng đang gạt ta.”
Vu Hàn Châu không khỏi trợn trắng mắt.
“Được thôi, chàng cứ như vậy đi, lát nữa ta tắt thở rồi chàng đừng có khóc.”
Hạ Văn Chương luyến tiếc buông nàng. Trong lòng hắn còn thầm nghĩ, nếu hắn lại dùng sức, nàng sẽ thế nào?
Hắn thật sự không rõ, sao mình có thể hư như vậy, rõ ràng nàng mềm mại như vậy, phải được đối đãi dịu dàng, hắn lại luôn muốn…
“Vậy sau này nàng sẽ không bỏ mặt ta nữa?” Hắn nhớ tới chuyện đứng đắn, hỏi nàng.
Vu Hàn Châu nói: “Sẽ không vì chuyện này mà không để ý tới chàng. Nhưng nếu chàng làm gì khiến ta không thoải mái, ta vẫn sẽ không để ý tới chàng nữa.”
“Nàng không được bỏ mặc ta. Ta làm gì khiến nàng không thoải mái, nàng nói cho biết ta sẽ sửa mà.” Hạ Văn Chương thật lòng nói.
Vu Hàn Châu nhẹ nhàng cười, nói: “Xem tâm trạng của ta.”
Sau đó nàng bị Hạ Văn Chương cắn một ngụm trên đầu vai.
“A!” Nàng theo bản năng đẩy đầu của hắn ra, bị hành động to gan này của hắn làm kinh ngạc đến mắt đều trợn tròn, “Hạ Văn Chương, chàng, thật sự là gan to rồi đấy!”
Hạ Văn Chương đỏ mặt, nhưng lần này hắn không có quay đầu đi chỗ khác, mà nhìn thẳng nàng, trong mắt là ý xâm lược càng ngày càng sâu.
Hắn không chỉ muốn ôm nàng vào trong lòng, hắn còn muốn ăn nàng từng ngụm một—ai bảo nàng vừa mềm vừa thơm?
“Hừ!” Vu Hàn Châu che mắt hắn lại, ngăn cách lại ánh mắt xâm lược kia, nàng nhảy xuống đất, “Chàng xong rồi!”
Ngày kế, nàng liền viết một tập truyện.
“Có một tiểu nam hài ốm yếu, hắn không có bằng hữu, đột nhiên nhặt được một con mèo, hắn cẩn thận nuôi dưỡng, xem nó thành bằng hữu tốt nhất của mình.” Nha đọc đến đây, kỳ quái nói: “Nãi nãi, sao lại là miêu chủ tử? Không phải viết rồi ạ?”
“Phía sau không giống, ngươi tiếp tục đọc đi.” Vu Hàn Châu nói.
Nha hoàn nghĩ thư sinh và hồ ly tinh cũng có bảy tám bản, lại nghĩ đại hiệp và yêu nữ cũng sáu bảy bản, cũng không cảm thấy kỳ quái. Một câu chuyện viết nhiều bản là thói quen yêu thích của hai vị chủ tử.
Nàng ta tiếp tục đọc: “Sau khi nam hài sau lớn lên, mèo con lại không già đi, mà lại biến thành một nữ tử xinh đẹp.” Đọc tới đây, giọng của nha hoàn có chút kích động, “Nam hài vừa gặp đã thương, lập tức quyết định thú nàng làm thê tử.”
Một miêu yêu lai lịch không rõ làm sao trở thành thê tử của công tử phú hào trong truyện không hề đề cập đến, chương tiếp đã đến đêm đại hôn của nam hài cùng mèo con.
“Nhìn miêu dung nhan xinh đẹp động lòng người của miêu cô nương, thiếu niên kích động vô cùng, sau khi lột bỏ lớp lớp quần áo, miêu cô nương càng xinh đẹp động lòng người.” Đọc tới đây, nha hoàn dừng một chút, mặt nàng ta đỏ lên, mới tiếp tục đọc, giọng nàng ta nhỏ xíu: “Thiếu niên ôm lấy nàng, cắn lên vai nàng một ngụm, sau đó ăn trọn nàng luôn.”