Từ khi《 Thiếu niên cơ giáp 》 được ra mắt tới nay, tâm trạng của nàng ta vẫn luôn rối bời——không phải nàng ta chưa từng nghĩ đến việc trên thế giới này có người giống mình, nhưng nàng ta không ngờ thật sự có!
Đối với thời đại này《 Thiếu niên cơ giáp 》cũng chỉ là một quyển thoại bản mà thôi. Nhưng đối với Lục Tuyết Dung mà nói đây là một cuốn tiểu thuyết khoa học viễn tưởng đó!
Trước khi xuyên qua nàng ta đã đọc không biết bao nhiêu lần, bí quyết võ thuật nghịch thiên kia, một chương ba lần vả mặt kia không phải văn phong của thời này!
Bởi vậy sở dĩ Trường Thanh công tử được chào đón là bởi vì phong cách viết truyện của hắn hoàn toàn bất đồng với những phong cách lưu hành hiện tại! Bởi vì quá mới lạ, bởi vì quá bất ngờ, cho nên rất được hoan nghênh!
Sau đó, thân phận của Trường Thanh công tử được công khai, lại chính là Đại công tử của Trung dũng Hầu phủ càng làm cho Lục Tuyết Dung khiếp sợ! Nàng ta vạn lần không ngờ tới thế giới này lại nhỏ như vậy, người xuyên không giống nàng ta lại là đại bá ca tương lai!
Thật sự khiến cho người khác kinh sợ quá đỗi!
Lục Tuyết Dung nhịn không được nghĩ đến việc Đại công tử Trung dũng Hầu phủ từ nhỏ ốm yếu, có thể sẽ không sống quá hai mươi tuổi, nhưng vào năm hắn mười chín tuổi sức khỏe lại dần dần chuyển biến tốt, còn có thể viết thoại bản, lập thư cục, chỉ một hai năm đã được Thánh Thượng ban thưởng, có thể nói là danh lợi song thu ——
Những việc này rất giống với người xuyên qua!
Vừa tỉnh lại, cái này cũng biết, cái kia cũng biết chính là dấu hiệu của những người xuyên qua như bọn họ!
Lục Tuyết Dung có chút lo lắng cho Vu Hàn Châu.
Nàng ta cảm thấy đại tẩu tương lai là người tốt. Lần trước ở bữa tiệc trong cung, nàng ta bị Hầu phu nhân kêu lên đến ngồi cùng, cục diện rất xấu hổ, nhờ có đại tẩu vẫn luôn giúp đỡ nàng ta, nàng vừa ôn nhu vừa thân thiết nói chuyện với nàng ta không hề có chút khinh thị nào.
Lục Tuyết Dung đã gặp nhiều những nụ cười, ánh mắt hàm chứa sự khinh khi, các nàng luôn xem thường người có xuất thân như nàng ta. Chỉ có đại tẩu tương lai là không, ánh mắt nàng trong suốt, chân thành, làm cho Lục Tuyết Dung vô cùng có hảo cảm.
Bởi vậy, nàng ta cảm thấy lo lắng.
Lục Tuyết Dung cảm thấy Hạ Văn Chương là người xuyên qua, một khi từ nơi phồn hoa kia xuyên đến cổ đại, nơi trái ôm phải ấp, thê thiếp thành đàn biến thành hợp pháp, có khi nào hắn có sẽ cho phép bản thân hoàn toàn buông thả hay không?
Hơn nữa, Lục Tuyết Dung nhớ rõ những bức tranh hắn vẽ, có bản lĩnh vẽ tranh như vậy, hiển nhiên là một văn sĩ, hơn phân nửa những người như vậy đều làm nghệ thuật.
Không phải Lục Tuyết Dung có thành kiến, mà là phần lớn những nam nhân làm nghệ thuật đều phong lưu đa tình có tiếng!
Một người nam nhân như vậy, sau khi sức khỏe ổn định, có thể vẫn chung tình không đổi với thê tử không? Nếu làm không được, đại tẩu sẽ đau lòng đến mức nào?
“Ngươi sao vậy?” Vu Hàn Châu thấy Lục Tuyết Dung không ăn điểm tâm cũng không uống nước, chỉ quy củ ngồi đó, còn thường chau mày, nàng hạ giọng hỏi: “Hay là thấy không khỏe?”
Lục Tuyết Dung lắc đầu: “Không có.”
“Nếu không thoải mái, nhất định phải nói ra.” Vu Hàn Châu nói, nàng thoáng ghé sát vào nàng ta, thấp giọng nói: “Hay lo lắng mẫu thân không vui? Muội không cần sợ, mẫu thân nhìn có vẻ uy phong, thật ra bà rất dịu dàng, sau này gả vào nhà rồi ở chung lâu sẽ biết.”
Gả vào Hầu phủ ba năm, Vu Hàn Châu cũng sống chung với Hầu phu nhân ba năm. Khách quan mà nói, Hầu phu nhân là người sáng suốt phân rõ phải trái, thưởng phạt phân minh. Chủ quan mà nói, Hầu phu nhân là người vô cùng bao che cho người của mình, nếu như thuận mắt bà bà sẽ nhét vào cánh của mình bá đạo che chở.
Cho nên, bà thật sự không phải một bà bà ác độc.
Đều là người một nhà, cảm tình của hai huynh đệ Hạ Văn Chương và Hạ Văn Cảnh huynh đệ lại không tồi, cho nên Vu Hàn Châu cũng muốn tạo mối quan hệ tốt với Lục Tuyết Dung. Như vậy người một nhà hòa thuận với nhau, cũng rất tốt.
Nhưng nếu Lục Tuyết Dung và Hầu phu nhân có quan hệ không tốt, mà nàng lại được Hầu phu nhân yêu thương, sẽ rất khó có mối quan hệ tốt.
Cho nên, Vu Hàn Châu muốn ở giữa làm dịu mối quan hệ cho Hầu phu nhân cùng Lục Tuyết Dung. Để Hầu phu nhân bớt để tâm đến thân phận của Lục Tuyết Dung, cũng làm cho Lục Tuyết Dung ít kính sợ Hầu phu nhân một chút.
Kính trọng là đủ rồi, không cần kính sợ.
Hầu phu nhân nhàn nhã uống trà trò chuyện với người khác, thấy được Đại nhi tức đang nói chuyện với Tiểu nhi tức tương lai.
Hai người nói rất nhỏ nghe không rõ đang nói cái gì, nhưng có thể thấy được rất thân thiết. Đáy mắt bà hiện lên vẻ vừa lòng, con dâu của bà chỗ nào cũng tốt.
Nhìn Nhan Nhi xem, ở nhà ngoan ngoãn hiểu chuyện, ở bên ngoài biết cách đối nhân xử thế, vô cùng chăm sóc em dâu, thật sự là vô cùng đoan trang khí độ.
Mà tâm trạng của Lục Tuyết Dung giờ phút này tâm tình cũng không khác với Hầu phu nhân lắm, nàng ta cũng hiểu được đại tẩu tương lai thật sự quá tốt!
Nàng ta có thể cảm giác được Vu Hàn Châu đang hòa giải quan hệ giữa nàng ta và Hầu phu nhân. Có một người chị dâu không châm ngòi ly gián Lục Tuyết Dung đã rất biết ơn rồi. Một người chị dâu không sợ bị tranh sủng còn cố gắng hòa giải quan hệ giữa các nữ nhân trong nhà ấy à? Nghĩ cũng không dám nghĩ đến!
Lục Tuyết Dung không khỏi thầm nghĩ, không biết người đồng hương cũng xuyên qua giống nàng ta là người như thế nào, có xứng với thê tử tốt như vậy không?
“Đa tạ tẩu tử.” Lục Tuyết Dung hạ giọng nói với Vu Hàn Châu bên cạnh, giọng nói của nàng ta tràn ngập cảm kích, “Tỷ nói như vậy, lòng đã thỏa mái hơn nhiều rồi.”
Vu Hàn Châu cười nói với nàng ta: “Tháng sau muội đã gả vào nhà rồi, đến lúc đó muội sẽ biết ta nói có đúng không.”
Nàng không chỉ trấn an Lục Tuyết Dung, làm cho Lục Tuyết Dung đừng sợ hãi Hầu phu nhân, còn kể cho nàng ta nghe những chuyện của Hầu phủ.
Hầu gia là người như thế nào, vài thói quen và kiêng kị ngày thường của Hầu phu nhân, bọn đầy tớ các nơi trong phủ làm việc như thế nào, tính tình của quản sự ra sao, mỗi thứ đều giới thiệu một ít.
Nếu đã làm người tốt vậy phải làm cho đến cùng, Vu Hàn Châu cũng không nói một nửa giữ một nửa, những gì có thể đều đã nói với Lục Tuyết Dung rồi, để sau khi gả vào phủ nàng ta sẽ không đến mức quá hoang mang.
Mà Lục Tuyết Dung còn có ấn tượng tốt với đại tẩu tương lai này.
Vốn dĩ nàng ta hơi sợ hãi vì sắp gả vào Hầu phủ, hiện giờ có người thân thiết đối đãi, còn trải đường cho nàng ta đi, Lục Tuyết Dung cảm kích cực kỳ!
Nàng ta thầm nghĩ trong lòng tuy rằng cùng là người xuyên qua, nhưng e là nàng ta sẽ không đứng về phía Hạ Văn Chương. Nếu Hạ Văn Chương đối với đại tẩu không tốt, nàng ta sẽ không ngồi yên không quản.
Qua lần nói trò chuyện này, quan hệ của hai người đa thân thiết hơn, Lục Tuyết Dung liền thỉnh giáo Vu Hàn Châu: “Tẩu tử cũng biết, ta xuất thân là nữ tử bình dân, không biết sau khi gả vào phủ phải làm gì? Cửa hàng của ta, còn có thể mở hay không?”
“Tất nhiên là có thể.” Vu Hàn Châu có chút bất ngờ khi nàng ta hỏi việc này, “Nói với Văn Cảnh tìm cho muội cho một quản sự đáng tin, hoặc là chính muội tìm, tiếp tục mở tiệm là được, nhưng chính muội không thể lại lộ mặt làm chưởng quầy nữa.”
Lục Tuyết Dung gật đầu: “Ta đã biết rồi.” Nàng ta lại hỏi, “Ngày thường tẩu tử làm gì vậy ạ? Sau khi ta gả đến, phải làm những gì?”
Trước khi xuyên qua nàng ta là con gái một gia đình bình thường, tuy rằng mở một tiệm bánh ngọt lời được ít tiền, nhưng cũng không tới mức giàu có dư dả. Nàng ta không những thái thái của nhiều gia đình phú quý sẽ làm những gì, huống chi là đang ở cổ đại.
Vu Hàn Châu nghe xong vấn đề này cũng hơi chần chờ.
“Làm sao vậy?” Lục Tuyết Dung lập tức phát giác sự chần chừ của nàng không bình thường, vội vàng hỏi.
Vu Hàn Châu do dự một lát, sau đó vẫy tay với nàng ta, chờ nàng ta tới gần một chút nàng mới nhỏ giọng nói: “Ta nói với muội nha, sau khi muội gả vào, phần lớn sẽ bị mẫu thân cho đi quản sự vụ trong phủ. Tuy rằng mẫu thân còn trẻ nhưng dù sao vẫn không phải ở độ tuổi như chúng ta, chăm lo cho gia vụ rất hao tâm tốn sức.”
Nàng dùng ánh mắt “Muội hiểu mà” nhìn Lục Tuyết Dung sử một cái, sau đó nói tiếp: “Nếu mẫu thân cho muội quản gia, muội đừng thấy kỳ lạ.”
Nhưng Lục Tuyết Dung lại thấy rất kỳ lạ, hỏi: “Tẩu tử, chẳng lẽ không phải do tỷ quản gia sao?”
Đây không phải hiện đại, mà là cổ đại. Từ xưa đến nay, người làm việc đều là lão đại mà?
Trong lòng Vu Hàn Châu nói, nàng lười đó!
Cũng may còn có lý do khác, nàng nói: “Trong chuyện này có một việc quan trọng hơn. Hiện tại không thể nói cho muội biết, nhưng sau này muội sẽ biết thôi.”
Chuyện quan trọng hơn đó là sau này Hạ Văn Cảnh sẽ kế thừa chức vị.
Lục Tuyết Dung sẽ làm Thế tử phu nhân, nên quản gia. Nhưng mà, chuyện này rất quan trọng nàng không nói nên. Hơn nữa, Hầu gia còn chưa xin được ý chỉ của Thánh Thượng, việc này còn chưa chắc chắn, nên càng không nên nói.
Lục Tuyết Dung nghe xong như lọt vào sương mù.
Nhưng mà nàng ta hiểu được, quản gia là chuyện tốt. Ai quản gia, trong tay đó có quyền, lời nói sẽ có cân lượng.
“Vâng ạ.” Nàng ta gật đầu, “Sau này còn phải phiền tẩu tử chỉ bảo thêm.”
Vu Hàn Châu khoát tay: “Người một nhà cả, không cần khách sáo như vậy.”
Hai người đã nói chuyện, Hoàng hậu và Quý phi đang ngồi trên ghế trên lại đang đấu khẩu với nhau.
“Không biết tỷ tỷ có nghe nói chưa? Hiện giờ, người dân nghị luận về bảng vàng đều nghĩ ‘Đoạn Trường Nhân’ là tỷ tỷ.” Quý phi cười, bà ta bày ra vẻ mặt hồn nhiên, “‘Đoạn Trường Nhân ’ có phải tỷ tỷ không vậy?”
Lời này rất xảo quyệt.
Nếu trả lời “phải”, vậy là ai khiến bà đau đến đứt ruột?
Nếu trả lời “Không phải”, thân là Hoàng hậu vậy mà không có tên trên bảng vàng, thật sự là mất hết mặt mũi.
Bị bà ta dùng ánh mắt hồn nhiên nhìn chăm chú Hoàng hậu không hề hoảng hốt mà bày ra nụ cười thản nhiên, hỏi lại một câu: “Ồ? Cũng không phải muội muội sao? Ta lại nghĩ người này là muội muội, vì trước nay muội muội luôn lắm tiền nhiều của.”
Quý phi nghe xong lập tức siết chặt lòng bàn tay.
Nói gì vậy? Dựa vào cái gì mà nói là bà ta? Bà ta có hoàng tử, Hoàng thượng cũng sủng ái bà ta, bà ta đau cái gì mà đứt ruột chứ?
Lại nói, câu nói ‘lắm tiền nhiều của’ thật sự cũng quá thô thiển, đang hạ nhục ai đấy?
“Không phải ta.” Bà ta tươi cười khéo léo, “Nhắc đến tiền nhiều, sao ta có thể so với tỷ tỷ được?”
Hoàng hậu cũng không tức giận, bà chỉ gật đầu: “Nói cũng đúng, dù sao thì ta mới là Hoàng hậu.”
Quý phi: “…”
Hoàng hậu cười cười, bà nghiêng người nhìn qua một bên, nói: “Ta và Hoàng thượng thưởng một nơi một vạn lượng hơn, vì khen ngợi Thường Thanh thư cục Thái tử cũng tặng hết phân nửa tư khố sau đó cho người đưa đi. Xưa nay muội muội luôn có được sự yêu thích của Hoàng thượng, làm người vừa rộng lượng vừa trí tuệ, không biết muội có cho người đi tặng thưởng chưa?”
Sắc mặt Quý phi không tốt lắm.
Có ý gì? Theo lời của Hoàng hậu thì người tặng hơn một vạn lượng đứng đầu bảng là bà và Hoàng thượng?
Bà dám cướp quang vinh này của mình!
Thấy sắc mặt bà ta khó coi, đuôi lông mày của Hoàng hậu hơi giật giật, bà nâng chung trà lên chậm rãi uống một ngụm.
Bị bá tính hiểu lầm thành “Đoạn Trường Nhân” có hơi mất mặt. Nhưng Hoàng thượng và Thái tử đều ban tiền thưởng, ít nhiều gì bà cũng phải chiếm một vị trí,vì dù sao thì “Đoạn Trường Nhân” là trưởng công chúa.
Bà cùng Hoàng thượng phu thê một thể, tổng cộng tiền thường đứng đầu bảng là đương nhiên rồi.
“Sao vậy, muội muội không cho người tặng thưởng à?” Buông chén trà xuống, Hoàng hậu cười nhìn về phía Quý phi đang không nói lời nào.
Quý phi miễn cưỡng cười: “Đã cho người tặng, chỉ không biết đã tới hay chưa?”
“Cái này thì đơn giản.” Hoàng hậu nói, “Thê tử của Hạ công tử đang ngồi ở kia. Muội muội báo tên ra, gọi An thị lên hỏi sẽ biết ngay mà.”
Quý phi căn bản không có cho người đi tăng tiền thưởng.
Trước nhiều người nhìn như vậy mà bị Hoàng hậu truy vấn bà ta cảm thấy mặt mũi mất hết rồi.
Nhưng mà Hoàng hậu không buông tha cho bà ta, sau khi bị truy hỏi, Quý phi đành nói thật: “Thuộc hạ đã quên tặng, đợi lúc trở về ta sẽ trách phạt một phen.”
Nàng ta cho người lấy ngân phiếu ba nghìn hai, ngay lập tức giao cho Vu Hàn Châu.