An phu nhân thấy nàng giả ngu như vậy thì nhất thời cười lanh, hơi nhướng mày nói: “Con không biết ta nói gì sao? Con lặp lại lần nữa cho ta nghe thử xem?”
Vu Hàn Châu không dám giả ngu nữa, nàng nhún vai đi tới nói: “Mẫu thân dọa con. Có lời gì thì người cứ hỏi con là được, nhìn người như vậy đúng là dọa người—ôi chao, mẫu thân đừng véo người ta.”
An phu nhân véo nàng một cái rồi mới buông cánh tay của nàng ra, lần nữa đặt tay lại trên đầu gối, bà ấy nhìn nàng nói: “Không được, An Tri Nhan, lúc trước ta không biết con biết lấy lòng người khác như vậy đấy?”
Vu Hàn Châu biết An phu nhân đang ghen tị, thầm trách mình làm việc không chu toàn.
Nhưng kỷ nguyên này không có máy sao chụp, nếu nàng cũng gửi cho An phu nhân một xấp thư như thế thì tay của nàng chắc sẽ gãy mất.
“Đều do con sai.” Nàng nói.
Nàng thuận thế bước ngồi bệt xuống đất, tựa vào chân của An phu nhân: “Nhưng con không gửi cho mẫu thân thì mẫu thân vẫn thương con, còn nếu con không gửi cho bà bà thì bà ấy còn thương con sao?”
“Lần này con và Chương ca ra ngoài chơi nửa năm, sau khi quay về bà ấy đã sai người quất Chương ca một trận. Chương ca là con ruột mà bà ấy cũng hạ thủ tàn nhẫn như vậy. Con chỉ là con dâu, nếu không khôn khéo một chút thì sẽ phải nếm mùi đau khổ.”
An phu nhân thấy nàng làm sai còn cây ngay không sợ chết đứng như vậy thì tức giận đến mức đá nàng một cái: “Đứng lên! Đừng có ôm ta!”
“Mẫu thân trách con không lấy lòng người, nhưng mỗi nơi con đến, mỗi lần đưa quà quê về kinh thì chưa từng bỏ quên người.” Vu Hàn Châu ôm chân bà ấy không buông, nàng ngửa đầu nhìn bà rồi nói: “Hơn nữa, nếu có thể không xuất giá, cả đời ở bên cạnh mẫu thân thì con còn cần phải lấy lòng sao? Cho dù cần phải lấy lòng đi chăng nữa thì cũng chỉ lấy lòng một mình mẫu thân mà thôi.”
Lần này An phu nhân mới tức giận, khom người vỗ lên đầu nàng một cái: “Là ta gả con đi sao? Không phải con muốn sống muốn chết muốn gả cho bằng được sao? Lúc này lại vu vạ cho ta?”
Mặt Vu Hàn Châu nóng lên, nàng cúi đầu ôm chân bà ấy mà không nói gì.
An phu nhân đẩy nàng mấy cái cũng không đẩy nàng ra được, bà ấy vừa tức giận vừa buồn cười nói: “Đứng lên! Thành cái dạng gì đây rồi?”
“Mẫu thân trách con, con không đứng lên.” Vu Hàn Châu nói.
An phu nhân hơi nghẹn.
Nói thật thì lần này bà ấy ghen tị có chút vô nghĩa. Tuổi đã cao mà còn đi ghen tị chuyện như thế này cũng khiến bà cảm thấy bản thân có chút xấu hổ.
Chỉ là bà ấy nghĩ đến việc Hầu phu nhân khoe khoang khắp nơi là mẹ chồng nàng dâu hòa thuận, khoe khoang con dâu hiếu thảo, khiến bà ấy nhớ tới thời gian con gái vẫn chưa xuất giá, tại sao không có ai khen bọn họ là mẫu từ nữ hiếu?
Khi đó có người khen Nhan Nhi xinh đẹp, có người khen Nhan Nhi khôn ngoan, có người khen Nhan Nhi thông minh, nhưng chưa từng có người khen nàng hiếu thuận.
Hiện tại đã gả cho người ta thì lại bắt đầu hiếu thảo với bà mẫu.
“Ai trách con? Đùa con một câu thôi, vậy mà con cũng tưởng thật.” An phu nhân khẽ đẩy nàng.
Vu Hàn Châu ngửa đầu nói: “Mẫu thân không trách con?”
“Không trách con, mau đứng dậy đi.” An phu nhân nói.
Lần này Vu Hàn Châu vui vẻ ra mặt, đứng dậy ngay lập tức rồi ngồi bên cạnh An phu nhân, ôm lấy cánh tay của bà ấy rồi tựa vào và nói: “Đương nhiên trong lòng con mẫu thân thân thiết hơn.”
An phu nhân cũng cảm thấy như vậy. Làm gì có người nào không thân thiết với mẫu thân mà lại thân thiết với bà mẫu hơn chứ?
Nhưng vì để cuộc sống dễ dàng hơn thì cần phải mặt dày mà nịnh bợ thôi.
Bà ấy nghĩ như vậy thì càng cảm thấy con gái không dễ dàng gì, bà ấy vỗ cánh tay của nàng rồi thấp giọng nói: “Con cũng không cần phải tận tâm hầu hạ bà ta. Trên mặt vui vẻ là được, con là tức phụ chứ không phải là đầy tớ. Chỉ cần con và Chương Nhi sống thật tốt, sau này con mang thai thì ai có thể nói gì con?”
Nói tới đây thì ánh mắt của bà ấy dời xuống dưới, dừng lại trên bụng con gái: “Cũng một năm rồi, còn chưa có động tĩnh?”
“Không lo lắng.” Vu Hàn Châu sờ bụng một cái, không để ý mà nói.
An phu nhân trừng mắt, không nhịn được mà đánh lên tay nàng một cái: “Cái gì mà không lo lắng? Sao lại không lo lắng cho được? Sinh con dưỡng cái là đại sự, con phải vội, đồ ngốc!”
“Dạ dạ dạ.” Vu Hàn Châu gật đầu như gà con mổ thóc, “Lo lắng, lo lắng, sang năm sẽ sinh.”
“Nói muốn sinh là sẽ sinh được sao?” An phu nhân thấy dáng vẻ chẳng để ý của nàng như vậy thì không khỏi sốt ruột, “Bà mẫu của con không tỏ thái độ với con? Chẳng lẽ bởi vì con không mang thai nên mới lấy lòng bà ta?”
Bà ấy càng nói càng cảm thấy chính là như vậy, cảm thấy vừa đau đầu vừa thương hại vừa hết cách.
Nếu bởi vì con gái không mang thai được mà bà mẫu tỏ thái độ với nàng, nhà mẹ đẻ của nàng đây đúng là không thể nói được gì cả.
“Con tuổi còn nhỏ, chưa mang thai cũng là chuyện bình thường, sao bà ta có thể tỏ thái độ với con được chứ?” Chỉ là vẫn luôn rất bất mãn, “Rất nhiều người thành hôn mãi ba bốn năm sau mới có con nối dõi, con chỉ mới gả đi hai năm mà năm nay mới động phòng, hơn nữa, Hạ Văn Chương lúc trước lại như vậy, không có động tĩnh gì sao có thể trách con được?”
Bà ấy nói tiếp: “Người đâu, cầm thiệp mời của ta, đi mời đại phu của Hồi Xuân Đường tới đây.”
Vu Hàn Châu nghe được ba chữa ‘Hồi Xuân Đường’ thì vội vàng ngăn mẫu thân lại rồi nói: “Mẫu thân, không cần đâu ạ, lúc trước bà mẫu cũng đã mời đại phu của Hồi Xuân Đường rồi, bọn họ nói thân thể của con cực tốt, rất hiếm thấy người được bảo dưỡng tốt như con.”
“Thật sao?” An phu nhân kinh ngạc nói, ngay sau đó như có điều suy nghĩ: “Xem ra vấn đề không có con nối dõi nằm trên người con rể rồi.”
Vu Hàn Châu nghe vậy mà muốn che mặt, chuyện này là thế nào, nhưng chuyện nàng và Hạ Văn Chương chưa muốn có con lại không thể nói ra được, quan niệm này khác một trời một vực với xu hướng đương thời, nếu nói ra thì không thể tránh bị mắng được.
Nàng lay cánh tay của An phu nhân rồi nói: “Mẫu thân đừng lo lắng, chúng ta nói chuyện khác đi, con và mẫu thân nói về Lâm Lâm mà Đại tẩu mới sinh đi ạ?”
Chuyển đề tài câu chuyện qua nhà An Đại ca và An Đại tẩu ở Túc Huyền.
Đây là những người trên đầu quả tim của An phu nhân, con trai trưởng và con dâu trưởng cùng với cháu đích tôn, vậy nên bà ấy dời sự chú ý ngay lập tức mà hỏi về gia đình của An Đại ca.
Nói chuyện phiếm nửa ngày, Vu Hàn Châu mới cáo từ.
Trước khi đi, An phu nhân kéo nàng lại dặn dò: “Nếu con chưa mang thai được thì cũng không nên lo lắng, đây không phải là chuyện trong chốc lát. Càng không nên bởi vì chuyện này mà cảm thấy mình hèn kém, mà phải hạ mình xu nịnh trước mặt bà mẫu của con. Nói câu không khách sáo chính là vấn đề của ai thì còn chưa nhất định. Đừng chịu uất ức, biết chưa?”
“Vâng ạ, con biết rồi.” Vu Hàn Châu nhìn An phu nhân với ánh mắt trong veo, “Con không phải là người chịu oan ức, mẫu thân đừng lo lắng.”
An phu nhân không khỏi nhớ tới chuyện ai ai cũng biết Hầu phu nhân có một nàng dâu tốt. Bà rất đau đầu, xua tay một cái: “Được rồi được rồi, trở về đi.”
Vu Hàn Châu trở về Hầu phủ.
Sắp hết năm nên đám thư khách thúc giục càng mãnh liệt hơn, vì thế mà Hạ Văn Chương phải nằm dí trong nhà viết thoại bản.
Chủ yếu là trong nửa năm này, bởi vì hai người ra ngoài chơi nên chỉ cho ra hai quyển sách. Tốc độ này còn lâu mới sánh kịp so với trước kia, nên mọi người mới thúc giục dữ dội như vậy.
Hạ Văn Chương vội vàng cho ra một quyển, sửa chữa qua một lần rồi sai người đưa đi sao chép.
Sau khi sách mới xuất bản ra ngoài thì tiếng mắng mỏ cũng ngừng mấy ngày. Nhưng chưa được bao lâu thì một số thư khách lại bắt đầu mắng chửi!
“Hắn chịu viết sách là bởi vì những thương gia này phải không?”
“So với lần trước còn nhiều hơn một nhà, lần này nhắc đến bảng hiệu của Tam gia.”
“Sao hắn lại trở nên như vậy? Toàn thân là mùi tiền!”
Một số người rảnh rỗi nhàm chán trong quán trà, trong kỳ xã, trong nhiều nơi tiêu khiển khác bàn luận xôn xao. Nói Trường Thanh công tử không có chút cốt cách của văn nhân nào cả, toàn thân là mùi tiền, viết truyện thì lề mề, lừa gạt mọi người, lừa tiền.
Vốn dĩ họ nói cũng coi như thoi, nhưng lúc này lại vừa khéo, bọn họ đánh nhau với người đi theo ‘Thường Thanh công tử’.
Căn nguyên là người đi theo ‘Thường Thanh công tử’ nghe không lọt tai người khác nhắc đến hai chữ này, luôn cảm thấy bôi nhọ thanh danh của ‘Trường Thanh công tử’.
Nửa năm này, Thường Thanh thư cục càng xây dựng càng lớn, có thể chưa nhiều người hơn. Mà Hạ Văn Chương lại tiêu tiền không tiếc, sai người mua về không ít sách quý, có quyển thậm chí là bản đơn lẻ rồi bày biện trong Thường Thanh thư cục, ai nấy đều có thể lật xem.
Rất nhiều học giả trong nhà túng quần đã được hắn cứu tế nên cực kỳ cảm kích hắn, còn những người nhà giàu có, tháng nào cũng tiêu năm lượng bạc để mua chỗ ngồi cũng cảm thấy việc hắn làm là việc từ thiện nên đều rất bảo vệ hắn.
Bọn họ nói bóng nói gió, hỏi thăm người sau lưng của Thường Thanh thư cục, Trần quản sự rất có ý tứ mà không nói một chữ nào cả. Chỉ là lúc xưng hô thì lại không gọi là ‘Đông gia’ mà luôn nói là ‘Công tử của ta’. Vậy nên mọi người mới biết được người đứng phía sau Thường Thanh thư cục là Thường Thanh công tử.
Nhưng vẫn có một Trường Thanh công tử viết thoại bản ăn rồi bị người ta treo trên miệng mà mắng, bọn họ nghe rất không lọt tai, theo như đối phương nói: “Người mà toàn người là mùi tiền cũng xứng được gọi hai chữ Trường Thanh sao? Nhân lúc còn sớm mà đổi tên khác cho hắn đi, gọi là “Đoản Lục” đi!”
“Hoặc là các ngươi gọi là ‘Cái tên viết thoại bản kia’ chứ đừng có luôn miệng ‘Trường Thanh công tử’, đừng có làm dơ hai chữ này!”
Lần này đã chọc giận mọi người.
Dù sao thì bọn họ cũng là người tiêu tiền ủng hộ, bọn họ mắng thì cứ mắng đi, sao có thể sỉ nhục người khác như vậy?
Vì thế nói Trường Thanh công tử rất có tài hoa, hành văn tốt, câu chuyện hay, cuốn ‘Thiếu niên cơ giáp’ viết hiện nay lại giàu trí tưởng tượng, câu chuyện như sóng tràn bờ, cực kỳ hay!
Nhưng đổi lại là sự coi thường của đối phương: “Cố gắng kiếm chút tiền mê muội lương tâm, sỉ nhục thanh danh của học giả!”
“Kiếm nhiều tiền như vậy cũng không thấy làm chuyện gì cả!”
“Ghê tởm!”
Hai bên càng lúc càng ồn ào, cuối cùng là động thủ, còn có hai người bị thương nhẹ.
Trải qua chuyện này, mọi người càng cảm thấy bất mãn với Trường Thanh công tử, lúc nhắc tới hắn thì mắng càng dữ dội hơn: “Hại lão tử thua chiến trận!”
Chuyện này không chỉ ảnh hưởng đến giới học giả mà thôi. Bởi vì danh tiếng của Thường Thanh thư cục càng ngày càng mở rộng, dần dần Hoàng thượng cũng nghe đến. Sau khi điều tra ra được chân tướng thì Hoàng thượng nhíu mày, mặt đầy hứng thú.
Mà đám phu nhân đã ủng hộ Trường Thanh công tử rất nhiều cũng dần cảm thấy mất mặt vì hắn bị mắng kịch liệt quá. Lúc gặp lại Hầu phu nhân thì thái độ cũng không sao mà tốt cho được.
Nếu không phải do bà thì bọn họ cũng không rơi xuống hố như vậy!
Hầu phu nhân bị khinh bỉ một trận như vậy thì cũng không để bụng, chỉ sau khi về nhà mới gọi con dâu tới rồi hỏi: “Còn phải lừa gạt tới lúc nào?”
“Để con đi hỏi Chương ca xem đã.” Vu Hàn Châu nói.
Hạ Văn Chương cũng biết chuyện này nhưng hắn không nghĩ nhiều, chỉ gật đầu nói: “Đến lúc rồi.”
Danh tiếng của Trường Thanh đủ vang rồi, danh tiếng của Thường Thanh cũng đã mở rộng, có thể hợp hai thành một được rồi.
Hắn gọi Trần quản sự và Tiểu Trần quản sự tới phân phó một hồi, hai người đều rất vui vẻ: “Vâng ạ, thưa Đại gia!”
Đi triển khai hoạt động một cách bí mật.
Bởi vì Trường Thanh công tử bị mắng dữ dội quá nên Tiểu Trần quản sự thường bị người nhìn chòng chọc. Từ trước giờ hắn ta vẫn luôn làm việc cẩn trọng, không để người khác lần theo tung tích. Lúc này có sự dặn dò của Hạ Văn Chương nên mới ‘vô tình’ lộ một chút tung tích, bị theo dõi.
Biết được Trường Thanh công tử là công tử của Hầu phủ thì người theo dõi khiếp sợ đến mức thất thanh!
Vốn tưởng rằng Trường Thanh công tử là người phàm tục toàn thân là mùi tiền! Nhưng ngươi có thể nói Hầu phủ công tử toàn thân đầy mùi tiền được sao?
Thật sự là người ta không quan tâm tiền bạc!
Trong thoại bản có nhắc tới bảng hiệu của cửa tiệm, đoán chừng là yêu thích thật lòng mới thuận miệng nhắc tới!
Không đợi tin tức này làm dấy lên gợn sóng, một màn phát sinh càng khiến người ta kinh ngạc hơn—
Tiểu Trần quản sự và Trần quản sự gặp mặt nhau trong một ngõ hẻm, hai người vừa nói vừa cười, rõ ràng là quen biết nhau!
Nói tới nói lui, đồng nhất nhắc đến “Công tử của chúng ta”!