Đầu óc người ta sao có thể linh hoạt như vậy chứ? Đầu tiên là Lục Tuyết Dung, sau là cửa hàng thợ mộc này, khứu giác đối với cơ hội làm ăn của bọn họ quá mức nhạy bén!
“Bọn họ là thương nhân.” Hạ Văn Chương lại không có suy nghĩ như nàng, đưa tay vuốt ve đỉnh đầu nàng, “Nàng không cần thiết so với bọn họ.”
Vu Hàn Châu cọ cọ lòng bàn tay hắn, đón nhận sự an ủi của hắn, sau đó hỏi: “Vậy chúng ta đồng ý không?”
“Vì sao không đồng ý?” Hạ Văn Chương nói, ánh mắt rơi vào trong phong thư, “Không ai sẽ ngại nhiều bạc.”
Ngay lập tức, cầm giấy bút, bắt đầu hồi âm cho cửa hàng thợ mộc.
Hơn nữa, kèm theo thư là kiểu dáng mô hình cơ giáp sau khi điều chỉnh. Chỉ thay đổi mấy nét bút, mô hình cơ giáp trông đã uy phong và linh hoạt, loại bỏ sự cứng nhắc trước đó, khiến người nhìn thấy thích ngay.
Kèm theo thư Hạ Văn Chương còn nhắc đến, muốn cửa hàng thợ mộc làm ra một quyển sổ sách riêng, mỗi tháng đưa sổ sách cho hắn xem.
Đối phương nhanh chóng hồi âm lại, đồng ý với yêu cầu của hắn, cũng kèm theo mô hình cơ giáp sau khi sửa đổi, hỏi hắn hài lòng không?
Sau mấy hiệp, chuyện này được quyết định xong.
Lúc công bố quyển thứ tư, Hạ Văn Chương nhắc đến ở cuối cùng câu chuyện, trong cửa hàng thợ mộc nào đó có mô hình cơ giáp, nếu thích có thể cất giữ một cái.
Mọi người sau khi lấy sách mới, đều rất tò mò, đến cửa hàng thợ mộc xem. Lúc nhìn thấy mô hình cơ giáp được sơn các màu nước sơn, vô cùng sống động, mắt lập tức sáng lên, bởi vì giá cá cũng không đắt lắm, nên đều mua một hai cái về, còn có người mua mỗi màu một cái.
Càng dư tiền hơn là mua hai bộ, một bộ để cất giữ, một bộ để chơi. Hoặc là mua hơn bảy tám bộ, mình cất hai bộ, rồi cho đám trẻ trong nhà mỗi đứa một bộ.
Đối tượng độc giả của bộ thoại bản này của Hạ Văn Chương này rộng rãi hơn trước rất nhiều. Mấy câu chuyện hồ ly tinh, yêu nữ, Miêu chủ tử, tuy thú vị, nhưng khó mà đặt ở những nơi thanh nhã, đều phải giấu diếm lén lút đọc.
Quyển《 Thiếu niên cơ giáp 》hiện tại, là kể về quá trình trưởng thành của thiếu niên bần hàn cùng với sự vật lộn chiếu đấu, già trẻ đều có thể đọc. Người vốn dĩ phải giấu lén lút đọc cũng đã lấy ra, đọc một cách quang minh chính đại, còn đọc cho trẻ em nghe như một cuốn sách kể chuyện vậy.
Quyển thứ tư bán rất tốt, mô hình cơ giáp cũng bán rất tốt. Thư cục kiếm lớn, cửa hàng thợ mộc kiếm lớn, Trường Thanh công tử cũng kiếm được một món tiền lớn.
Hầu phu nhân vẫn luôn chú ý sự nghiệp viết thoại bản của Đại nhi tử, thấy vậy có phần cảm khái nói: “Cũng không cần ta ra tay nữa rồi.”
Trước kia không nhìn ra Đại nhi tử có vận phát tài.
Một ngày, Hầu gia từ bên ngoài trở lại, lặng lẽ nói với Hầu phu nhân: “Hôm nay ta ở trong cung nhìn thấy Lục hoàng tử, trong tay áo hắn cất giấu một mô hình cơ giấy, lộ ra nửa bên người. Việc làm ăn này của Chương Nhi thật tốt, kiếm vào cả trong cung luôn rồi.”
“Chỉ sợ người trong cung nổi lên sự nghi ngờ với hắn, muốn điều tra thân phận của hắn.” Hầu phu nhân nói.
“Vốn dĩ cũng không giấu nổi.” Hầu gia không để bụng nói, “Lại nói, việc Chương Nhi làm cũng không phải chuyện không thể gặp người, tra ra được thì làm sao?”
Nếu tra ra được thật thì phơi trần chuyện Thường Thanh thư cục là được, cũng sẽ dương được mỹ danh.
“Mấy ngày trước đó ta khen thưởng cho hắn, hắn lại trả về.” Hầu gia có chút ưu sầu, “Ta muốn leo lên được bảng khen thưởng đứng cùng với nàng mà.”
Hầu phu nhân liếc ông một cái, hỏi: “Chàng lấy tên gì? Ta nói cho Nhan Nhi một tiếng, để lần sau Chương Nhi đừng từ chối nữa.”
Nói tới chỗ này Hầu gia lại tức lên, nói: “Còn phải lấy tên gì nữa? Không thể nào rõ ràng hơn được nữa, ‘Cha ngươi’, hắn còn không biết là ai sao?”
“Ha ha ha!” Sau khi Hầu phu nhân nghe xong thì vỗ bàn cười lớn.
Hầu gia hỏi bà: “Nàng cười cái gì?” Hắn rất bất mãn, “Người ngoài ai mà nỡ khen thưởng nhiều như vậy chứ, chỉ để chiếm cái tiện nghi đó của hắn sao? Hắn thực hồ đồ!”
“Hừ, ta cười gì? Cười chàng ngớ ngẩn!” Hầu phu nhân bỗng nhiên lật mặt, bắt lấy ông bóp một cái, “Chàng lấy tên gì vậy chứ? Chàng cho rằng ‘Nương ngươi’ trên bảng đó là ta sao?”
“Chẳng lẽ không phải là nàng sao?” Hầu gia kinh ngạc đến mức không thèm né đi.
“Là nhạc mẫu hắn!” Hầu phu nhân trừng ông nói, “Lần đó Nhan Nhi trở về, bởi vì huynh tẩu nàng có chút hiểu lầm, nên đã nói thật với An phu nhân, thế là An phu nhân thưởng cho nàng chút bạc.”
Hầu gia lúng túng sờ sờ chóp mũi.
“Hơn nữa, trong kinh nhà có tiền nhiều, tiêu mấy ngàn lượng nhận đứa con trai có là gì?” Hầu phu nhân mở cánh tay ông ra, nhéo thật mạnh, vẫy vẫy tay, “Chàng không dặn dò một tiếng với Chương Nhi đã muốn chiếm tiện nghi lên được bảng, không có cửa đâu!”
Hầu gia nào biết còn có nhiều lề lối như vậy? Ông cho rằng số tiền lớn ba ngàn lượng bạc hoàn toàn có thể khiến Hạ Văn Chương biết mình là ai.
“Tên nàng lấy là gì?” Ông hỏi thê tử.
Phu thê hai người có chuyện gì cũng không giấu đối phương, mọi việc thẳng thắn, nhưng chưa từng nói, nhưng chưa từng nói về biệu hiệu thư sách với nhau. Hầu phu nhân nghĩ như vậy cũng thấy dở khóc dở cười, nói: “Ta là ‘Thiên Hạ Giai Dung Nhân’ (người trong thiên ai cũng đều tầm thường).”
Hầu gia nhíu mày: “Sao lại lấy cái tên như vậy?”
“Chê ta phách lối?!” Hầu phu nhân trừng ông.
Hầu gia vội xua tay: “Sao có thể chứ? Nàng nghĩ đến đâu vậy? Ta chỉ cảm thấy không dễ lấy một cái tên tương tự như vậy thôi.”
Cái tên khiến người khác vừa nhìn là biết bọn họ là phu thê.
“Vậy chàng gọi… Vĩ Vĩ Vĩ Trượng Phu.” Hầu phu nhân nói, “Chàng là người duy nhất không tầm thường trong thiên hạ.”
Hầu gia nhìn ánh mắt của ái thê, trong lòng mềm nhũn: “Được.”
Khi phong thư khen thưởng đưa đến trong tay Vu Hàn Chau và Hạ Văn Chương, hai người mở ra nhìn thấy ngân phiếu hai ngàn lượng, có chút khó xử.
Mấy ngày trước, Hầu phu nhân đã nói với Vu Hàn Châu, Hầu gia muốn lên bảng, cũng nói danh hiệu của Hầu gia.
Vu Hàn Châu đồng ý ngay, nếu Hầu gia muốn lên bảng, vậy thì lên thôi!
Chỉ không ngờ rằng, khen thưởng của Hầu gia là hai ngàn lượng bạc
Không đủ lên bảng.
Bây giờ hạng thứ nhất là Đoạn Trường Nhân, số tiền là ba sáu sáu sáu.
Thứ hai là Nương ngươi, số tiền là ba ngàn lượng.
Hạng ba là Họa Trung Tiên, số tiền là hai ngàn hai trăm lượng.
“Hay là, chúng ta cho phụ thân một ngàn lượng, đưa người lên đó?” Vu Hàn Châu hỏi.
Dù sao thêm thì thêm thôi, tiền cũng không chảy ra ngoài túi, có ngại gì đâu?
Nhưng phải chen Họa Trung Tiên xuống dưới. Mặc dù hơi có lỗi với độc giả vẫn luôn khen thưởng hào phóng này, nhưng thân nhân quan trọng hơn cả.
“Được.” Hạ Văn Chương nói.
Hai người thêm cho “Vĩ Vĩ Vĩ Trượng Phu” một ngàn lượng, lập tức quang vinh đăng đệ vị trí thứ ba.
Sau khi sách mới ra mắt, Hầu gia cầm trong tay ngay, lật bảng thứ hạng. Phát hiện mình đã lên được bảng nhưng ông lại không vui, lông mày còn nhíu lại—— sao chỉ có “Vĩ Trượng Phu”, mà không có “Dung Nhân”? Nếu một mình ông lên bảng thì có ý nghĩa gì chứ?
Vì vậy, ông gọi Đại nhi tử đến thư phòng, hỏi hắn: “Thứ hạng thứ ba trên bảng thứ hạng đó là bao nhiêu tiền?”
Hạ Văn Chương không giấu giếm, nói đúng sự thật.
Hầu gia cau mày: “Cho nên, con âm thầm thêm cho ta một ngàn lượng?”
Ông vốn dĩ chuẩn bị khen thưởng ba ngàn lượng, nhưng bị trả về mấy lần, ông lo lắng con trai đoán ra được, sẽ lúng túng, nên giảm bớt số tiền một ngàn lượng.
Không nghĩ rằng, lại không đủ tư cách lên bảng, còn phải để con trai thêm cho ông!
Ông đường đường là Trung Dũng Hầu, không lấy ra được một ngàn lượng bạc sao?
Nghĩ tới đây, ông hào phóng sảng khoái lấy ra ba ngàn lượng ngân phiếu, đưa cho hắn nói: “Một ngàn lượng trong đó trả con. Hai ngàn lượng kia thêm vào trong sổ của ‘Thiên Hạ Giai Dung Nhân’, ta lên bảng cùng mẫu thân con.”
Nếu phụ thân muốn cho, Hạ Văn Chương cũng không từ chối. Sau khi nhận lấy, hắn hơi do dự, nói: “Phụ thân, người giấu tiền riêng ạ?”
Trong mắt hắn mơ hồ có sự không tán thành.
Hắn một văn tiền riêng cũng không có giấu giếm! Tiền bạc của hắn khai hết tất với tức phụ! Phụ thân vậy mà giấu giếm tiền riêng, còn giấu nhiều như vậy?
“Ta ——” Hầu gia chưa hề nghĩ nhất thời sơ sót, lộ ra chuyện mình giấu giếm vốn riêng, sắc mặt thay đổi, ông nói: “Là tiền mẫu thân con cho ta trước đó.”
Hơi dừng lại, “Mẫu thân con vốn dĩ bảo ta khen thưởng hết cho con, ta tạm giữ lại một phần, bây giờ đều cho con, được chưa?”
Hạ Văn Chương không nói tin, cũng không nói không tin, rủ mắt, chắp tay nói: “Đa tạ phụ thân.”
Hắn xoay người muốn lui ra, nghe giọng Hầu gia ở đằng sau vang lên: “Con đừng nói bậy bạ trước mặt mẫu thân con đấy!”
“Dạ, phụ thân.” Hạ Văn Chương nói.
Trở lại Trường Thanh viện, hắn nói riêng với Vu Hàn Châu: “Không ngờ phụ thân là kiểu người như vậy! Lại có thể giấu giếm bạc riêng! Còn giấu nhiều như vậy!”
“Nói là tạm giữ lại bạc khen thưởng của mẫu thân cho, nhưng nếu không có chuyện này, phụ thân không phải sẽ giấu luôn sao?” Hắn nhướng mi, trong mắt mang theo mấy phần không cung kính, “Hơn nữa ta thấy, phụ thân không chỉ giấu lần này đâu, không biết trước kia còn giấu bao nhiêu.”
Vu Hàn Châu không đánh giá gì chuyện công công giấu vốn riêng, chỉ ôm cổ của nam nhân nói: “Chương ca của ta là nam nhân tốt nhất trên đời này! Chỉ có Chương ca của ta là không giấu thôi!”
Nàng nhiệt tình hôn hắn.
Sau khi Hầu gia bị Đại nhi tử lộ bí mật thì có phần bất an, muốn đến che giấu một phen với vợ cả, đánh phủ đầu trước, nhưng nghĩ đến vợ cả mình xưa nay thông minh lanh lợi, một khi ông mở miệng, nói không chừng sẽ không thu lại được, thế là không dám tùy tiệm hé môi.
Chuyện này rốt cuộc cũng không dám nói.
Ông quan sát mấy ngày, có vẻ như Đại nhi tử sẽ giữ chặt miệng, thế là ông mới dần dần yên tâm.
Chỉ chớp mắt, lại ra sách mới.
Hầu gia tràn đầy mừng rỡ cầm sách, đi đến trước mặt ái thế, chỉ vào thứ hạng hai, hạng ba nói: “Nàng nhìn, là hai chúng ta này.”
Đứng thứ hai là Thiên Hạ Giai Dung Nhân, có thêm khen thưởng hai ngàn lượng Hầu gia âm thầm thêm vào, biệt hiệu thứ này cũng một bước nhảy vọt lên bảng khen thưởng.
Đứng thứ ba là Vĩ Vĩ Vĩ Trượng Phu.
Lần này đẩy biệt hiệu lớn “Sơn Trung Tiên” của Hầu phu nhân xuống dưới.
Hầu phu nhân không vì biệt hiệu lớn bị chen xuống dưới mà không vui, chỉ nhìn chằm chằm bảng xếp hạng trên đó, trầm ngâm chốc lát, giương mắt hỏi: “Ta chỉ cho chàng ba ngàn lượng. Bạc khen thưởng nhiều hơn đó chàng lấy ở đâu ra?”