Hắn ta vô cùng mờ mịt, cũng phát hiện ra lúc trước mình ngây thơ đến nhường nào. Những lo lắng cùng băn khoăn của Lục Tuyết Dung hắn còn tưởng rằng là do nàng ấy thẹn thùng và khiêm tốn, ngờ đâu đều không phải.
Cuối cùng hắn cũng hiểu được dáng vẻ muốn nói lại thôi cùng với ánh mắt bất đắc dĩ của nàng đều có lý do. Hắn không biết phải làm sao nên chạy đến Trường Thanh muốn tìm Hạ Văn Chương hỏi ý kiến.
Hạ Văn Chương cũng không có cách nào cả. Nếu việc này có thể dễ dàng giải quyết, tại sao Hầu phu nhân lại kiên quyết không đồng ý? Bà ấy thương con mình như vậy nếu như có thể giải quyết bà sẽ tự mình ra tay, dù có muôn vàn khó khăn bà cũng sẽ cưới cho con trai người nó thích.
“Vậy làm sao bây giờ?” Thấy ca ca cũng không có biện pháp, Hạ Văn Cảnh sầu nẫu ruột.
Hạ Văn Chương vỗ vỗ vai hắn ta, nói: “Từ từ rồi sẽ có.”
Chỉ có thể đi từng bước, xem từng bước.
“Chuyện này, ta đứng về phía đệ.” Hạ Văn Chương nói, “Đệ muốn làm gì ta đều giúp đệ, chỉ có một điều, không được làm mẫu thân giận. Nếu chọc giận mẫu thân, ta sẽ không đứng về phía đệ nữa.”
Hạ Văn Cảnh xoa lấy mặt mình, gật đầu: “Ta đã biết.”
Hắn ta ôm nỗi sầu hôn sự của mình đi khỏi, Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu lại viết thoại bản.
Ngày sáu tháng ba là sinh nhật của An Tri Nhan. Vu Hàn Châu không nhớ rõ sinh nhật của mình nên Hạ Văn Chương muốn lấy ngày này tổ chức cho nàng.
Vốn riêng trước kia của hắn đều đã cho nàng, cũng đã nói qua sẽ không giữ tiền riêng để thê tử vui lòng.. Vì thế, hắn tính viết hai bộ truyện, đổi chút tiền mua quà sinh nhật cho thê tử.
Thậm chí hắn còn lấy thư của Cuồng Đao Khách ra lật xem. Cuồng Đao khách hào khách, tặng quà rất hào phóng, Hạ Văn Chương lật xem thư của hắn ta, muốn tìm hiểu phong cách mà người này thích, sau đó dựa vào phong cách kia viết để đổi được chút quà lớn.
Chớp mắt, tháng giêng đã trôi qua, gia đình An Đại ca cũng sắp ly kinh.
Hạ Văn Chương ỷ sức khỏe đã tốt hơn nhiều nên mang theo Vu Hàn Châu cùng tiễn An Đại ca ra khỏi kinh thành, còn ngồi trong đình ở ngoại ô hồi lâu ngắm cảnh.
“Đại gia, phải trở về.” Đầy tớ nhắc nhở.
Hạ Văn Chương quay đầu, nhìn thê tử bên cạnh, bỗng nhiên hắn nói: “Chúng ta không trở về Hầu phủ, đi biệt trang đi?”
“Hả?” Vu Hàn Châu ngây người.
Hạ Văn Chương nói: “Ta thấy ở biệt viện sẽ thoải mái hơn một chút. Chi bằng chúng ta không trở về Hầu phủ, trực tiếp ngồi xe ngựa đến biệt viện. Để đầy tớ trở về thu dọn đồ đạt tốt lắm, đưa đến biệt viện là được.”
Vu Hàn Châu “ồ” một tiếng, đánh giá nam nhân trước mặt này.
Mi mắt hắn vừa dài vừa cong, con ngươi sáng ngời, hai gò má hồng hào hơn so với trước kia rất nhiều, khiến cho khí chất ôn hòa của hắn giảm vài phần, có vẻ không quá dễ tiếp xúc.
Vóc người của hắn có vẻ gầy yếu, nhưng mà mặc quần áo vừa người cộng thêm ngoại bào, làm cho hắn thoạt nhìn cao gầy khí thế. Tóc được phát quan bằng ngọc quý vấn lên, khuôn mặt càng thêm tuấn tú, cằm luôn hơi nâng lên, trông có vẻ ngạo mạn cũng hơi có vẻ tự phụ.
Nam tử vừa này nhìn có vẻ anh tuấn phớt đời như vậy nhưng lại đầy mình văn chương.
“Ta đều nghe theo Chương ca.” Vu Hàn Châu cười lớn gật đầu.
Nam nhân muốn làm chuyện xấu, hơn nữa còn đúng ý của nàng, có người dẫn đầu làm người xấu, cớ gì không làm theo đâu?
“Được.” Hạ Văn Chương thấy nàng cười, hắn cũng cười lên, nắm lấy tay nàng, đứng lên phân phó đầy tớ: “Ta và Đại nãi nãi đến ôn tuyền ở biệt viện, các ngươi không cần đi theo, cho hai người hồi phủ nói một tiếng mang đồ đạt đến biệt viện.”
Hắn còn cố ý dặn một câu: “Thúy Châu thu dọn thoại bản ta viết, đừng làm lộn xộn, nhớ rõ lấy.”
Đầy tớ đáp: “Vâng ạ.”
Hai người ngồi trên xe ngựa đi về phía biệt viện.
Tuy rằng đồng ý, nhưng Vu Hàn Châu vẫn nhịn không được hỏi hắn: “Chúng ta không nói với mẫu thân một tiếng, bỏ chạy đi đến biệt viện ở, mẫu thân có tức giận không?”
“Thật ra cũng không có gì.” Hạ Văn Chương nói, ngón cái vu.ốt ve mu bàn tay nhẵn nhụi của nàng, “Tóm lại bây giờ ta vẫn còn chưa khỏe, mẫu thân sẽ không nỡ giận ta.”
Tuy rằng hắn ở tại Hầu phủ cũng sẽ không làm gì lao lực nhưng ở biệt viện có ôn tuyền hiển nhiên sẽ tốt hơn. Bởi vậy cho dù Hầu phu nhân bất mãn hắn bà cũng sẽ không nói gì.
Vu Hàn Châu liền nhìn hắn: “Chàng cũng biết mình đang ăn gian à?”
“Trước kia không biết, sau này biết rồi.” Hạ Văn Chương nói.
Vu Hàn Châu tò mò, quay mặt qua hỏi hắn: “Ồ? Chàng biết bao lâu rồi?”
Hạ Văn Chương đáp: “Lần trước nàng nhắc nhở ta, nói sức khỏe ta dần dần tốt hơn, nếu phạm sai lầm mẫu thân sẽ mắng ta.”
Sau đó hắn đã biết.
Cẩn thận ngẫm lại chính xác là như thế, từ nhỏ đến lớn, cho dù hắn không nghe lời bị bệnh, cho tới bây giờ mẫu thân cũng không nỡ nói hắn một câu. Nhưng còn Văn Cảnh, thường thường bị mẫu thân không chút kiên dè mà răn dạy.
Hiện giờ hắn đã lớn rồi cũng được yêu thương mà làm mình làm mẩy như vậy rất ngây thơ. Nhưng mà ngẫm lại sau sau này hắn khỏe lên có muốn như vậy cũng không có tư cách nữa, Hạ Văn Chương muốn ngây thơ thêm một đoạn thời gian.
“Hy vọng mẫu thân sẽ không giận ta.” Vu Hàn Châu đan hai tay thành chữ thập, cầu nguyện nói: “Chỉ giận chàng là tốt rồi.”
Hạ Văn Chương chậm rãi nói: “Sao lại chỉ giận ta? Chẳng phải đã nói có phúc cùng hưởng có nạn cùng chịu à?”
“Đó là đùa chàng.” Vu Hàn Châu nhìn hắn như nhìn đứa ngốc nói, “Ai muốn có nạn cùng chịu với chàng? Ta chỉ có phúc cùng hưởng với chàng thôi.”
Còn chưa dứt lời, đã bị Hạ Văn Chương ôm vào trong ngực: “Nàng lặp lại lần nữa?”
Vu Hàn Châu bị hắn ôm ngồi trên đùi, cả người bị vây trong cánh tay rắn chắc của hắn, nàng nhúc nhích vài cái nhưng không thoát ra được, mới phát hiện bất tri bất giác trung nam nhân này đã trở nên mạnh mẽ như vậy rồi.
Trong lòng nàng rất vui vì sức khỏe của hắn có chuyển biến tốt, không giãy dụa nữa mà nằm trong ngực hắn nói: “Một lần.”
“Cái gì?” Hạ Văn Chương nhíu mày.
Vu Hàn Châu nói: “Chàng bảo ta nói lại ‘một lần’, ta đã nói rồi.”
Nghe vậy, Hạ Văn Chương ngạc nhiên cúi đầu nhìn nàng, khuôn mặt nàng nhỏ nhắn trắng nõn, mang theo ý cười trong suốt, nhất thời tim hắn mềm nhũn, quả thực không biết đối với nàng như thế nào mới tốt.
Không, kỳ thật biết làm thế nào với nàng, chỉ là không có cách mà thôi.
“Nàng yên tâm đi, nếu mẫu thân trách tội ta se dốc hết sức chịu.” Hắn ôm càng chặt hơn, cằm hắn đặt trên tóc nàng, “Sẽ không sẽ để nàng chịu thiệt thòi.”
Vu Hàn Châu mặc hắn ôm, trong lòng thầm nghĩ, Hầu phu nhân cũng thật không dễ dàng, sinh hai đứa con, hai đứa đều một lòng hướng về người khác. Trong lòng nàng có chút thổn thức, nhưng vì mình là người được lợi cũng không thể nhiều lời, nếu không sẽ thành được lợi còn khoe mẽ.
Vì thế nàng không nói, chỉ chọc chọc ngực Hạ Văn Chương, nói: “Chương ca, chàng lại mập thêm vài cân, như vậy khi ôm sẽ không cấn mặt của ta.”
Lực chú ý của Hạ Văn Chương vốn đang đặt trên thân hình mềm mại của nàng, ôm vào trong lòng rất thỏa mãn. Nghe xong lời này, hắn không khỏi nghĩ đến mặt của nàng, dán trên ngực hắn là cảm giác gì?
Tay của hắn như tự có ý thức bắt đầu xoa mặt của nàng. Đây là cảm giác hắn chưa bao giờ cảm nhận được, trắng mịn mềm mại như vậy, hắn kìm lòng không đậu nhéo nhéo mặt nàng một trận.
“Đừng nhéo!” Vu Hàn Châu hất tay hắn ra.
Hạ Văn Chương không nói chuyện, yên lặng nâng tay lên rồi nhẹ nhàng xoa xoa.
Nếu hôn lên, cảm giác sẽ như thế nào đây?
Vu Hàn Châu không biết hắn muốn cái gì. Tóm lại hắn không nhéo thì sẽ cọ, nàng nằm trong lòng hắn lười biếng nói: “Lần này chúng ta ở bao lâu?”
“Nàng muốn ở bao lâu?” Hạ Văn Chương hỏi.
Vu Hàn Châu không đáp, lại quăng vấn đề lại cho hắn: “Chàng muốn ở bao lâu?”
“Ta thế nào đều được.” Hạ Văn Chương nói, trầm ngâm một phen, lại nói: “Đợi thời tiết ấm áp chút rồi trở về.”
Vu Hàn Châu liền hỏi: “Ấm áp một chút là như thế nào?”
“Không cần mặc áo bông?” Hạ Văn Chương nói, “Đầu xuân là tốt rồi, đợi cho muôn hoa đua nở, xuân ý dạt dào, lúc có thể mặc áo lụa dạo chơi, chúng ta sẽ trở về.”
Kỳ thật Vu Hàn Châu không có ý gì, nàng chỉ muốn nói chuyện với hắn thôi, nghe vậy nàng cũng nói: “Ta sao cũng được. Tóm lại có thể cùng Chương ca ở cùng một chỗ, ta đi đâu cũng được.”
Nàng thật sự rất ngọt, Hạ Văn Chương cảm thấy trong lòng đều là mật, nhịn không được nắm lấy cằm của nàng, làm cho nàng ngẩng đầu lên nhìn hắn: “Không phải nàng chỉ dỗ ta thôi đấy chứ?”
Nếu không, sao lúc nào cũng nói chuyện như khắc vào trong tim hắn như vậy?
Vu Hàn Châu cười tít mắt: “Đúng vậy, chỉ đang dỗ chàng thôi. Thế nào, chàng có thấy vui không?”
Có vui không à?
Đương nhiên là có!
Dường như mỗi lần Hạ Văn Chương đều được dỗ đến mức vui vẻ. Nàng nói cái gì, hắn cũng thấy thật ngọt, ngọt ngào mất nửa ngày. Lúc này thấy bộ dạng nàng cười vui vẻ, cuối cùng hắn nhịn không được nữa, cúi đầu hôn lên cánh môi như hoa ấy.
Vu Hàn Châu không ngờ hắn hôn mình đột nhiên. như thế Vừa mới cảm thấy trước mắt tối sầm lại, trên môi đã cảm nhận được xúc cảm mềm mại.
Giờ phút này hô hấp của Hạ Văn Chương đều ngừng lại. Nhất thời ma xui quỷ khiến, còn chưa kịp nhận thức, hắn đã hôn nàng rồi. Lúc hơi thở ấm áp ướt át kia phả trên mặt hắn, trong đầu hắn đều trống rỗng.
Thấy nàng không cự tuyệt, thậm chí không một chút chống cự, hắn ôm chặt lây nàng, chuyên tâm hôn môi nàng.
Đây là lần đầu tiên hắn hôn môi nữ nhân, Vu Hàn Châu lần đầu thấy chồng mình thân mật như thế. Hai người đều thấy rất thú vị, từng chút từng chút thăm dò, dần dần thấy hứng thú.
“Đại gia, Đại nãi nãi, tới rồi.” Cho đến khi xe ngựa dừng lại, bên ngoài vang lên tiếng của đầy tớ, hai người mới giật mình tách ra.
Lau miệng cho nhau, lại sửa sang lại quần áo, sau đó Hạ Văn Chương xuống xe ngựa trước, hắn đứng ở bên cạnh xe vén màn lên đỡ Vu Hàn Châu.
Vu Hàn Châu từ trong xe đi ra, đã thấy cánh môi hơi hơi sưng đỏ của Hạ Văn Chương, nàng ngây người.
Mà Hạ Văn Chương cũng thấy được kiệt tác của chính mình, mặt hắn “bùm” hồng thấu.
Hai người cũng không dám nhìn đối phương, lại càng không dám nhìn nhóm nha hoàn đi theo, cảm thấy cực kỳ dọa người.
Cũng may Hạ Văn Chương còn nhớ đến chuyện đỡ nàng, sau khi hai người đều xuống xe ngựa, lập tức đi vào biệt viện. Nhóm đầy tớ đi cột ngựa, lấy đồ đạt sau đó sau đó chạy vào trong truyền lời, tựa như bọn họ đều không phát hiện ra, mới làm cho hai người dễ chịu vài phần.
Đợi lúc thu dọn xong vào ở trong biệt viện, Hạ Văn Chương vung tay lên nói: “Đều đi xuống đi, ta có lời muốn nói với nãi nãi các ngươi.”
“Vâng ạ.” Nhóm nha hoàn đều đi xuống.
Không biết bọn họ cố ý hay vô tình, còn lặng lẽ đóng cửa lại.
Nghe tiếng đóng cửa, mặt của Hạ Văn Chương và Vu Hàn Châu lại đỏ hồng.
“Khụ, vừa rồi…” Hạ Văn Chương chần chờ nói.
Vu Hàn Châu quay đầu đi chỗ khác, nàng mím môi, đi đến bên cạnh bàn ngồi xuống, ra vẻ mình đang uống nước.
Không ngờ, nàng vừa mới ngồi xuống, trước mắt đã bị che khuất. Hạ Văn Chương đã đi tới, trực tiếp vòng hai tay ôm lấy nàng, cả người hắn ép xuống: “Ưm ưm —”
Đợi lúc hai người tách ra, nhìn thấy cánh môi sưng lên của đối phương.
“Chàng làm chuyện tốt nhỉ!” Vu Hàn Châu trừng hắn nói, “Như thế này gập người khác, mặt mũi đều mất hết!”
Lúc này Hạ Văn Chương đã được ăn no thỏa mãn rồi, hắn nói: “Ai dám lắm miệng, trừ tiền tiêu vặt hàng tháng!”
“Hừ.” Vu Hàn Châu đá hắn một cái, “Không để ý tới chàng nữa, ta đi ngâm suối nước nóng.”
Hạ Văn Chương nghe xong, trong lòng động đậy, đột nhiên có chút ngứa ngáy, hắn giữ chặt tay nàng nói: “Nàng cảm thấy… Ta có thể ngâm không?”