Tôi đã đem số tiền mà mình dành dụm được trong vòng một tháng kia qua phòng mẹ. Gõ cửa phòng hai tiếng, tôi vô tình nghe thấy được giọng của chị Thư ở bên trong.
Có lẽ mẹ với chị đang bàn về việc trả tiền nợ cho bọn côn đồ kia.
Đẩy cửa đi vào, tôi cố gắng giữ phong thái bình thản rồi nâng bàn tay của mẹ lên, đặt vào đó một cộc tiền thật dày. Khi nhìn thấy cộc tiền này, mẹ với chị Thư đã vô cùng sửng sốt.
Mẹ tôi trừng lớn mắt, ngón tay còn nhất thời run rẫy:
" Phi, tiền ở đâu mà nhiều vậy con?"
Tôi nhẹ mím môi, định sẽ nói đại là tôi dành dụm được từ lương của quán trà sữa nhưng mà chị Thư đã nhanh chóng chen vào:
" Tiền lương ở quán trà sữa không thể nào nhiều như vậy. Trước kia mày muốn đi làm cũng vì lấy tiền đóng tiền học cơ mà? Sao vẫn còn nhiều như thế này?"
Mẹ nghe chị Thư giải bày một cách thật hợp lý thì lại quay sang nhìn tôi đầy nghi hoặc. Cộc tiền trong tay mẹ gần như muốn rơi xuống đất. Không lẽ mẹ sợ tôi đi làm chuyện xấu để lấy tiền sao?
Hạ thấp đầu, tôi nói nhỏ:
" Tiền này cũng là tiền con kiếm được nhờ công việc của mình. Mẹ đừng lo, công việc con làm rất tốt đẹp, không xấu xa gì cả đâu. Số tiền này tổng cộng là bảy triệu rưỡi, con nghĩ nhiêu đây cũng đã đủ phần nào giúp mẹ rồi..."
" Thật ra con muốn tìm đủ số tiền thiếu luôn nhưng mà con không---"
Đang nói giữa chừng thì mẹ đã nhướn người kéo tôi ôm vào lòng. Nghe thấy âm thanh sụt sùi của mũi bên tai, tim tôi như muốn thắt lại.
Tại sao tôi lại khiến mẹ phải khóc rồi?
Tôi cứ tưởng nhìn thấy số tiền đủ để trả nợ, mẹ sẽ vui hơn chứ?
Ngẩn người ở trong lồng ngực mẹ, tôi vẫn trầm mặc không biết nói gì. Ngược lại, mẹ lại ôm tôi chặt hơn, ôm thật chặt. Năm ngón tay bám chặt vào cánh tay gầy gò trắng nhạt của tôi, nước mắt bên khóe nhẹ nhàng chảy xuống.
" Mẹ xin lỗi. Là mẹ đã khiến con cực khổ như thế...Mẹ xin lỗi con..."
Nghe chính miệng mẹ bảo xin lỗi như thế, tôi có cảm giác thật ray rứt. Đảo mắt nhìn ra bên ngoài cửa sổ, ánh nắng hôm nay thật gay gắt, chiếu hẳn vào gian phòng nhỏ hẹp nóng bức.
Tôi tựa cằm lên vai mẹ, vòng tay ôm lấy thân hình đã gắng gượng bao nhiêu sóng gió đau khổ đó.
" Con không sao đâu mà. Chuyện này là con muốn làm, con muốn đỡ lấy phần nào gánh nặng của mẹ, của chị."
Mẹ tôi khẽ gật gù, tiếng khóc nghẹn trong cổ họng, chỉ có thể nói được một vài chữ, " Cảm ơn con...mẹ xin lỗi..."
Rời khỏi vòng tay của mẹ, tôi khẽ mỉm cười, nhún vai một cái thật tự nhiên.
" Được rồi, mẹ cứ đem số tiền này cộng với phần của mẹ và chị thì chắc là đủ rồi đó. Mẹ đừng lo nữa nhé."
Nói rồi tôi lẳng lặng xoay người rời khỏi phòng của mẹ. Ngay sau đó, chị Thư lại theo tôi ra ngoài phía cầu thang. Khi nãy tôi thấy chị im lặng cứ tưởng chị tức giận hay gì đó, nhưng không ngờ chị lại đi tới ôm hờ qua người tôi.
Đây có lẽ là lần thứ ba chị ôm tôi, kể từ lúc còn rất nhỏ và lần tôi nhớ lại quá khứ. Tuy cái ôm của chị khá hời hợt nhưng ánh mắt của chị lại rất đau lòng, xót xa.
" Vất vả rồi..."
Chị chỉ nói ba từ đó rồi cúi thấp đầu, quay về phòng của mình. Tôi giống như đã nhìn thấy được gánh nặng mấy hôm nay của hai người tôi yêu thương đã vơi bớt không ít.
Hai người đừng lo nhé, con sẽ chăm sóc cho hai người, thay cho phần của ba. Ừm, chỉ là tạm thời thôi mà nhỉ?
#
Mục đích ban đầu tôi đến với gánh hát Phượng Hoàng chính là vì số tiền kia. Hiện tại gia đình tôi đã xoay sở được rồi cho nên...việc tôi đến làm việc chỗ chị Phụng có lẽ phải tạm dừng lại.
Chị Phụng cũng hiểu được điều này nên không phản đối với quyết định của tôi. Chị Shady cũng bảo tôi nên tập trung học thì tốt hơn, công việc sau này có thể tìm sau.
Ít ra thì mọi người đều thông cảm cho tôi, mặc dù rằng...tôi có chút lưu luyến cái nơi đẹp đẽ và đầy kỷ niệm này. Tôi lưu luyến cả những con người ở đây nữa.
Ngày tôi đến để chia tay mọi người thì cũng vừa dịp sinh nhật của một người cực kỳ quan trọng, cực kỳ có sức ảnh hưởng của gánh hát. Khi tôi đến nơi thì mọi thứ đã được trang hoàng thật kỹ càng, trông rất sôi nổi nữa.
" Ý, em đến rồi à? Lại đây." Chị Mimi ở đằng xa vẫy tay với tôi.
Nhìn mọi người ai cũng ăn vận thật xinh đẹp, sân khấu thì hoành tráng thế kia, phía trong còn đang cất giấu một chiếc bánh kem sinh nhật thật lớn nữa. Tôi khẽ cười một tiếng mà nói:
" Mọi người chuẩn bị xong cả rồi sao? Em đến muộn quá, chẳng phụ gì được cả."
Chị Mimi nghe vậy liền phất tay, " Không sao đâu. Có Luân với bọn chị làm xong cả rồi. Á mà, chị Phụng sắp về rồi, chúng ta nên chuẩn bị bước cuối thôi."
Phải, hôm nay là sinh nhật của chị Phụng – người phụ nữ mà tôi nghĩ rằng mình đã yêu thương trọn vẹn nhất trong những người xa lạ tôi từng gặp.
" Mọi người đi vào trong đi. Một lát chị Phụng về thì cùng nhau cho pháo nổ, xịt tuyết nữa nha."
Anh Luân đứng chỉ huy mọi người nên làm cái gì cái gì, sau đó anh nhìn sang tôi, lém lỉnh cười cười:
" Còn em sẽ cầm bánh kem, đưa đến cho chị Phụng. Vì em là con gà cưng của chị ấy mà, haha."
Nhìn chiếc bánh kem có hình của Michael Jackson mà tôi phì cười. Mái tóc của ông ấy khá giống với mái tóc của chị Phụng đấy chứ. Mà đây cũng là thần tượng của chị ấy nữa mà.
Có một số tình yêu thương xuất phát từ một tập thể gồm những người chẳng quen biết gì nhau cả. Nhưng đôi khi tình yêu thương đó thật khiến người ta cảm động.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, anh Luân từ bên ngoài đi vào, báo cáo, " Chị Phụng về rồi!"
Mọi người lập tức đứng vào vị trí, chờ đợi chị Phụng vén tấm màn kia lên thì sẽ "đột kích bất ngờ".
Pốc, pùm~~
" Sinh nhật vui vẻ, Phụng đại tỷ!!!"
Khoảnh khắc chị Phụng vừa bước vào thì mọi người đã đổ dồn đến, một bên bắn pháo hoa giấy, một bên xịt tuyết trắng hếu cả một rừng trời. Tôi cẩn thận nâng cái bánh kem kia trên tay, chậm rãi đi đến trước mặt chị.
" Chị Phụng, sinh nhật vui vẻ~"
Chị Phụng trừng lớn đôi mắt của mình mà nhìn mọi người xung quanh, trên mặt thoáng chút cảm động nhưng luôn cố che giấu. Cúi xuống nhìn chiếc bánh kem có hình thần tượng của mình, chị Phụng khẽ nhíu mày, ngón tay siết chặt quai túi xách.
"... Bày vẻ làm chi vậy không biết!"
Mọi người lúc này đưa mắt nhìn nhau, có lẽ đã khá quen thuộc với bộ dạng xấu hổ ngại ngùng này của chị Phụng rồi nên cứ cười cười vui vẻ mà thôi. Đốt nến lên xong, chị Phụng khẽ nhắm mắt lại, ước nguyện rồi thổi tắt nến.
Làn khói bay lượn theo cơn gió bên ngoài.
Trong khoảnh khắc mọi người ùa nhau đi dọn đồ ăn thì tôi nhận ra, chị Phụng vừa quay mặt đi chỗ khác mà lén lút...khóc. Vì không muốn chị phải xấu hổ thêm lần nữa nên tôi cũng nối gót với mọi người.
Bữa tiệc sinh nhật này thật là sôi động muốn chết đi được.
Chị Shady cùng anh Luân đã chủ động đứng trên sân khấu, mở màn bằng một điệu Valse thật xuất sắc. Đến ngày hôm nay tôi mới phát hiện là anh Luân biết khiêu vũ đó, còn rất đẹp nữa.
Nhìn hai người họ tay nắm tay, gần sát nhau mà đung đưa theo từng nhịp nhạc, ánh mắt lại thâm tình trao cho nhau không gì kể hết được.
" Tao không biết tụi nó chúc mừng tao hay đang tình tứ chim chuột với nhau nữa!"
Chị Phụng ngồi bên dưới cắn cắn miếng bánh kem, vừa phẫn uất nói. Tôi ngồi bên cạnh thật sự không nhịn được mà cười bật ra tiếng.
Cái cảnh này đúng là ngược chết cẩu độc thân rồi, meow meow.
Sau cái màn lãng mạn của anh Luân với chị Shady thì từng người đều bước lên trình diễn cho chị Phụng chiêm ngưỡng.
Điều đặc biệt trong buổi chiều hôm đó chính là màn múa hắc bạch thiên nga có sự hợp tác của hai người.
Là tôi và Tracy.
Tracy bận một bộ y phục thuần màu đen, phần váy ngắn đến đầu gối hơi xòe ra. Còn tôi lại khoác lên người chiếc đầm màu trắng của mình.
Âm nhạc lần nữa nổi lên, du dương êm tai lắng đọng.
Hắc bạch thiên nga bắt đầu bay lượn trong cái hồ riêng của mình. Lần đầu tiên tôi cảm thấy mình phối hợp tốt với một người đến như thế này.
Khi chúng tôi cùng nhau diễn trên sân khấu đã khiến không ít người kinh ngạc. Nhưng trong đó có chị Shady là hiểu được gần hết mọi chuyện cho nên chị chỉ nhìn tôi mà mỉm cười thôi.
Bữa tiệc kéo dài đến tận buổi tối. Khi tàn tiệc rồi thì trông ai cũng mệt mỏi cả, vì cả ngày hôm ấy đều chơi rất nhiệt tình còn gì.
Trong khi mọi người lũ lượt dọn dẹp đống chén dĩa kia thì chị Phụng lại kéo tôi ra một nơi vắng người. Nhìn dáng vẻ của chị vẫn bình thản như thế làm tôi cũng không thấy lo lắng cho lắm.
Vừa định mở miệng hỏi chị có chuyện gì thì chị lại bất ngờ ấn vào tay tôi một vật rất đẹp. Nâng chiếc vòng cẩm thạch đó trong lòng bàn tay, tôi như ngây ngốc cả buổi trời.
" Cái này..." Tôi mơ hồ nhìn chị Phụng như muốn hỏi.
Chị Phụng ngược lại vỗ đầu tôi, " Tặng mày đó. Giữ kỹ nha, đồ quý của tao đấy."
Siết chặt chiếc vòng cẩm thạch đó trong tay, tôi chốc chốc lại muốn bật ra cảm xúc thật của mình. Không hiểu sao tôi lại cảm thấy chị Phụng thương tôi không khác gì một người em vậy.
Tuy lúc nào cũng mắng tôi, nhưng song song chị lại dạy tôi nhiều thứ lắm.
" Sau này có đi diễn ở đâu thì nhớ đeo vào. Mày mà quên tao thì tao trù cho cuối đời luôn đó."
Mặt mũi tôi đã tèm nhem như con mèo rồi, thế nhưng vẫn phải bật cười.
" Vâng, em nhớ rồi mà. Em sẽ giữ nó thật kỹ, sau này sẽ đeo nó mà trình diễn trước nhiều người khác."
" Tốt!" Chị Phụng lại vỗ vai tôi, nhếch môi lên cười bất cần, " Mày giống như một ngôi sao mà tao tìm thấy vậy. Là một niềm hy vọng cho thế hệ sau này, giống như là...người ta rồi sẽ thấu hiểu cho những con người như bọn mình."
" Mày phải ráng học, cùng với theo đuổi nghề vũ công này. Thật sự sau này tao muốn nhìn thấy mày trình diễn trên tivi, nổi tiếng khắp đất nước càng tốt. Còn bọn tao ấy hả, sống hôm nay, chết ngày mai. Bọn tao đều quen cả rồi, sống chết không có gì to tát cả..."
Chị lại quàng tay qua vai tôi, ghì tôi xuống rồi hôn nhanh lên tóc tôi. Hành động này là thân mật nhất từ trước đến giờ của chị đối với tôi.
" Cố lên. Cuộc sống tàn nhẫn lắm, nhưng cứ từ từ mà chiến với nó. Mày đầy nghị lực lắm, Ý à. Với cả, tao thấy cũng có người yêu thương mày lắm chứ."
" Yêu thương?"
Cảm xúc tôi đang dâng trào như thế thì nghe thấy chị Phụng đề cập đến người nào đó yêu thương tôi làm tôi sững ra.
" Ai thế ạ?"
Chị Phụng lúc này chớp chớp mắt đầy vẻ vô tội, xua xua tay:
" Thì tao tùy tiện nói vậy thôi. Rồi về sớm đi, mai còn đi học."
Nhìn thái độ giấu giếm của chị mà tôi khẽ thở dài. Đằng nào chị Phụng cũng sẽ không chịu nói nên tôi cũng không cần cố gắng khai thác làm gì.
Trước khi rời khỏi gánh hát Phượng Hoàng, tôi đã quay lại nhìn nó không biết bao nhiêu lần nữa. Cho đến khi thực sự ra đường lớn rồi, tôi mới thấy tim mình trống rỗng.
Một tháng gắn bó cùng gánh hát, thế mà tim tôi gần như đã dành cho nó một vị trí thật lớn..
Lấy hai tay dụi dụi mắt, tôi tự nhủ mình không được đa cảm như thế. Đương lúc này bỗng nhiên có người ôm tôi từ phía sau làm tôi giật thót mình. Cái ôm này thực ra khá dịu dàng, nhưng bất ngờ quá nên tôi đã quay lại, suýt thì...đá hỏng mất chỗ nào đó.
Khi nhận ra người nọ, tôi mới thôi giương móng vuốt của mình.
" Cậu...sao cậu ở đây?"
Bách Tình lúc này hạ tầm mắt nhìn tôi rất lâu, nét buồn bã thoáng hiện qua khuôn mặt của cậu ta. Một hồi lâu nhìn nhau xong, cậu ta lại cúi xuống kéo tôi ôm vào lòng.
Cơ thể tôi chốc chốc lại cứng cả ra, chẳng phản kháng gì được.
" Tôi biết cả rồi. Tiên nữ xấu xa, cậu dám giấu tôi à? Đến nơi đó làm cực quá đi, vậy mà không nói gì cả. Ngủ gật là có lý do, không học bài cũng là có lý do. Vậy mà không giải thích làm tôi tức giận, tôi mắng cậu. Tôi từng nói tôi muốn nghiêm túc thích cậu mà, sao cứ làm tôi lo lắng thế hả?"
Tôi ở trong lòng người kia chẳng biết nói gì ngoài khẽ thở dài. Không nghĩ chuyện tôi đến đây làm đã bị Bách Tình phát hiện. Cũng có thể do Như đã kể lại chăng?
Mà chắc không đâu. Nếu như cậu ấy kể lại thì chắc chắn phải kể cho anh Nguyện biết trước...
" Mọi chuyện giải quyết xong rồi chứ?"
Tôi nhìn Bách Tình, gật gật đầu, " Ừm, xong rồi. Tôi cũng không đến đây làm nữa, vì thời gian không còn."
" Buồn không?"
Người kia hỏi một câu lại xoáy cả vào tâm tình của tôi. Mím chặt môi, tôi lì lợm lắc lắc đầu, thế nhưng hốc mắt lại nóng lên rồi.
" Cậu biết từ bao giờ vậy?"
" Hai ngày trước. Tôi theo dõi cậu, biết được cậu đến đây."
" Theo dõi? Tôi chỉ đến đây vào nửa đêm thôi."
Bách Tình nghiêm túc nhìn tôi, giống như kia là một việc quá bình thường.
" Ừ, tôi theo cậu đến tận đây vào lúc mười một giờ đêm mà. Đứng chỗ kia đợi đến mấy tiếng đồng hồ, sau đó thấy cậu ra về, tôi vẫn đi theo tới tận nhà."
" Cậu..."
Tôi có chút không nói thành lời trước sự thật này. Một Bách Tình thế kia vậy mà chịu khổ theo dõi tôi tận một đêm sao?
Nên khen cậu ấy kiên nhẫn hay mắng là đồ ngốc đây?
Nhưng mà Bách Tình biết chuyện của tôi...biết cả lý do tôi đến đây làm hay sao?
" Cậu biết cả lý do tôi đến đây làm?"
" Không biết. Tôi định hỏi cậu ấy."
"..."
Ra thế. Như vậy suy đoán của tôi về số tiền một triệu rưỡi một đêm kia không có căn cứ với Bách Tình rồi. Mặc dù vậy tôi vẫn rất tò mò, tại sao đêm đó tôi lại được thưởng nhiều tiền đến vậy chứ?
Trong lúc tôi còn bận tâm đến chuyện kia thì Bách Tình đã mau chóng kéo tôi ngồi lên con xe máy mới cóng của cậu ta rồi lướt trong gió mất rồi.
Những ngày sau đó, tôi bắt đầu tập trung học trở lại. Điểm kiểm tra có nhiều môn tôi không có khả năng gỡ được, nhưng cũng không đến nỗi nào.
Chỉ vài tháng nữa là tôi phải thi cuối kỳ mất rồi. Thời gian thật là ngắn ngủi mà.
Ngồi trên hành lang, tôi khẽ thở dài than vãn với Như như thế. Cô bạn nghe xong liền quay sang động viên tôi bằng một bài hát dễ thương lắm.
" Haha, sau này dạy Ý hát bài đó đi."
Như vui vẻ gật gù, " Ok. Dạy xong thì mốt Ý hát tỏ tình cũng được á."
" Tỏ tình à? Không cần. Chỉ muốn hát chơi thôi~~"
" Thiệt là..." Như cười một tiếng rồi tiếp tục chọn một bài khác mà hát tôi nghe.
Giọng cô nàng trong trẻo vang vọng cả khu sân thượng, lấn át luôn cả âm thanh mở cửa nữa. Đến khi trước mặt chúng tôi thình lình có hai bóng dáng nam sinh, Như với tôi mới ngừng lại việc hát hò.
" Hai người lên đây ngủ à?" Tôi chớp mắt hỏi.
Bách Tình nghe xong cười một cái đầy khinh khỉnh rồi ngồi bệt xuống bên cạnh tôi.
" Cuối tháng Tư này chúng ta đi chơi một chuyến đi. Lễ 30/04 năm nay vào thứ sáu, nghĩa là mình được nghỉ đến bốn ngày lận."
" Đi chơi sao? Định đi đâu mới được?" Như tò mò nhổm dậy hỏi.
Ngọc Ẩn đứng tựa vào vách tường, hơi nghiêng đầu qua phía chúng tôi mà báo cáo:
" Bên câu lạc bộ tụi em định tổ chức đi Đà Lạt, ba ngày hai đêm. Câu lạc bộ bên em cũng cỡ bốn người thôi, thêm bên câu lạc bộ thể thao nữa thì bảy, tám người."
" Quào, đông ghê đó. Nhưng mà...có cả bên thể thao à?"
Bách Tình gật đầu, " Đúng rồi. Em cũng rủ thằng Vu Tư rồi, nó bảo sẽ suy nghĩ. Mà bên câu lạc bộ tụi nó cũng ít đứa ham mấy trò này lắm, nói chung chưa chắc nữa."
" Như vậy chị cũng được tham gia à?" Như chớp chớp mắt.
" Thì bọn em lên đây rủ chị với Ý này."
Lúc này tôi mới ngẩng đầu lên mà nhìn ba người kia. Từ nãy đến giờ tôi chỉ suy nghĩ vẩn vơ thôi, vì nhắc đến Đà Lạt làm tôi có hơi...gợi nhớ kỷ niệm.
" Rủ cả tôi sao?"
Bách Tình nhăn mày, " Tất nhiên rồi! Không có cậu thì tôi cũng không tổ chức làm gì. Muốn cho mọi người thư giãn trước khi thi cuối kỳ thôi. Với lại Ngọc Ẩn nó cũng đậu giải ba Hóa Học cấp thành phố mà, ăn mừng luôn."
Giải ba Hóa Học cấp thành phố, cái đồ quái thú học này...
Tôi khẽ trừng mắt đầy ngưỡng mộ.
" Được rồi, vậy hôm đó chuẩn bị đi nhé. Có gì sát ngày sẽ báo lại có bao nhiêu người đi. Ai không đi không quan tâm, nhưng tiên nữ phải đi đấy."
Bách Tình nói xong liền mỉm cười một cái rồi quay lưng, " Đi về lớp thôi mày."
Ngọc Ẩn đứng thẳng người, chào tôi với Như xong liền nối gót theo người kia.
Cách ngày đi chơi khoảng hai ngày thì Bách Tình bảo tổng cộng số người đi là mười người. Tính luôn cả phần của bên câu lạc bộ thể thao nữa. Nghe đâu Vu Tư đã đồng ý tham gia, còn có...Khải Tâm nữa.
Lâu ngày nhắc đến hai con người này luôn khiến tôi phải ngẫm nghĩ đến nhức cả não.
Buổi sáng ngày khởi hành thì Bách Tình đã lái xe đến chở tôi đến trường. Tất cả mọi người đều hẹn nhau tại một địa điểm duy nhất. Lúc tôi với Bách Tình đến nơi thì nhìn thấy một đám đông đứng đầy trước cổng trường rồi.
" Gửi xe bên nhà anh đi." Một anh hội trưởng đi đến nói với Bách Tình.
Hình như nhà anh ấy rất gần trường, cách vài căn mà thôi. Trong lúc mọi người đang nôn nóng được đi chơi thì tôi với Như lại đứng nói chuyện một lúc lâu. Ai cũng đã đặt đồ đạc lên xe hết rồi, Như với tôi cũng thế.
Trước lúc lên xe chuẩn bị khởi hành thì Ngọc Ẩn bất ngờ quay người lại, bình thản nói:
" Đợi một chút, vẫn còn thiếu người."
Lúc này Bách Tình mới khó hiểu hỏi, " Thiếu ai nữa? Tao đếm đủ rồi."
" Vẫn còn một người." Ngọc Ẩn nói úp úp mở mở xong thì từ đằng xa có một chiếc xe moto chạy đến.
Tôi cùng mọi người đồng loạt nhìn về hướng đó, thấy một người con trai vóc dáng cao ráo bận một y phục đen cả cây bước xuống chiếc xe moto. Nón bảo hiểm được cởi ra để lộ khuôn mặt khiến ai nhìn một lần cũng nhớ mãi.
"... Anh họ?!" Bách Tình gần như là quát lên đầy kinh ngạc.
Tôi thì vẫn ngốc lăng nhìn Nguyện đang bình thản đi lại gần chỗ chúng tôi. Ánh mắt anh ấy lướt nhẹ qua phía tôi, sau đó thì nhìn mọi người:
" Xin lỗi, tôi đến muộn."
" Ôi anh hai à, sao anh lại...ở đây??? Sao em chẳng biết gì cả." Như tròn mắt nhìn anh trai của mình.
Trong lúc một số người hoang mang các kiểu thì Ngọc Ẩn lại nhẹ nhàng mỉm cười với Nguyện:
" Là tôi đã rủ anh ấy đi cùng đấy. Anh ấy rất giỏi về những thứ liên quan đến cắm trại. Được rồi, mọi người lên xe thôi."
Sau khi Nguyện gửi xe xong thì chúng tôi cũng bắt đầu xuất phát đến Thành phố Đà Lạt.
Tôi ngồi trên xe mà không ngừng nghĩ ngợi. Liệu chuyến đi chơi này sẽ để lại những kỷ niệm gì đây? Là những điều đáng nhớ hay sẽ là... những câu chuyện buồn?