Tôi thế nào á? Ôi, tôi không biết diễn tả cảm xúc của mình như thế nào nữa. Chỉ biết là tôi bất lực không biết làm gì để che đi đôi mắt sưng húp của mình thôi.
Nhìn vào gương để súc miệng, ngước lên vài giây rồi lại cúi thụp xuống rất nhanh vì tôi không muốn chiêm ngưỡng đôi mắt ếch của mình.
Thay đồ xong xuôi, tôi đeo cặp rồi bước xuống nhà dưới. Gian phòng khách im ắng lạ thường. Tôi liếc mắt nhìn vào bếp, thấy không có thức ăn sáng làm sẵn, chân mày khẽ nhíu lại.
Không biết chị Thư còn ở nhà không nhỉ?
Tôi quay đầu nhìn lên lầu, chần chừ vài phút rồi tự mình bước vào bếp, lục lọi mì gói ăn liền, nấu thành một tô ăn lấp bao tử.
Ngồi nhìn chăm chăm vào cái dĩa úp ngược lên tô mì, tôi còn nhìn thấy được làn khói mỏng tang đang cố gắng thoát ra từ những khe hở nhỏ. Chống cằm chờ thêm vài phút nữa, tâm trí tôi lại bắt đầu mơ màng suy nghĩ linh tinh.
Nhớ lại đêm qua, bị chị Thư cùng thằng người yêu vô lại của chị ấy hành hạ một trận, tôi không khỏi mất niềm tin vào cuộc sống này.
Ngay cả người thân trong gia đình còn không thông cảm cho mình, vậy thì người ngoài làm sao có khả năng siêu việt đó chứ?
Nhếch khóe môi lên tập tành cười bất cần đời, tôi vuốt mặt, thở dài thườn thượt. Vấn đề mà tôi lo lắng ngay lúc này không phải là việc chị Thư sẽ còn gắt gỏng dằn mặt tôi nữa không, hay là thằng khốn kia có còn ôm ấp cái dục vọng chết bằm của nó đối với tôi hay không, mà là...váy của Như.
Đơn giản thôi, vấn đề là váy của Như bị rách rồi, tôi phải làm cái gì bây giờ đây?
Cả một đêm nằm trên giường khóc vì uất ức, khóc đến mặt mũi mù mịt, mệt quá nên mới ngủ quên. Cho đến sáng nay tôi mới sực nhớ đến vấn đề quan trọng này.
Tất cả những đồ dùng tôi mượn Như chỉ còn lại vài thứ không đáng giá bao nhiêu. Song, tôi lại làm hư cái vô cùng đáng giá.
Nhìn cái đầm đấy ắt hẳn là rất đắt, khoảng chừng hơn ba trăm nghìn chứ không ít hơn đâu. Càng nghĩ đến đây tôi càng não nề hơn.
Đẩy cái dĩa ra, tôi cầm đũa lên rồi bắt đầu chiến tô mì thật nhanh chóng.
Chẳng đầy nửa tiếng sau, tôi đã có mặt ở trong lớp. Và thằng cùng bàn nó vẫn chưa đến.
Khi đứng trước cửa lớp, tôi giống như là vọt nhanh ngồi vào chỗ của mình. Sau đó để sách vở lên bàn, cầm bút chì lên, cúi đầu hì hục vẽ.
Vẽ cái gì cũng được, chỉ là muốn cho mọi người xung quanh thấy tôi đang bận rộn để mà khỏi đến làm phiền.
Mắt tôi sưng lắm, thật ngại khi tiếp xúc.
Vẽ được chừng năm phút thì bên cạnh bỗng có cơn gió thổi mạnh đến. Mỗi lần Khải Tâm nó xuất hiện thì y như rằng có bão nhiệt đới đổ bộ tới ấy.
Hôm nay tôi không ngẩng mặt lên chào nó câu nào.
Điều này làm tiểu thiếu gia một trăm nghìn có vẻ phẫn nộ, lập tức kéo tay tôi, rít lên:
" Tôi tới rồi này!"
Ừ, thì sao?
Mỗi ngày đều nghe Khải Tâm báo cáo điểm danh mà tôi muốn mệt với nó. Chẳng biết cái con người này trong đầu suy nghĩ cái chi chi nữa.
" Ừm hửm." Tôi trả lời mà không ngẩng mặt lên.
Khải Tâm đặt cái cặp lên bàn một tiếng bịch, sau đó ngồi sáp lại gần tôi, dùng sức mà quay mặt tôi qua đối diện với nó. Nhìn khoảng hai giây, Khải Tâm ô lên một tiếng kinh hãi.
" Phi, đêm qua ai làm gì cậu à? Mắt sưng húp thế này? Ai đánh cậu à?"
Vốn dĩ trong lớp chẳng có ai chú ý đến tôi cả, bọn họ chủ yếu dồn sự chú ý vào cái thằng bên cạnh tôi tôi. Vì Khải Tâm được mệnh danh là "trai nóng" ở khối lớp sáu này.
Ừm thì tôi ngồi cạnh "trai nóng" Khải Tâm nên cũng được hưởng ké một tí ti.
Nhờ giọng nói oanh tạc của Khải Tâm mà ai cũng bắt đầu hướng mắt đến chỗ của hai chúng tôi. Tôi liếc nhẹ mấy người đó một cái rồi hất tay Khải Tâm ra.
" Có bị gì đâu!" Tôi hơi khó chịu đáp lại.
Khải Tâm lúc này mới ý thức được mình vừa náo loạn hay sao ấy, mắt chớp chớp rồi cúi thấp đầu, thì thầm giọng gió:
" Nói tôi nghe xem, có phải người hôm qua đánh cậu không?"
Người hôm qua?
Tôi chớp đôi mắt vẫn còn đau đau của mình, sau đó nhìn Khải Tâm đầy nghi hoặc.
" Người hôm qua là người nào?"
" Thì cái người chở cậu về đó. Tôi thấy người đó kỳ cục lắm, nhìn gian gian sao ấy."
Phụt.
Haha.
Tôi trong bụng bỗng dưng cười một trận thật sảng khoái. Nếu Nguyện anh ấy mà nghe được Khải Tâm bình phẩm về mình như vậy chắc sẽ tức xì khói mất.
Hai mắt tôi híp lại cười cười hả dạ, sau đó lắc đầu, đính chính nhân phẩm giúp Nguyện.
" Không có. Anh ấy không có bạo lực như vậy đâu."
Đúng vậy, Nguyện không sử dụng tay chân để thực hiện hành vi bạo lực. Anh ấy chỉ dùng ánh mắt lời nói của mình thôi.
Chẳng hạn như lợi dụng cả việc chở tôi để bắt Như giặt tất lẫn dọn phòng cho mình -.-
Khải Tâm giống như không tin lời tôi, hoặc là nó đinh ninh Nguyện xấu từ trong ra ngoài nên có hơi ngập ngừng:
" Ờ...vậy, vậy sao mắt sưng thế? Chắc chắn là khóc mà!"
Tôi xoa xoa mũi, không giấu diếm gì, " Ừ khóc đấy."
" Sao lại khóc?" Khải Tâm có vẻ khẩn trương.
Tôi chớp chớp mắt, mắt đảo qua lại suy nghĩ suy nghĩ cái lý do gì đó nghe thật lọt tai. Cuối cùng tôi nhướn lông mày, thở dài nói:
" Chẳng nhớ để tờ một trăm nghìn kia ở đâu nữa. Mất tiền, ức quá, khóc."
Khải Tâm nghe lý do này xong, mặt mũi lập tức cau lại. Tôi nói xong thì nhún vai, coi như hết việc của mình, quay lại vẽ vời tiếp.
Thằng cùng bàn nó bỗng ngồi im lìm không nói gì, một hồi sau lại đập tay xuống bàn một tiếng. Tôi giật bắn mình nhìn bàn tay của nó, sau đó thấy bên dưới có tờ một trăm nghìn màu xanh lá cây khác.
Tôi nhíu chặt mày, " Cất tiền cẩn thận tí đi. Cậu không tham tiền không có nghĩa là người ta không tham đâu."
Tôi tốt bụng khuyên nó như thế, vậy mà nó còn làm mặt cáu kỉnh, nói với tôi:
" Người ta đưa thì phải giữ kỹ chứ! Một trăm nghìn chứ có phải mười nghìn đâu."
" Ừm, ý gì đây? Mất rồi thì thôi, biết sao giờ?"
Khải Tâm hừ thật lạnh, " Thì nè."
Tôi thấy Khải Tâm dúi vào tay tôi tờ tiền đó, bỗng tôi muốn ngửa cổ lên trời cười thật lớn một trận.
Cái tên nhóc này, mới bé tí mà đã...ơ, gọi thế nào nhỉ? Người ta thường là dại gái, bây giờ không lẽ dại trai à?
Tên nhóc này thật ngoan, thật ngoan.
Tôi vẫn cười hả hê trong bụng, nhưng đem tờ tiền kia cất trở lại trong cặp của Khải Tâm.
" Đừng có cái gì cũng dùng tiền, hiểu không?"
" Không muốn hiểu."
Tôi nhíu mày, " Thế thôi nhé."
Khải Tâm cũng không ép tôi nhận tiền nữa, chỉ chống cằm quyết hỏi cho ra lý do tôi khóc. Nói qua nói lại một hồi, nó cũng chịu buông tha cho tôi.
Lúc này tôi mới hỏi nó, " Bạn gái hôm qua tên gì thế?"
Khải Tâm đang vẻ mặt ủ ê chán chê, nghe tôi hỏi thì càng sầu não hơn. Nó chép chép miệng, phun ra hai chữ, " Bảo Ngọc."
Bảo Ngọc hử?
Sao tên này nghe quen quen thế nhỉ?
Tôi cắn cắn đầu bút, cố gắng lục lọi trí nhớ của mình về cái tên Bảo Ngọc kia. Sau vài phút đồng hồ, tôi a lên một tiếng:
" Cái bạn đó...ơ, hoa khôi của trường mà?"
Khải Tâm lúc này cười toe toét, " Đúng rồi, giỏi ghê ta. Hot boy quen hoa khôi thì có gì lạ không?"
Tôi nhìn Khải Tâm, ngây ngốc lắc lắc đầu.
Ừ thì không lạ, nhưng mà bây giờ mới biết sở thích của Khải Tâm đó.
Hóa ra nó thích lái máy bay, hắc.
Tôi mím nhẹ môi, cười thầm.
" Vậy anh hôm qua là ai vậy?" Khải Tâm bắt qua chủ đề khác.
Tôi đang ngồi chống cằm nhìn mây trời, nghe thế liền quay đầu lại, ngẩn ngơ.
" Ừm...Người quen thôi à."
" Còn tưởng anh trai chứ, mà trông anh ta hơi lạnh lùng thì phải? Không giống anh em lắm. Mà, anh ấy biết Phi hôm qua giả gái không?"
Khụ, khụ.
Khải Tâm hỏi một câu mà trúng tim đen ghê cơ. Đêm qua nhiều chuyện quá nên tôi không có tâm trí nào cho mấy thứ như vậy.
Bây giờ mới nhớ đến, không biết tôi có để lộ sơ hở nào không nhỉ?
Nhìn Nguyện vẫn bình tĩnh phũ phàng như thường, chưa có dấu hiệu gì là phát hiện tôi giả gái cả. Chỉ có một việc là anh ấy bảo tôi giống một nam sinh tên Ý thôi.
Ờ thì, hai đứa là một mà...
Tôi thở dài, lắc đầu, " Anh ấy không biết."
" Ừm, không nhìn ra cũng đúng. Cậu giả gái hơi bị xinh."
" Sao lại là hơi bị xinh?"
" Chứ muốn thế nào? Muốn rất xinh à?" Khải Tâm bỗng cười tà ma, " Thật ra cũng thích nhìn Phi giả gái."
Ông trời ạ, thằng cùng bàn với con nó quá biến thái rồi.
Tôi liếc nhìn Khải Tâm một cách khinh bỉ. Chẳng bao lâu thì giáo viên vào lớp, tiết học bắt đầu thật chậm rãi.
Và kết thúc thì siêu chậm rãi.
Trống ra chơi vang lên, tôi sắp xếp lại đồ rồi vọt khỏi lớp thật nhanh chóng. Chẳng buồn nghe Khải Tâm phía sau lưng đang gọi í ới nuối tiếc.
Tôi đi lên lầu một, hướng thẳng đến lớp của Như. Hôm nay tôi nhất định phải nói rõ cho Như biết, sau đó tìm cách giải quyết sau.
Đứng trước cửa lớp, tôi nhìn vào liền thấy Như đang nói chuyện với một bạn nữ khác. Không dám ngang nhiên bước vào làm phiền, tôi đứng bên ngoài chờ đợi.
Cho đến khi Như gọi một tiếng, tôi mới quay đầu lại nhìn.
" Vào đây." Như vẫy tay.
Tôi hít một hơi rồi thở ra, bước đến chỗ của Như.
Đem túi đồ mà Như cho tôi mượn đặt lên bàn, tôi nhìn Như rồi hỏi:
" Nghe bảo Như bị sốt, đã đỡ chưa mà đi học vậy?"
Như kéo tay tôi ngồi xuống ghế, mặt mũi trông tươi tắn lắm.
" Hì hì, Như khỏe rồi. Hôm qua chỉ bị sốt nhẹ thôi mà." Nói rồi Như nheo mắt nhìn tôi, " Hôm qua vui chứ?"
Tôi nhìn Như, " Ừm, vui lắm. Hơi tiếc là không đi cùng Như thôi >o<"
Như xoa xoa hai bàn tay, vẻ mặt tạ lỗi trông đáng yêu muốn chết.
" Xin lỗi xin lỗi Ý~. Như mới là người tiếc đây nè, không được đi cùng người đẹp đó!!"
Khụ.
Tôi liếc nhìn xung quanh lớp Như, chỉ thấy mỗi một người đang ở bàn sau nằm ngủ. Nhìn kỹ một tí, tôi nhận ra đó là....ừm, Vu Tư.
Quay lại nhìn Như, tôi cười khẽ, " Mốt có dịp khác sẽ cùng đi."
Dừng vài giây, tôi cắn nhẹ môi, " Mà Như này, Ý có chuyện muốn nói."
Như chớp mắt, im lặng chờ tôi nói tiếp.
" Ừm..." Nghĩ đến việc chiếc đầm bị xé rách, tôi vẫn không nhẹ lòng nổi.
" Chiếc đầm mà Như cho Ý mượn...Ý có thể trả lại muộn một chút được không?"
Tôi nói xong, nhìn Như có vẻ lo lắng.
" Có chuyện gì sao?" Như hỏi.
Tôi liếm môi, lắc đầu nguầy nguậy, " Không có gì quan trọng đâu. Ừm, Ý hứa sẽ trả lại Như sớm nhất có thể."
" Ý à, có chuyện gì rồi phải không?" Như bỗng nắm lấy hai bàn tay của tôi, dịu dàng xoa xoa trấn an.
Còn tôi lại bị hình ảnh đêm qua làm cho tâm trí rỗng tuếch, còn có chút sợ hãi nữa. Nhịn không được cảm xúc đáng ghét đó, hốc mắt tôi lại cay xè.
Cắn môi, tôi nặn ra từng chữ, " Ừm...Thật ra...chiếc đầm đã bị...ừm rách rồi. Ý xin lỗi."