Giống như có người từng nói, khi bạn cảm thấy yêu một nơi nào đó, không đơn thuần là nơi đó thật đẹp mà là nơi đó có tồn tại người mà bạn yêu thương.
Tôi cảm thấy câu nói đấy chẳng sai một chút nào cả.
Tôi yêu ngôi trường này, chính vì nơi đây có người bạn thân hiểu tôi nhất trên đời. Có lẽ về sau cũng chưa hẳn đã xuất hiện thêm một người giống như Như.
Hôm nay chúng tôi lại cùng nhau ngồi dưới căng tin của trường, vừa ăn vặt vừa trò chuyện đủ thứ trên trời dưới đất.
Mỗi lần chúng tôi sóng vai nhau đi xuống dưới đây thì đều bị mọi người trao cho cái ánh nhìn tò mò hiếu kỳ. Nhiều lần tôi còn thắc mắc tò mò, về sau thì cảm thấy nhàm chán rõ rệt.
Chắc bọn họ lại ghen tỵ với tôi nữa rồi chứ gì (ˇε ˇ)
Thu lại đôi mắt đang chăm chú nhìn trận đấu bóng rổ ở phía ngoài sân trường, tôi đẩy đẩy tay Như:
" Hôm đó Như sẽ bận cái gì thế?"
Ý của tôi là hôm rước đèn Trung Thu đó. Ngày hôm đó sẽ thực nhiều học sinh tụ tập ở sân trường nha, còn có cả đống chiếc lồng đèn đủ màu sắc nữa.
Nhà trường còn ban cho cái phong trào học sinh mỗi người tự làm một cái lồng đèn rồi tự mang đến trường để dự hội.
Mỗi lớp ít nhất phải có hai mươi cái. Ừm, có hơi nhiều không nhở?
Lớp tôi bọn nó đều đã phân công ra người làm hết rồi. Tôi tuy khéo tay nhưng có chút lười biếng nên không tự đề đạt mình tham gia.
Ngặt nỗi, tôi không muốn không có nghĩa là thằng bên cạnh tôi nó cũng như thế. Chẳng biết nó suy nghĩ cái gì lại tự động ghi tên tôi cùng nó vào tờ danh sách làm lồng đèn, báo hại chúng tôi cùng một nhóm với nhau.
Nhớ lại vẫn ấm ức kinh khủng.
" Hôm đó Như sẽ bận một chiếc đầm màu trắng."
Tôi nghe Như nói, đôi mắt sáng lên. Trong đầu lại bắt đầu tưởng tượng đủ thứ linh tinh. Đương nhiên là mấy cái đáng yêu rồi.
Chống cằm, tôi mỉm cười, " Hẳn là Như sẽ rất xinh đó. Còn có rất nhiều người nhìn Như nữa."
Như cũng chống cằm nhìn tôi, " Vậy Ý định bận gì?"
Câu hỏi của Như cũng là câu hỏi của bản thân tôi trong mấy ngày hôm nay. Sâu trong lòng thì tôi rất muốn được biến hóa thành một nữ sinh xinh xắn giống Như, nhưng điều đó không phải là rất viễn vông hay sao?
Tôi...không có quần áo.
Tôi cũng không có tiền để mua sắm quần áo như thế.
Mi mắt cụp xuống, tôi lí nhí nói, " Ý cũng đang nghĩ, chắc là bận cái áo thun tay dài mà ba Ý mua."
Chắc là nghe giọng tôi không vui, Như lập tức kéo lấy tay tôi, ghé sát tai thì thầm:
" Như có ý này, Ý nghe thử xem thế nào."
Sau đó, Như thì thầm thì thầm một trận vào tai tôi. Hết hai phần ba kế hoạch là tôi chỉ cảm thấy nhột mà thôi, hai vai rụt lại vì chịu không nổi.
Như cũng buồn cười bèn tách ra một chút, chớp chớp mắt:
" Thế nào? Rất ổn đúng không?"
Tôi nghe xong những câu cuối, đầu óc còn treo ngược lên cành cây. Khóe môi thì vô thức cong lên cười mỉm.
Tôi không rõ ý của Như thì có ổn thật hay không nhưng mà tôi biết là bản thân mình rất thích cái kế hoạch này đó nha!!!
Nghĩ ngợi một chút cho có lệ, sau đó tôi liền gật đầu chấp thuận.
Đúng là chỉ có Như hiểu Ý mà!
Giờ ra chơi lại như mọi ngày kết thúc trong sự luyến tiếc của bao học sinh. Tôi cùng Như di chuyển đến cầu thang gần phòng y tế.
Khi đi ngang qua đó, tôi tình cờ nhìn thấy anh đại béo đang cùng một đám người nói chuyện. Mà đám người này có chút quen mắt.
Bước chân tôi dừng lại, Như thấy thế cũng dừng theo. Tôi nhìn bọn người quen mắt kia một tí liền a khẽ làm Như tò mò.
" Ý quen bọn họ hả?"
Tôi mù mịt gật gật, sau đó quay sang nói, " Như lên lớp trước đi."
Như có vẻ không an tâm lắm, muốn ở lại cùng tôi nhưng bị tôi đẩy đi một đường. Xong xuôi, tôi quay lại nhìn về hướng của anh đại, thấy đám người kia có vẻ muốn ức hiếp bạn ấy.
" Nè, mấy người lại định gây sự gì vậy?"
Tôi ở phía sau nói lớn lên, cố tình để cho mọi người xung quanh chú ý, nhất là giám thị á.
Đám người kia quay người nhìn tôi. Bọn nó đúng thật là oan gia với tôi mà, không tính anh đại.
" Lại là mày hả thằng biến thái?"
" Đừng gọi nó biến thái. Gọi nó là thằng bóng ấy!"
Thằng, bóng...
Bao nhiêu sự can đảm muốn bảo vệ bạn học của tôi đều vì hai từ ấy mà trôi tuột đi đâu mất. Tôi thất thần như một thằng hề đứng giữa bọn nó, nghe bọn nó giễu cợt mà chỉ im lặng.
" Ê sao im rồi mày? Mày định làm anh hùng cứu mỹ nhân như lần trước hả?"
Tôi nhắm mắt lại, cố gắng loại bỏ những câu từ không có học kia ra khỏi đầu mình. Sau đó mở mắt, nhìn thẳng vào một đứa rồi nói:
" Tao không nói chuyện với mày vì đẳng cấp chúng ta khác nhau xa quá."
" Thằng chó này!"
" Woa, mày còn biết nói chuyện với chó hả? Hay quá! Bên nhà tao có một con chó không hiểu sao lại chẳng chịu ăn uống. Mày có thể qua nói chuyện với nó, hỏi nó tại sao không chịu ăn được không?"
"...Mày! Cái thằng bóng này! Mày chết với tao!"
Thằng cầm đầu muôn thuở lại bị máu dồn lên não, tức xì khói nhưng chỉ được cái miệng. Nó giơ sẵn nắm đấm lên dọa tôi rồi, nhưng sau đó thì nó bị bụp một cú ngay mũi.
Tôi ngẩn ngơ nhìn nó ôm mũi khóc tu tu, đám còn lại thì thấy bóng dáng của thầy giám thị nên lách lẹ. Ngay sau đó, tôi cũng kéo tay anh đại trốn vào phòng y tế luôn.
Thế là thoát nạn.
Phòng y tế hiện tại không có ai cả, chỉ có mỗi tôi và anh đại. Đóng cửa lại, tôi quay người nhìn anh đại còn đang ngẩn người nhìn trần nhà.
Hôm nay anh đại ít nói ghê chứ.
Xoa xoa mũi đi lại gần, tôi cẩn thận quan sát khuôn mặt của anh đại, sau đó thì ô lên một tiếng kinh hãi.
Anh đại đảo mắt nhìn tôi.
" Chảy máu!"
Tôi phun ra hai chữ, sau đó theo thói quen rút cái khăn tay đem theo bên mình ra, bịt lại hai bên lỗ mũi của anh đại.
Hành động này làm tôi chợt nhớ đến cái hồi đầu năm, lúc mà tôi bị một tên béo chặng đường hỏi tội...
Ừm, sao quen ghê nhỉ?
Khoan đã, cái thằng béo đấy nó hận tôi vì tôi lừa nó suýt rách quần. Quan trọng là nó cũng béo, nó cũng ghét tôi.
Anh đại cũng béo, anh đại cũng không ưa tôi.
Ngẩng mặt lên nhìn vào mắt người kia, tôi thấy trong đó là tầng tầng lửa giận. Nuốt nước bọt một cái, tôi đã nhớ ra được rồi!
Anh đại cầm lấy khăn tay của tôi ném trở lại chỗ cũ, mặt hậm hực:
" Sao lúc nào mày cũng đem theo khăn tay thế hả? Như con gái vậy đó!"
Nghe câu nói đó, tôi dám khẳng định mình không nhầm người được! Khi nãy tôi bảo anh đại với tôi không phải oan gia, bây giờ tôi xin rút lại câu nói ấy.
Rõ là oan gia ấy chứ!
Cầm lấy khăn tay dính một ít máu mũi, tôi nhíu mày, cảm thấy có chút ghê ghê nhưng không dám tỏ ra lộ liễu.
" Khăn tay rất cần thiết mà. Làm sao lại phân biệt con gái với con trai chứ?"
Tôi nhìn anh đại hỏi như thế, sau đó nói tiếp:
" Vậy khăn cũ của tớ cậu còn giữ hay không vậy?"
" Bỏ rồi!"
Tôi trừng mắt.
Ai, nhịn xuống, nhịn xuống.
" Bỏ thật sao?" Tôi tiu nghỉu.
Anh đại ngước mắt lên nhìn tôi, hồi lâu lại hung bạo giựt lấy cái khăn tay dính máu mũi lúc nãy, nhét vô túi quần bạn ấy.
" Bây giờ tao lấy cái này."
Tôi dẹp biểu cảm tiu nghỉu, thay vô là phẫn nộ.
Khăn của tôi mua, chữ của tôi thêu, công của tôi giặt, bây giờ anh đại đòi cuỗm là cuỗm sao?
Ông trời ạ, ngó xuống mà xem, xung quanh con chỉ toàn là cái thứ dở người gì đâu không ý!!!
Tôi cắn môi, " Lấy thì phải trả tiền chứ? Mua đi. Tớ không cho không."
" Mua bằng gì?"
Ơ hay, bằng tiền chứ bằng gì!!
" Tiền đó." Tôi xòe bàn tay ra phía trước, " Mười lăm nghìn."
" Tận mười lăm nghìn?"
" Rẻ lắm rồi đó. Tiền tớ mua không nói, công tớ thêu, công tớ giặt khăn thơm tho nữa. Quá hời cho cậu."
Anh đại lần nữa nhìn tôi, sau đó suy nghĩ gì đó thật lâu.
" Mày đúng là cái thằng tính toán chi li!"
Tôi nhìn anh đại, gật đầu, " Phải, tớ tính toán chi li."
" Mày đừng có tên Ý nữa, đổi thành tên Tính ấy."
Nghe chữ Ý phát ra từ miệng anh đại, tôi hơi ngây người. Trước giờ cũng chỉ có hai người gọi tôi là Ý thôi, tự dưng anh đại cũng gọi khiến tôi rùng mình.
" Cậu không được gọi tớ là Ý."
" Ngoài Ý ra, tao còn biết cái tên nào khác của mày đâu."
Ồ, ra là thế.
Tôi xoa xoa mũi, định nói ra tên thứ nhất của mình thì anh đại đứng phắt dậy, ấn vô tay tôi tờ năm mươi nghìn màu hồng.
Má ơi, là tờ năm mươi nghìn đấy nhé!
Với người ta có lẽ không lớn nhưng với tôi là cực lớn luôn! >o<
Tôi kinh hỷ nhìn cái tờ tiền polime đấy thật lâu, còn có suy nghĩ vuốt nó thẳng thóm rồi đóng khung kính lại.
Sau khi chìm đắm đủ rồi, tôi bắt đầu tỉnh táo hỏi lại:
" Ủa, tại sao tận năm mươi nghìn?"
Anh đại đứng dậy, sờ sờ cái mũi đã khô máu rồi nhìn tôi một cái lạnh lẽo.
" Không có tiền lẻ."
Hể? Cái này có được gọi là...chảnh cún không?
Tôi bĩu môi, nắm chặt lấy tờ năm mươi nghìn:
" Tớ không có tiền thối!"
Anh đại nhếch nhếch khóe miệng, định nói gì đó thì tôi liền chặn lại:
" Không sao đâu. Tớ cũng không làm khó cậu đâu. Tớ sẽ lấy tờ năm mươi nghìn này."
" Tao cũng không bắt mày thối. Mười lăm nghìn là tiền khăn tay, còn lại là để mua tên."
" Mua tên là gì?"
Trong một khoảnh khắc nào đó, tôi cứ ngỡ người ngoài hành tinh vừa xâm nhập trái đất, biến thành anh đại để mà trà trộn vào thế giới loài người.
Nhìn tôi dại ra, anh đại hung hăng bóp lấy cái miệng của tôi, gắt lên:
" Thì là mua cái tên Ý đấy. Từ nay về sau tao sẽ gọi mày là Ý, hiểu chưa?"
Nói rồi anh đại buông tay, xoay người bỏ đi.
Cậu ấy bỏ đi mà không để lại bất cứ thứ gì. Trong khi đó, thứ tôi cần là cái tên của anh đại mà... ("▽`)
Mà khoan đã, tên Ý của tôi thế nào lại chỉ đáng giá có ba mươi lăm nghìn vậy?
Không được, lần sau gặp mặt phải đòi anh đại cái giá hời hơn nữa!
Ba mươi lăm nghìn là quá rẻ.
Ý là vô giá mà! Ý là vô giá đó!!!!!