Mục lục
ÁNH SÁNG TRẮNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.








Long Thần điện.



Bốn phía tẩm điện đều buông rèm. Cửa sổ hé mở, gió hạ mơn man khẽ lay động rèm châu, từng hạt ngọc rủ xuống phát ra âm thanh “tinh tang” êm tai.



Cây bút lông trên tay vị đế vương thoáng buông xuống. Ngưng thần nhìn sắc vàng rực rỡ ngoài kia, con ngươi đen bóng xuất hiện một tia trầm tư.



Thái giám ngự thị* thấy vậy, phất trần trên tay khẽ nắm chặt, dè dặt tiến lên gọi:



“Hoàng thượng...”



Thiên tử im lặng không đáp, càng khiến tâm Trường Sa đứng ngồi không yên. Y lúc này, chỉ có thể an phận đóng chặt miệng.



“Trường Sa, ngươi nói xem, có phải Thái tử đang giấu trẫm chuyện gì không?”



Giọng nói trầm trầm của hoàng đế bất chợt vang lên, lanh lảnh vào khắp tẩm điện thoang thoảng mùi đàn hương.



Trường Sa khẽ chau mày, không hiểu tại sao hoàng đế lại có suy nghĩ như vậy. Là thái giám hầu hạ bên cạnh người đã lâu, y biết đối với Thái tử, người trước nay đều một lòng tin tưởng.



Sự tín nhiệm ấy, thậm chí còn mang theo một sự thiên vị không nhỏ nếu so sánh với các hoàng tử khác.



Y liền nở một nụ cười nhẹ, kính cẩn đáp lại:



“Thái tử tâm tư sâu kín, tuy còn trẻ tuổi đã có thể phân ưu vì hoàng thượng, lại biết đối nhân xử thế đúng mực. Nô tài cho rằng, dù Thái tử làm gì, cũng là muốn suy nghĩ cho Thiên triều ta.”



Lời này của y, không phủ nhận suy nghĩ của đế vương, tránh cho long nhan nổi giận, nhưng cũng ngầm xoa dịu nghi ngờ trong lòng Thiên tử.



Mí mắt hoàng đế hơi buông xuống, ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, giọng nói vẫn xen chút hoài nghi:



“Thời gian gần đây nhiều chuyện xảy ra khiến trẫm không có tâm tư đặt lên người Thái tử. Giờ ngẫm lại, mới thấy có điểm bất hợp lý...”



Trường Sa trầm mặc, y cúi đầu, ngưng thần lắng nghe.



“Binh phù thống lĩnh vạn quân trước giờ trẫm vẫn để Thái tử nắm giữ. Vậy mà lần này, lão Tứ lại đột ngột được hơn nửa bá quan trong triều ủng hộ, thuận lợi làm thống soái. Hừ! Chuyện hoang đường như vậy, nếu không phải Thái tử đứng sau sắp xếp, làm sao có thể xảy ra?”



Nghe thấy thanh âm ẩn chứa tức giận của hoàng đế, Trường Sa thầm run rẩy. Y hiểu, là ngài lo sợ Tứ điện hạ sẽ thừa cơ cướp lấy binh phù, thực sự đối nghịch với Thái tử.



Hoàng thượng không mong muốn các hoàng tử vì đế vị mà làm hại lẫn nhau, nên từ sớm đã chọn ra người có năng lực xuất sắc hơn hẳn làm Thái tử, đồng thời kìm hãm thế lực của những người còn lại.



May mắn, ngay sau khi chiến sự kết thúc, Tứ điện hạ đã chọn cách trao trả binh phù cho Thái tử, thể hiện tấm lòng trung thành của bản thân với Thiên triều.



Trường Sa liền cẩn thận lên tiếng:



“Hoàng thượng, có thể Thái tử chỉ muốn thử lòng trung thành của Tứ điện hạ.”



Không ngờ hoàng đế lại cười nhạt, lạnh lùng nói:



“Thử lòng trung thành? Nếu dùng cách này thì nó quả thật quá mức hồ đồ rồi. Chung quy, việc làm ấy của Thái tử khiến trẫm không thể không nghi ngờ.”



“Hoàng thượng... bớt giận.”



Trên trán Trường Sa thầm đổ mồ hôi lạnh, không rõ trong lòng bi thương thay Triệu Lâm không có được sự tin tưởng của hoàng đế hay bởi vì lo sợ người sẽ trách phạt Thái tử.



Chim oanh trong lồng vàng bỗng hót vang khắp tẩm điện, tiếng ngân ca đầy trong trẻo cùng tinh khôi. Sắc mặt hoàng đế khẽ dịu xuống, nhìn bản tấu sớ cạnh đó, trầm mặc một hồi mới lên tiếng:



“Bình Châu gần đây có vẻ xảy ra hơi nhiều vấn nạn. Thái tử tự nguyện dâng tấu xin giết giặc, đến nay vẫn chưa có tin tức báo lên, quả là kỳ lạ.”



Trường Sa chu đáo rót một chén trà Bích Loan Xuân cho thánh thượng, đối với hoài nghi vừa rồi chỉ mỉm cười nói:



“Hoàng thượng chớ nên lo lắng, có câu ‘Bất úy nhất vạn, duy úy vạn nhất', nhưng với năng lực của Thái tử, nô tài tin không lâu nữa, mọi việc sẽ được giải quyết ổn thỏa.”



Cầm chén trà nhấp một ngụm, hương vị tươi mát lập tức thấm đẫm đầu lưỡi. Nghĩ đến chuyện gì đó, hoàng đế khẽ buông chén xuống, thở dài:



“Mong là như vậy. Đợi sau khi Thái tử trở về, trẫm cũng phải bảo nó để ý đến hậu viện của mình. Đám quan lại trên triều ngày nào cũng ca thán, dâng tấu mong Thái tử nạp thiếp, cái gì mà muốn giúp hoàng thất khai chi tán diệp, còn không phải muốn đem nữ nhi của mình vào Đông Cung, thuận lợi thăng quan tiến chức sao? Haizz, đám quan lại hám danh hám lợi này, thật là đáng chém!”



Trường Sa nghe vậy, không nhịn được mà bật cười một tiếng:



“Nhưng hoàng thượng... chẳng phải người cũng mong sớm được có cháu nội bế sao? Nếu không mấy hôm trước đã không triệu hai Thái tử phi ở lại, nghiêm túc nhắc nhở một phen.”



Hoàng đế lập tức liếc xéo y:



“Giỏi cho một ngự thị thái giám, dám dò xét tâm tư của trẫm!”



Trường Sa biết hoàng đế thực sự không hề tức giận, nhưng vẫn cúi đầu khép nép, giả bộ tự trách:



“Nô tài đáng chết! Nô tài đáng chết!”



Có nhiều lúc Trường Sa mới để ý, tính cách Thái tử thật giống Hoàng thượng!



Trẻ con!



Khụ khụ, tất nhiên những lời này y chỉ dám cất sâu trong lòng thôi.



***



Trần Hy Hy tỉnh lại sau một đêm mê mang trong ác mộng. Nàng cố gắng mở to đôi mắt nặng trĩu, nhìn lên đỉnh đầu là màn trướng tơ lụa, những sợi tua rua xõa xuống đung đưa, dường như muốn cùng nàng chơi đùa.



Có lẽ đêm qua uống hơi nhiều rượu, hiện tại đầu nàng đau như búa bổ. Đưa tay lên bóp trán, một chút kí ức đêm qua chợt ùa về...



Nàng thế mà lại không kiềm được xúc động, để Tình Dao nhìn thấy bộ dạng say mèm đó của nàng. Chuyện này mà truyền ra, thật không biết sẽ bị bàn tán thế nào.



Cổ đại không giống hiện đại, quy củ cực kỳ nghiêm ngặt, huống hồ hiện tại, nàng còn là người trong hoàng thất, biết bao con mắt đang nhìn chằm chằm vào nàng.



Nghiêm khắc kiểm điểm lại bản thân một phen, cuối cùng Trần Hy Hy đưa ra kết luận: phải tránh xa rượu!



Chuyện này... nhất định không thể có lần sau!



Chỉ là, ác mộng đêm qua vẫn khiến thiếu nữ cảm thấy sống lưng có một luồng khí lạnh lẽo chạy qua. Đưa tay chạm lên ngực trái, nhớ lại ánh mắt lạnh lùng vô cảm của Triệu Minh khi ấy, trái tim lúc này mới triệt để khắc ghi một chữ:



Đau!



Ánh nắng vàng rực rỡ khẽ xuyên qua ô cửa sổ chiếu vào trong phòng, Trần Hy Hy hít sâu một hơi, trời sáng rồi.



Ngón tay trắng nõn nhẹ vén màn sa mỏng, từng vạt nắng dịu dàng âu yếm lên khuôn mặt trong suốt của thiếu nữ.



Có rất nhiều lúc Trần Hy Hy thấy cuộc đời của bản thân thật giống thứ ánh sáng trắng kia. Muôn màu muôn vẻ, tùy theo độ chiết suất của lăng kính cuộc sống mà thay đổi.



Ánh sáng trắng, tuy bản thân nó là sự tổng hợp của các loại ánh sáng đơn sắc, nhưng cuối cùng...



Nó vẫn là nó.



Bản chất không hề đổi thay.



Bên tai chợt nghe thấy tiếng xì xầm to nhỏ của đám hạ nhân quanh quẩn khắp trong sân.



Trần Hy Hy hơi nhíu mày, đám người hầu này từ lúc nào lại không biết giữ quy củ như vậy? Không lo làm việc của mình, lại tụ tập một chỗ tán chuyện!



Liền ngay sau đó, có tiếng Tình Dao nghiêm khắc trách mắng, tiếng xì xầm mới dần dần tan biến. Tuy vậy, Trần Hy Hy vẫn mơ hồ nghe thấy loáng thoáng từ “chết”.



Chết?



Ai chết?



Nếu là Đông Cung có chuyện, Trần Hy Hy thân là Thái tử phi không thể không để tâm. Nghĩ vậy, nàng liền lớn tiếng gọi Tình Dao ở bên ngoài tiến vào.



Cánh cửa được nhẹ nhàng đẩy ra, Tình Dao kinh ngạc nhìn thần sắc lạnh lùng trầm tĩnh của thiếu nữ, khác hẳn với bộ dạng khiến người ta thương tiếc đêm qua.



“Nô tỳ bái kiến Thái tử phi. Không biết người có gì căn dặn?”



“Bên ngoài xảy ra chuyện gì?”



Thần sắc Tình Dao lập tức trầm xuống, biết là nàng nghe được cuộc bàn tán ban nãy, nàng ta cúi đầu, ngắn gọn đáp:



“Thái tử phi, sáng sớm nay thị vệ trong phủ tìm thấy một thi thể gần khu rừng phía sau phủ Thái tử, người chết được xác định là Hàn Nhi.”



“Ngươi nói gì? Hàn Nhi?”



***Chú thích: Thái giám ngự thị*: thái giám chỉ chuyên hầu hoàng đế***.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK