Mục lục
ÁNH SÁNG TRẮNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:





Khi Trần Hy Hy lờ mờ tỉnh lại, bầu trời đã nhuộm một màu đen thẫm. Ánh nến trong cung chập chờn lay động, càng khiến bóng dáng vàng kim trước giường trở nên mông lung thần bí.



“Tỉnh rồi?”



Giọng nói vẫn hờ hững, lạnh nhạt như nước.



Nàng giật mình bật dậy, sau gáy vẫn âm ỉ đau nhói. Liếc mắt nhìn khắp phòng, xác định mình đã không còn ở hồ, trong lòng càng thêm hoảng hốt.



Ánh mắt thiếu nữ lạnh lùng nhìn bóng lưng trước mặt:



“Thái tử đâu?”



Không nghe thấy tiếng đáp lại, hàn ý lạnh thấu xương từng chút dâng lên, âm điệu của thiếu nữ cũng bất giác cao hơn:



“Phương Hạo Thiên, ta hỏi Thái tử đâu?”



“Chết rồi.”



Dứt lời, hắn từ từ quay đầu nhìn gương mặt trắng bệch của nàng, mắt phượng điềm nhiên:



“Trong lúc giằng co với thích khách, hắn bị đẩy rơi xuống hồ. Đến giờ, người vẫn chưa tìm được.”



Nghe xong, Trần Hy Hy chỉ cảm thấy như sét đánh ngang tai, trái tim cũng tựa như ngừng đập. Huân hương trong phòng thoang thoảng, nàng đột nhiên bật cười, nghiến răng nói:



“Ta không tin.”



Lại đanh giọng tiếp lời: “Hạ hoàng quả nhiên trước sau vẫn là bậc đế vương có dã tâm. Chỉ là ta phải nói cho ngài biết, nếu chàng thực sự xảy ra chuyện, ta nhất định sẽ khiến ngài phải hối hận.”



Nói rồi, nàng nhanh chóng bước xuống giường, với tay lấy chiếc áo choàng sa khoác lên người. Phương Hạo Thiên nhìn bóng lưng thiếu nữ đã ra đến cửa, hắn không can ngăn, chỉ bình tĩnh nói một câu:



“Thì ra tình cảm ngươi dành cho hắn... lại sâu đậm như vậy. Cũng xem như nước cờ này của trẫm... không sai rồi.”



Thiếu nữ khẽ dừng bước chân, một chút khó hiểu xẹt qua trong đầu.



Cuối cùng, trong tẩm cung chỉ còn lại một mình Phương Hạo Thiên. Hắn đưa mắt nhìn ánh trăng lạnh bên ngoài khung cửa, từ từ cảm nhận nỗi đau đang gặm nhấm tâm can.



Chân tình... thực sự tồn tại trong hoàng gia sao?



***



Trần Hy Hy tùy tiện dắt một con ngựa, dùng tốc lực nhanh nhất lao ra khỏi hoàng cung. Gió lạnh không ngừng cọ xát hệt như những lưỡi đao cắt vào gò má, đau rát.



Nàng nhầm rồi, thực sự nhầm rồi! Cho dù nàng có tỏ ra không quen biết chàng, cũng không thể ngăn được những kẻ muốn ám hại chàng! Nhớ đến ánh mắt trầm lặng mà phảng phất ưu thương kia, trong lòng nàng tựa như bị tầng tầng lớp lớp mũi kim đâm rỉ máu.



Triệu Minh! Có phải chàng đang trách thiếp vô tình không? Thiếp cho rằng dùng cách của mình có thể bảo vệ chàng, nhưng nào biết đó chỉ là chuyện dư thừa.



Triệu Minh! Xin chàng đừng xảy ra chuyện gì! Thiếp đã gần như mất chàng một lần rồi, nếu lần này...



Nếu lần này...



Vành mắt Trần Hy Hy đỏ hoe, trước ngực tựa như bị một tảng đá đè chặt. Thoáng thấy hồ bắn cung lúc sáng đã ở ngay trước mắt, từ từ ghim dây cương rồi lập tức nhảy xuống ngựa.



Gió bên hồ nổi lên từng đợt, mang theo hơi lạnh cuối thu thấm vào thân thể thiếu nữ.



Phương Hạo Thiên nói chàng rơi xuống nước, chỉ e trước lúc đó đã bị kiếm của thích khách đả thương. Mà cho dù có thật là như vậy hay không, hắn làm sao có thể tha cho chàng?



Trần Hy Hy nhìn một lượt khắp quanh hồ nước rộng lớn, chẳng có lấy một bóng người.



Gió đêm thì thầm bên tai như tiếng gọi của cô hồn, Trần Hy Hy thất thần, hô hấp trong một thoáng dường như ngừng trệ, thân thể mảnh mai tựa như chết lặng bên hồ.



Bỗng từ đâu, có tiếng đàn dìu dặt như nước vang lên, trong đêm tối thâm u, một mình ngân ca, âm điệu như thấm vào không gian.



Hai mắt Trần Hy Hy lập tức mở to, tựa như giật mình, lại tựa như không cách nào tin được. Nàng hốt hoảng xác định hướng phát ra tiếng đàn, tầm mắt liền rơi vào ngôi thủy các ở giữa hồ - ngôi thủy các đang tắm mình trong ánh trăng dịu dàng.



Như bị thôi miên, nàng liền bước lên cây cầu dẫn đến nơi đó. Tiếng đàn vẫn tấu lên, trong trẻo tinh khiết như bông tuyết bay giữa trời đông. Một thoáng qua đi, trước mắt lại như nhìn thấy khung cảnh đêm trăng thanh tịnh, nguyệt quang sóng sánh trải khắp mặt sông, trong hương rượu cay nồng, hoa nhẹ nhàng rơi, phảng phất bóng ai đó đứng cạnh bờ, đôi mắt xa xăm ngước nhìn ánh trăng bạc. Hàng liễu bên bờ rủ rỉ nỗi buồn khôn xiết, khẽ bật khóc trong gió.



Có người nói, đỉnh cao của cầm kỹ không phải ở nhạc lý, hay âm vực tuyệt diệu, mà chính là khả năng gợi tả được nội dung của khúc nhạc, làm sao để nó hiện lên thật chân thực, để người ta ngỡ mình đang “tận mắt” chứng kiến khung cảnh trong khúc nhạc bằng mọi giác quan, chứ không chỉ gói gọn bằng một động tác “nghe”.



Không phải lần đầu thưởng thức khúc “Xuân giang hoa nguyệt dạ”, nhưng đây là lần đầu tiên Trần Hy Hy “nhìn thấy” và cảm nhận được trọn vẹn vẻ đẹp của đêm hoa trăng trên sông xuân. Cũng là lần đầu tiên, nàng lại thực sự có đủ kiên nhẫn, đủ bình tĩnh... lặng lẽ nhìn hình bóng quen thuộc ấy tấu khúc. Ngón tay mảnh khảnh lướt trên dây đàn tựa tơ hồng, dường như không nhiễm chút bụi trần nhân gian.



Tấm màn sa châu khẽ lay động, thiếu nữ cứ đứng như vậy rất lâu, rất lâu.



Không hề có bất kì một động tác nào.



Tựa như hoảng sợ.



Rằng...



Nàng sẽ làm kinh sợ hình bóng ấy, rồi khoảnh khắc ngoảnh mặt nhìn lại, người sẽ biến mất.



Sự kìm nén đó, cuối cùng đã trào dâng giống như thủy triều trong đêm khi ánh mắt hai người giao hòa nhau... hệt như thời khắc tương phùng ở hồ sen.



Và rồi, một cách bình thường lại bất thường, ngay giây sau đó, nàng lập tức chạy nhào về phía người ấy. Hai tay ôm lấy cổ chàng, cảm nhận hơi thở quen thuộc phảng phất bên tai, hốc mắt phiếm hồng, giọng nói cũng lạc đi vì nghẹn ngào.



“Thái tử...”



Sao chàng có thể khiến thiếp lo lắng như vậy?



Sao chàng có thể làm thiếp sợ hãi như vậy?



Thiếp đã rất sợ, rất sợ...



Triệu Minh vòng tay ôm chặt người con gái trong lòng. Môi đỏ khẽ nâng lên, ánh mắt nhìn đỉnh đầu thiếu nữ có chút chế giễu:



“Thế nào? Còn dám nhận mình không phải Trần Hy Hy nữa không?”



Thiếu nữ bỗng cảm nhận được có gì đó không đúng, nhưng thời khắc này, biết được chàng vẫn an toàn đứng trước mặt nàng, tất thảy nàng đều không muốn quan tâm.



“Thiếp cứ ngỡ... cứ ngỡ...” nàng mím chặt môi, nói đến nửa chừng đột ngột dừng lại. Dùng sức ôm thật chặt chàng, tựa như sợ buông tay người sẽ biến mất.



“Thái tử... chàng đừng bao giờ rời xa thiếp nữa.”



Triệu Minh thoáng ngẩn ra, chàng giơ tay vỗ nhẹ tấm lưng nàng, dịu dàng trả lời:



“Ngốc ạ, người nói câu đó, phải là ta mới đúng.”



Chàng vừa dứt lời, trên môi bỗng chợt có thứ gì đó mềm mại, ấm áp bao phủ. Trần Hy Hy kiễng chân hôn mạnh lên môi chàng, đầu lưỡi xâm nhập vào trong miệng chàng, gấp gáp cùng lưỡi chàng dây dưa.



Dường như chỉ có làm vậy, nàng mới có thể cảm nhận được chàng, cảm nhận được chàng thực sự bình an ở bên cạnh nàng.



Dư vị của nụ hôn đêm qua vẫn còn, thời khắc này vì một động tác ấy của thiếu nữ mà dường như có một ngọn lửa bùng lên mạnh mẽ. Triệu Minh cảm nhận được tình cảm mãnh liệt trong cái hôn của nàng, chàng lập tức đáp lại – mạnh mẽ và nồng nhiệt như thế.



Gò má chạm gò má, hơi thở quyện hòa hơi thở, sự tiếp xúc da thịt, sự giao hòa trái tim khiến hai người họ càng khao khát đối phương nhiều hơn.



“Chẳng phải chàng đã nói... thiếp nợ chàng một đêm động phòng hoa chúc sao? Vậy đêm nay... thiếp trả cho chàng.”



Giọng nói mềm nhẹ cất lên, khi Triệu Minh còn đang ngạc nhiên trước lời nói có vẻ “táo bạo” ấy, cả người chàng đã bị thiếu nữ đẩy xuống giường ngọc.



Gió Tây lớt phớt thổi nhẹ, rèm mỏng yêu kiều lay động.



Nến đỏ bập bùng đơm hoa, trong ánh nến mơ hồ phảng phất nhu tình dịu dàng đầy say đắm.



Trần Hy Hy ngắm nhìn thật kỹ gương mặt hoa lệ trước mắt, tựa như có nhìn thế nào... cũng là không đủ.



Nam nhân này... là người nàng yêu đến khắc cốt ghi tâm, yêu đến chết đi sống lại, nguyện cùng chàng trải qua mọi chuyện nơi trần thế.



Xa cách từng ấy thời gian đã quá đủ rồi, kể từ bây giờ, nàng nhất định sẽ không xa chàng nữa.



Chúng ta... sẽ không chia lìa.



Nàng cúi người hôn lên vầng trán cao của chàng, từ từ lướt xuống đôi mắt. Ngón tay nàng học theo chàng, nhẹ nhàng vuốt ve khóe mắt lạnh băng, cảm nhận được hàng mi dài khẽ rung động.



Nụ hôn trượt xuống chóp mũi, đôi môi đỏ thẫm ấm áp, yết hầu gợi cảm, xương quai xanh thanh mảnh...



“Trần Hy Hy...”



Cả người Triệu Minh mơ hồ căng cứng, giọng nói mang theo một chút khàn khàn gợi cảm.



Tuy rằng bình thường chàng luôn đối mặt với mọi chuyện bằng dáng vẻ thản nhiên trầm lắng, nhưng hiện tại, người con gái chàng yêu đang mềm mại nằm trong lòng, Triệu Minh chỉ cảm thấy lý trí sắt đá bao năm qua từng chút sụp đổ, chàng nguyện cùng nàng trầm luân.



Bàn tay lạnh băng dịu dàng tháo dải lụa nơi thắt lưng thiếu nữ. Từng lớp y phục trượt xuống, làn da sáng mịn như ngọc của nàng cũng dần dần hiện lên trước mắt chàng.



Cảm thấy trước ngực chợt lạnh, bấy giờ Trần Hy Hy mới nhận thấy thân thể chỉ còn lại một tầng nội y mỏng. Hai má lập tức đỏ lên ngượng ngùng, nàng muốn dùng chăn che lại, lại nghe chàng dịu dàng nói:



“Vẫn còn ngượng như vậy sao?”



Trần Hy Hy không trả lời, chỉ vùi mặt thật sâu vào ngực chàng. Tính ra cả hai kiếp người, nàng đối với chuyện này đều không có kinh nghiệm, nói đúng hơn là chưa tùng trải. Nhìn lại tư thế của hai người, gò má càng đỏ bừng.



Vừa rồi nàng đã làm gì? Xúc động biến mình thành “bá Vương” ngạnh thượng “Minh” sao?



Đột nhiên tầm mắt của Trần Hy Hy rơi vào trên vai chàng, một vết sẹo dữ tợn nổi bật trên làn da trắng sứ.



“Vết sẹo này xuất hiện khi nào? Thiếp nhớ trước kia chỗ này không có mà?”



Triệu Minh nâng mi, nhớ lại lần ấy mình bị Phương Như Ý hạ dược, nhàn nhạt nói:



“Không có gì. Bản cung chỉ bất cẩn chút thôi.”



Trần Hy Hy nhìn ánh mắt phẳng lặng như nước ấy, bỗng cúi đầu cắn một ngụm lên môi chàng. Nghe thấy tiếng chàng kêu đau, nàng mới nghiến răng nói:



“Đừng lừa thiếp nữa. Chàng là đồ đáng ghét, lúc nào cũng lừa thiếp.”



Trước kia Triệu Minh lừa nàng bao nhiêu lần, lần nào cũng khiến nàng hiểu lầm. Nghĩ đến đây, xót xa cùng giận dữ bùng lên, hốc mắt mơ hồ nổi lên hơi nước.



Triệu Minh bị ánh mắt trong suốt ấy làm cho rung động, cuối cùng cười khổ kể lại mọi chuyện, còn không quên dỗ dành:



“Nàng cũng từng lừa bản cung mà! Chúng ta hòa nhau, được không? Sau này bản cung sẽ không lừa nàng nữa.”



Trần Hy Hy không quan tâm đến câu sau, nhìn vết sẹo dữ tợn ấy, cảm thấy lửa giận trong đầu bốc lên ngùn ngụt:



“Phương Như Ý dám làm như vậy với chàng sao?”



Nói đến đây, nàng bỗng nhớ ra một chuyện, liền hỏi:



“Thái tử, Phương Như Ý chưa chết, đúng không?”



Triệu Minh nhìn vào mắt nàng, mỉm cười, chỉ đáp duy nhất một từ.



“Ừm.”



Chàng đã nói, sẽ không lừa nàng.



Sự tức giận dần dần thay thế bằng sự đau xót, nàng giơ tay mơn trớn vết sẹo ấy. Dịu dàng, day nghiến, dùng tất cả yêu thương và trân trọng hôn xuống.



Sự tiếp xúc thân mật khiến cơ thể cả hai người càng lúc càng nóng, càng lúc càng tê dại. Trần Hy Hy chỉ biết hiện tại, nàng khao khát con người này, khao khát được cùng chàng hòa một thể. Vứt bỏ ngượng ngùng, bàn tay nàng vươn tới eo chàng, muốn tháo đai lưng ra.



Nhưng...



Chẳng biết là do lóng ngóng hay không có kinh nghiệm, Trần Hy Hy có dùng cách nào cũng không mở được.



Nghe thấy tiếng chàng cười mang theo mấy phần giễu cợt, lý trí thoáng quay về, nàng xấu hổ đỏ bừng mặt, bàn tay cứng ngắc vẫn đặt lên eo chàng.



Triệu Minh ngồi dậy, tự mình cởi bỏ y phục, động tác vô cùng ưu nhã. Trần Hy Hy nhận ra, cho dù chàng làm gì cũng toát lên sự cao quý, hào hoa hơn người. Y phục trượt xuống, thân thể tráng kiện chả chàng như bừng sáng dưới ánh nến. Chàng ôm lấy người nàng, nụ hôn dịu dàng đằm thắm từng đợt rơi xuống.



Cơ thể Trần Hy Hy căng chặt khi bàn tay chàng lần đến chiếc yếm thêu hoa phù dung, hai ba động tác, chiếc yếm liền rơi xuống. Theo bản năng, nàng muốn đưa tay che lại.



“Đừng sợ...” Chàng ghé sát bên tai nàng, thì thầm.



Dáng vẻ ngượng ngùng xinh đẹp này của thiếu nữ khiến trái tim chàng càng thêm rung động, nụ hôn rơi xuống từng tấc da thịt mềm mịn như lụa càng lúc càng nóng bỏng.



Gió bên ngoài êm đềm thổi, mặt hồ thỉnh thoảng truyền đến tiếng cá quẫy nước, trong trẻo tinh khôi, tựa như khúc nhạc đêm trăng thanh tịnh.



“A!”



Cảm giác đau nhói bỗng ập đến khiến cả người thiếu nữ cong lại. Khuôn mặt xinh đẹp tựa tiên tử cũng trắng bệch, mày liễu như khói chau lại, trên môi vì đau đớn mà bật kêu thành tiếng.



Dòng máu xử nữ đỏ tươi như chu sa chảy ra, Triệu Minh biết mình làm đau nàng. Chàng dịu dàng hôn lên đôi môi đã sưng đỏ của nàng, bàn tay mơn trớn sống lưng bóng loáng, tựa như vỗ về an ủi:



“Có chịu được không?”



Nước mắt thiếu nữ lặng lẽ chảy ra, không phải vì đau đớn, mà là vì hạnh phúc. Nàng gục đầu lên vai chàng, khẽ nỉ non lời nói cất giấu tận trong tim bấy lâu nay:



“Minh, thiếp yêu chàng.”



Bàn tay chàng trên tấm lưng nàng đột ngột dừng lại, tựa như không thể tin, hai mắt đen thăm thẳm thoáng ngẩn ra.



“Nàng vừa gọi bản cung là gì?”



Trần Hy Hy mỉm cười, từ từ ngẩng đầu đối diện với ánh mắt đó, lặp lại từng từ:



“Minh, thiếp yêu chàng.”



Yêu rất nhiều.



Yêu đã từ rất lâu rồi.



Trước ngực bỗng dâng lên cảm giác sung sướng không sao tả xiết. Triệu Minh xúc động ôm chặt cả người thiếu nữ, trong hốc mắt tựa như chảy ra một giọt lệ.



“Đời này, ta chỉ cần mình nàng.”



Trần Hy Hy bật khóc.



Nàng hiểu, nàng hiểu hết, một câu ấy của chàng, chính là khẳng định lại lời ước hẹn năm xưa. Ôm chặt thắt lưng Triệu Minh, cơ thể nàng khó khăn chuyển động, cả hai người đều muốn cho đối phương nhiều hơn, cảm nhận sự tồn tại của nhau nhiều thêm một chút.



Bên tai lại có tiếng chàng nhẹ nhàng cất lên:



“Sau khi chúng ta trở về Thiên triều, nàng vẫn là thê tử danh chính ngôn thuận của bản cung.”



Hai mắt Trần Hy Hy tỏ vẻ ngạc nhiên, làm sao có thể như vậy được? Chẳng phải chàng đã đưa nàng hưu thư sao?



Triệu Minh như đọc được suy nghĩ của nàng, chàng khẽ hôn lên mắt nàng, mỉm cười:



“Tờ hưu thư khi ấy, không hề có chữ xác nhận của bản cung.”



Trần Hy Hy nghe đến đây, một tia kinh ngạc thoáng qua, bỗng chợt hiểu ra tất cả. Nàng tựa đầu lên ngực chàng, nghẹn ngào:



“A Huyên nói, chàng chưa từng buông bỏ thiếp. Thì ra... Thì ra là vì lẽ này...”



Lúc ấy, có lẽ để làm giả cái chết của nàng, A Huyên đã lấy tờ giấy hưu thư làm vật định danh, và vô tình phát hiện ra sự thật.



Thảo nào trước khi nhắm mắt, hắn lại kêu nàng quay trở về bên cạnh Triệu Minh.



Chàng giơ tay vuốt ve mái tóc nàng, nghe đến cái tên ấy, trong mắt không giấu được sự hoài nghi.



Trần Hy Hy đem mọi chuyện ở Lục Yên quốc kể lại, Triệu Minh nghe xong tất cả, không hề có chút nào oán hận kẻ đã hạ độc mình. Chàng chỉ bình thản cười:



“Thực ra bản cung phải cảm ơn hắn. Nếu lúc đó hắn không ra tay cứu nàng, bản cung sẽ sống trong ân hận cả đời.”



Còn rất nhiều chuyện Trần Hy Hy muốn nói, nhưng thân thể đột nhiên bị Triệu Minh đè xuống dưới. Nhìn ngắm hình bóng xinh đẹp yêu kiều mà ngày đêm mình hằng mong nhớ, bất giác trong cơ thể lại bùng lên ngọn lửa dữ dội. Giọng chàng khàn khàn rơi vào tai nàng:



“Còn chuyện gì, để sau nói được không?”



Còn không đợi nàng trả lời, thắt lưng chàng đã trầm xuống.



...



Thời khắc mọi khát vọng được phóng thích, Triệu Minh ôm chặt cơ thể thiếu nữ, từng giọt mồ hơi rơi trên khuôn ngực trắng nõn của nàng.



Đáy mắt hai người phản chiếu hình bóng đối phương, Trần Hy Hy nhìn bàn tay hai người nắm chặt một chỗ, bỗng nhiên xúc động nỉ non:



“Chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão.”



Triệu Minh thoáng thất thần, đan chặt bàn tay hai người hơn, mỉm cười đáp lại:



“Tử sinh khiết thoát, dữ tử thành thuyết.”



Hai người nhìn nhau, khóe môi bất giác mỉm cười hạnh phúc.



Bọn họ... đã mãi mãi thuộc vệ nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK
Chương trước
Chương trước
Chương sau
Chương sau
Về đầu trang
Về đầu trang