Mục lục
ÁNH SÁNG TRẮNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.








Có tiếng bước chân đằng xa đang tiến lại gần đây. Trần Hy Hy dùng ánh mắt trao đổi với Triệu Minh, không biết người đến là phe nào.



Triệu Minh kéo nàng nấp vào bụi cây gần đó, nàng thấy hắn đột nhiên nhắm mắt lại, trên gương mặt hoa lệ kia chỉ có duy nhất biểu cảm trầm tĩnh.



Trần Hy Hy còn đang nghĩ phải làm sao để thoát thân nếu người tới là thích khách thì rất nhanh sau đó, đôi mắt của Triệu Minh mở ra, đáy mắt như có hàng vạn tia sáng:



“Hai nghìn người!”



Trần Hy Hy chỉ sửng sốt một chút, liền sau đó chợt hiểu ra ý của hắn.



Thích khách đêm qua số lượng chỉ có khoảng một nghìn, vừa rồi còn chia thành từng nhóm nhỏ, tất nhiên hai nghìn người này không thể là bọn chúng.



Như vậy... Trần Hy Hy tươi cười nhìn nhìn Triệu Minh, lại phát hiện hắn cũng đang mỉm cười nhìn nàng.



Là người của Thiên triều!



Không ngoài dự đoán, chưa đầy nửa khắc sau, người còn chưa nhìn rõ nhưng đã nghe thấy tiếng gọi của quân sĩ vang vọng:



“Thái tử! Thái tử phi!”



“Hai người có ở đây không?”



“Thái tử...”



Trần Hy Hy mừng rỡ, nàng ló đầu ra khỏi bụi cây, lớn tiếng đáp lại:



“Ở đây! Chúng ta ở đây!”



Các binh sĩ nghe thấy giọng nói quen thuộc, lập tức hân hoan bước nhanh về hướng phát ra âm thanh.



Khoảng cách ngày càng gần, nàng thấy Gia Bảo một thân giáp phục, trên người còn vương lá cây trong rừng, tay phải y cầm trường kiếm, khuôn mặt tuấn tú không giấu nổi sự khẩn trương:



“Thuộc hạ đến trễ, xin điện hạ và Thái tử phi giáng tội!” y rảo bước nhanh đến trước mặt hai người, lập tức quỳ xuống tự trách.



Triệu Minh đưa tay đỡ y, thanh âm nhẹ nhàng đáp lại:



“Mau đứng lên. Các ngươi cũng vất vả rồi!”



Trần Hy Hy nhớ đến vết thương của Triệu Minh, vội quay sang nói với Gia Bảo:



“Thái tử bị thương ở lưng, vết thương của người khá nặng. Chúng ta cần phải lên trên đó ngay để quân y kê thuốc.” Hôm qua nàng chỉ dùng vải sạch băng lại, miễn cưỡng chỉ có thể cầm máu. Nhưng vết thương của hắn nặng như vậy, muốn mau chóng hồi phục, phải có đủ dược liệu điều trị.



Gia Bảo nghe vậy, trên mặt lập tức biểu lộ vẻ kinh hãi. Y tiến lên muốn xem xét vết thương của Triệu Minh, nhưng bị hắn đưa tay cản lại:



“Trước lên trên núi đã.” hắn lại hỏi: “Lúc các ngươi xuống đây không đụng độ toán thích khách nào sao?”



Gia Bảo lắc đầu: “Không có!”



Triệu Minh lâm vào trầm tư, từ nãy giờ bọn họ cũng chỉ gặp một nhóm thích khách, vậy những người còn lại ở đâu?



Nếu thực sự bọn chúng cũng xuống đây tìm kiếm, khả năng đụng độ với quân thiên triều là rất lớn.



Chẳng lẽ... những kẻ còn lại không hề xuống đây?



***



Thật vất vả mới có thể lên được trên kia. Nhưng còn chưa kịp thở một hơi thì Gia Bảo đã sống chết đem Triệu Minh đưa cho quân y. Trần Hy Hy hoài nghi có phải y là bảo mẫu của hắn không nữa. Nhìn bộ dạng khẩn trương kia của y, Trần Hy Hy tin chắc nếu y biết Triệu Minh bị thương là vì nàng, y sẽ thầm ghi hận nàng mất thôi!



Dù sao, người y trung thành là Triệu Minh, không phải là nàng!



Người trung thành với nàng, người nàng có thể tín nhiệm, thiếu niên ấy đã không còn.



Đáy mắt thiếu nữ bỗng nhuốm đầy tang thương, nàng rất buồn, thực sự rất buồn.



Nàng biết, nàng không có tư cách gì để trách Triệu Minh. Giữa vận mệnh quốc gia và một A Huyên nhỏ bé, hắn chỉ có thể từ bỏ A Huyên.



“Nhất bên trọng, nhất bên khinh”, không phải nàng không hiểu.



Cũng tại nàng cả, nếu lần đó ở thành Lạc Dương, nàng không đem A Huyên về, phải chăng hắn sẽ không phải chịu nỗi đau vạn tiễn xuyên tâm như vậy?



Còn những đứa trẻ đang ở Thượng Thư Phủ, sắp tới về hoàng đô, nàng phải ăn nói thế nào với chúng nó đây?



Huyên ca ca của chúng... đã mãi mãi không thể trở về.



“Thái tử phi!”



Một giọng nói nhẹ nhàng nữ tính vang lên phía sau. Trần Hy Hy ngỡ mình nghe nhầm, quân doanh chỉ có mình nàng là nữ tử, giọng nói này là của ai?



Xoay người, dung mạo thanh tú của nữ tử hiện ra trước mắt nàng. Trần Hy Hy cảm thấy có chút quen mắt, dường như đã gặp ở đâu đó.



“Hàn Nhi bái kiến Thái tử phi!”



Nữ tử kia cúi đầu, giọng điệu nhất mực cung kính. Trần Hy Hy quét mắt một lướt, thấy trên tay nàng ta đang cầm một chậu nước sạch.



“Ngươi làm gì?” Trần Hy Hy không cho Hàn Nhi miễn lễ, nghiêm giọng hỏi.



Chiều cao của hai người vốn tương đương nhau, nhưng vì thân phận, Hàn Nhi chỉ có thể hạ mình cúi đầu. Trông thế nào nàng ta cũng bị lép vế trước khí chất thanh lãnh của Trần Hy Hy.



Hàn Nhi cảm thấy không thoải mái, cố gắng đứng thẳng lưng, trả lời:



“Điện hạ bị thương, dân nữ được lệnh của quân y đem nước sạch đến để rửa vết thương cho điện hạ.”



Nói xong, nàng ta đã cất bước.



Trần Hy Hy thấy vậy, thản nhiên đứng chắn trước mặt nàng ta, mỉm cười nói:



“Khoan đã. Việc này để ta làm thì hơn.”



Trong lòng Hàn Nhi thầm nhen nhóm lửa giận, đây là cơ hội để nàng được gặp Thái tử, tất nhiên không thể để Thái tử phi xen vào.



“Thái tử phi thân phận cao quý, những việc này để dân nữ làm thôi. Mong Thái tử phi tránh đường, điện hạ còn đang chờ dân nữ đem nước.”



Trần Hy Hy cười lạnh, đáp: “Ta là Thái tử phi, muốn chăm sóc Thái tử, còn phải quản việc này có xứng với thân phận hay không ư?”



Lời nói sắc bén này trực tiếp làm Hàn Nhi cả kinh, nàng ta sao có thể quên mất, trước mắt nàng ta đây chính là nữ tử một mình thống lĩnh vẻn vẹn hơn ngàn quân đánh tan hơn hai vạn quân Khuyển Nhung? Chỉ bằng việc ấy, đã thấy nữ tử này mưu lược hơn người thế nào.



Hàn Nhi ngươi có thể đấu với nàng ta sao?



“Nhưng...” Hàn Nhi cắn răng, trong lòng thập phần không muốn để việc này cho Thái tử phi làm.



Nàng ta thật ích kỉ, đã có được sự chăm sóc dịu dàng của điện hạ, đến cả một chút hi vọng của nàng cũng muốn đoạt đi.



Cùng là nữ nhân, Trần Hy Hy sao không biết Hàn Nhi nghĩ gì. Nhớ đến vết thương của Triệu Minh vẫn đang cần rửa sạch, Trần Hy Hy liền dùng sức giật mạnh một cái, khay nước đã hoàn hảo nằm trên tay nàng.



“Thái tử phi...” Hàn Nhi thầm nghiến răng nhìn bóng lưng nàng.



Sắc mặt Trần Hy Hy càng lạnh lùng, mặc kệ ánh mắt giết người của Hàn Nhi phía sau, nàng chỉ nâng bước thật nhanh về hướng quân doanh.



Gia Bảo ở ngoài, thấy người mang nước đến là nàng, không khỏi có chút kinh ngạc:



“Sao lại là Thái tử phi?”



“Sao lại không thể là ta?” Trần Hy Hy cười lạnh nhìn y: “Gia Bảo, tùy tiện để nữ tử khác vào quân doanh, ngươi nói xem ngươi đáng tội gì?”



Chuyện này không phải chuyện đùa. Lỡ như đó là thích khách cải trang để ám sát Triệu Minh, hậu quả tất nhiên là không phải bàn.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK