Mục lục
ÁNH SÁNG TRẮNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.








Trong khi Đại Nam quốc vừa trải qua một trận huyết chiến với tộc Khuyển Nhung, lại phải gồng mình chống nội loạn trong nước thì ở phía Tây, hoàng đế Hạ quốc đã có ý đem quân đánh úp, chủ ý muốn biến Đại Nam thành thuộc địa của mình.



Hoàng đế Hạ quốc Phương Trì năm nay đã hơn năm mươi tuổi, cơ thể tuy thỉnh thoảng tái phát bệnh nhưng đôi mắt vẫn toát ra sắc bén cùng uy nghiêm khiếp người của bậc đế vương. Nhưng điều làm người khác cảm thấy sợ hãi vị đế vương này không phải vì khí thế áp bức hay vì ông ta nắm trong tay sinh mệnh của vạn người, mà bởi vì sự tàn ác, máu lạnh vô tình của con người này.



Các đại thần lớn tuổi trong triều có lẽ không thể nào quên được hơn ba mươi năm trước, vào một ngày tuyết rơi đầy trời, hoàng thượng khi ấy chỉ là một Vương gia đã lớn mật đem năm vạn binh mã xông vào cửa cung, trực tiếp chém đầu phế đế Phương Vân vì hắn dám cưỡng bức thê tử sắp thành thân của ngài ấy.



Lại nói, phế đế Phương Vân lúc ấy chẳng qua chỉ là một hôn quân, cả ngày chìm trong hoan lạc, sớm đã làm quần thần trong triều bất mãn. Bọn họ không thể nào hiểu được tại sao tiên đế lại ra chiếu chỉ lập một người vô tài vô đức như vậy làm đế vương.



Sớm nhận ra người này sẽ làm giang sơn Hạ quốc sụp đổ, các đại thần bèn lập mưu đưa Phương Trì lúc ấy là Phong Thành Vương lên ngôi. Ngài ấy văn thao võ lược, tài trí hơn người, đó mới là đối tượng họ muốn phò tá.



Khó khăn một điều, Phong Thành Vương chỉ giữ thái độ dửng dưng, lạnh lùng cười nói: “Các ngươi trở về đi, giang sơn Hạ quốc từ lâu đã không còn can dự gì đến bổn Vương nữa rồi.”



Họ đều biết, chuyện này có liên quan đến tiên đế. Phong Thành Vương từ nhỏ đã luôn cố gắng học văn luyện võ thật xuất sắc vì mong muốn nhận được một lời khen của tiên đế. Nhưng cái ngài ấy nhận lại là sự thờ ơ, tiên đế chối bỏ tất cả những gì đứa con này làm, chỉ vì... Phong Thành Vương là kết quả của một đêm tiên đế say rượu hoan ái với cung nữ. Tiên đế cho rằng đứa con này chính là sự sỉ nhục của ngài ấy, của hoàng thất Hạ quốc.



Sự ghẻ lạnh của tiên đế dành cho hoàng thượng lớn đến mức ở giây phút lâm chung, ngài ấy vẫn quyết định lập Thái tử Phương Vân - một kẻ tầm thường kế vị, ai cũng ngầm hiểu rằng tiên đế làm vậy vì tình cảm dành cho hoàng hậu – cũng là thân mẫu của Phương Vân. Trong di chiếu còn nói, các đại thần phải hết lòng phò tá tân vương.



Thánh chỉ không thể không tuân, nhưng phò tá được một thời gian, bản chất thối nát của Phương Vân dần dần hiện rõ. Mới có chưa đầy một tháng, quốc khố vì thói ăn chơi sa đọa của hắn mà gần như cạn kiệt. Chưa thỏa mãn, Phương Vân còn ra lệnh tăng thuế, ban chiếu nhà nào có con gái tuổi từ 15 đến 20 đều phải vào cung phụng bồi vua, khắp nơi đều tràn ngập tiếng than khóc ai oán của dân chúng.



Nhưng...



Cũng chính thói dâm dục của Phương Vân đã đặt dấu chấm hết cho “nghiệp đế vương” của hắn. Phương Vân lần đầu nhìn thấy nhan sắc yêu kiều tựa tiên nữ của Hoa Mị Nương - người chuẩn bị thành thân cùng hoàng đệ của hắn đã nổi sắc tâm, quyết đem nàng biến thành người của mình. Hoa Mị Nương bị hắn giở trò đồi bại, uất hận nhảy sông tự vẫn.



Biết tin, Phong Thành Vương đã nổi giận lôi đình, lập tức kéo năm vạn quân đánh thẳng vào hoàng cung.



Giây phút này các đại thần đã đợi lâu lắm rồi, ai cũng quy thuận Phong Thành Vương, chĩa mũi kiếm về tên hôn quân, chỉ có Nội Phi Long Sứ, vốn là nhóm tử sĩ do Tiên đế để lại bảo vệ hắn.



Hai bên chém giết, nhưng vì tương quan lực lượng chênh lệch, Nội Phi Long Sứ đều chết thảm.



Các đại thần vẫn nhớ như in, hoàng thượng lúc ấy đứng giữa một mớ thi thể đẫm máu, khuôn mặt âm lãnh khủng bố, bước từng bước về phía Phương Vân. Hắn ta sợ hãi trốn tới trốn lui, vừa trốn vừa chửi Phương Trì là loạn thần tặc tử, cuối cùng một kiếm dứt khoát của hoàng thượng vung lên, đầu hắn đã rơi lăn lóc dưới bậc thềm thiên điện.



Chưa dừng lại ở đó, hoàng thượng còn cho người phanh thây phế đế, rồi vứt xác hắn ngoài cánh đồng hoang, xóa tên hắn trong dòng dõi hoàng tộc, ai cũng không được phép nhắc đến.



Có lẽ bọn họ hiểu, hoàng thượng hận Phương Vân, hận đến tận cùng xương tủy. Phương Vân dù chỉ là một kẻ tầm thường thô tục, nhưng lại có được sự yêu thương và tin tưởng tuyệt đối từ Tiên đế. Đến thê tử kết tóc của ngài ấy, hắn cũng dám nhúng chàm. Bảo không hận ư, ai có thể làm được?



Nhưng bọn họ cũng không ngờ rằng, sự hận thù ấy đã sâu đến mức biến vị Phong Thành Vương vốn trầm tĩnh nhã nhặn trở thành một đế vương lãnh huyết tàn độc.



Năm ấy tuyết bay đầy trời, một mảng trắng xóa cô quạnh. Nhưng hoàng cung lại ngập tràn trong biển máu, toàn bộ phi tần, thái giám, cung nữ hầu hạ phế đế đều bị người của hoàng thượng giết chết dã man.



Công cuộc thay máu diễn ra thành công, Phương Trì lên ngôi, từng bước đưa Hạ quốc trở nên ngày một phồn thịnh. Những dư đảng có ý muốn phục thù, toàn bộ bị bắt, trực tiếp hành hình tại Cửu U đài, đó cũng là đòn cảnh cáo cho tất cả những ai đang có ý chống lại hoàng thượng:



PHẢN! TẤT! SÁT!



Song ngay tại Thiên điện giây phút này, quần thần ai nấy đều đồng lòng lo lắng cho một người.



“Thái tử vừa nói gì?”



Tiếng nói trầm khàn của hoàng đế vang lên, đôi mắt tỏa ra hàn quang hướng người nam tử vận cẩm bào dưới kia.



Có vài vị đại thần kinh hãi, đây là dấu hiệu hoàng thượng đang tức giận. Nhưng trước tình huống này, bọn họ chỉ có thể im lặng.



Phương Hạo Thiên chắp tay, trên gương mặt tuyệt mỹ vẫn giữ thái độ cung kính như thường:



“Phụ hoàng, nhi thần cho rằng, bây giờ chưa phải là thời điểm thích hợp nhất để xuất quân chinh phạt Đại Nam quốc!”



“Sao lại không?” Phương Hạo Thiên vừa dứt lời, lập tức đáp lại hắn là âm điệu bất mãn của người bên cạnh. Nhị vương gia Phương Quan Trường tiến lên, cười lạnh:



“Thái tử, hiện giờ Đại Nam binh lực suy yếu, nếu chúng ta không lợi dụng cơ hội ngàn năm có một này để sát nhập Đại Nam vào Hạ quốc, tương lai muốn thu phục là rất khó. Thái tử có ý kháng lệnh phụ hoàng, là ngại binh lực Hạ quốc ta ư?”



Các đại thần ủng hộ Phương Hạo Thiên âm thầm liếc nhau một cái. Hay cho một Nhị vương gia, từng câu từng chữ đều muốn dồn Thái tử vào đường cùng.



Biết rõ hoàng thượng kị nhất là việc chống lại người, hắn ta còn cố ý đổ thêm dầu vào lửa.



Phương Hạo Thiên thong dong mỉm cười, không đáp.



Nhị Vương gia thấy thế lấy làm đắc ý, cho rằng hắn cứng họng không thể phản bác. Đúng lúc này, người mặc long bào trên kia đột nhiên nổi giận quát:



“Câm miệng cho trẫm!”



Nói lời này, tất nhiên là dành cho Nhị Vương gia.



Hắn ngẩn người, nam nhân bên cạnh giờ mới lên tiếng, vô cùng thản nhiên nói:



“Nhị ca à, bản cung đang nói chuyện với phụ hoàng, có chỗ cho ngươi xen vào sao?”



Phương Quan Trường bừng tỉnh, biết mình vừa làm điều ngu ngốc, lập tức quỳ xuống:



“Nhi thần lỗ mãng, xin phụ hoàng giáng tội!”



Sao hắn lại quên lời mẫu phi đã dạy chứ? Đứng trước mặt Phương Hạo Thiên, phải tuyệt đối bình tĩnh.



Phụ hoàng ghét nhất việc hành sự lỗ mãng, hắn phải làm thế nào đây?



Hoàng đế hừ lạnh một tiếng, lại ra hiệu cho Phương Hạo Thiên nói tiếp.



“Phụ hoàng, tuy rằng tình hình hiện tại trông qua thì rất có lợi cho Hạ quốc, nhưng thực tế, nếu chúng ta đem quân đánh úp, chắc chắn sẽ bị bàn dân thiên hạ phỉ nhổ, nói là thừa nước đục thả câu. Đại Nam quốc vì an nguy của bá tính mà khởi binh dẹp loạn, chắc chắn đều được lòng dân chúng. Về lý mà nói, chúng ta chỉ có thể chinh phạt một quốc gia khi triều đình nước đó suy yếu. Bởi vậy, lợi có thể ở trước mắt, nhưng hậu quả khôn lường là không thể tránh khỏi. Nhi thần tin rằng phụ hoàng đã tính đến điều này.”



Quả là một câu trả lời thông minh. Thái tử phân tích từng mặt, đủ thấy người có tầm nhìn xa trông rộng thế nào, lại biết khéo léo giữ thể diện cho hoàng thượng.



Hoàng đế quan sát nét mặt cung kính của Phương Hạo Thiên qua lớp sa châu, một lúc sau mới cười một tiếng:



“Hoàng hậu của trẫm quả nhiên là biết dạy nhi tử!”



“Hoàng hậu” trong miệng ngài tất nhiên là đang nhắc đến Vương hoàng hậu - Vương Sở Tú.



Bàn tay Phương Hạo Thiên thoáng run rẩy, hắn lập tức cúi đầu:



“Là có phụ hoàng cùng mẫu hậu hết mực tận tình chỉ bảo, mới có nhi thần của ngày hôm nay!”



Hoàng đế nghe vậy, ánh mắt từ từ thu lại hàn quang, cười hỏi:



“Vậy tình hình này, Thái tử có chủ kiến gì?”



“Hồi phụ hoàng, nhi thần cho rằng sau khi Đại Nam quốc dẹp yên phản loạn, hai nước Hạ - Nam có thể liên hôn, từ đó đối phó với Tây Lăng quốc. Nhi thần có thể cài gián điệp ở Đại Nam để thu tin tức cho chúng ta!”



“Ồ? Nhưng không phải Đại Nam và Tây Lăng cũng liên hôn đó sao?”



Phương Hạo Thiên cười nhạt: “Theo nhi thần biết, hôn lễ của công chúa Từ Liên đã bị hoãn lại. Đến ngày hòa thân, chúng ta sẽ cho người thích sát công chúa. Chắc chắn Đại Nam và Tây Lăng quốc sẽ trở mặt. Như vậy, so với một Tây Lăng quốc yếu thế hơn, hoàng đế Đại Nam quốc sẽ bắt tay với chúng ta.”



Ánh sáng lóe qua trong mắt hoàng đế. Phương Trì nhìn thật sâu vào Phương Hạo Thiên, rất lâu sau mới bước xuống điện, một bàn tay hữu lực siết mạnh vai hắn, ngài đè thấp thanh âm chỉ đủ hai người nghe:



“Rất tốt! So với trẫm năm ấy, ngươi thông minh hơn nhiều!”



“Nhi thần không dám!” Phương Hạo Thiên làm bộ kinh hãi, cảm nhận được trên vai đau nhói.



***



“Điện hạ! Vừa rồi ở Thiên điện thần đã rất lo cho điện hạ!” tan triều, Tướng quân Phong Chính Hào đi bên cạnh hắn. Nhớ lại ánh mắt sát khí của hoàng đế khi ấy, y quả thực lo sợ ngài sẽ giết chết Phương Hạo Thiên. Trước đây hoàng thượng đã từng giết hai vị hoàng tử trước mặt bá quan trong triều vì họ dám kháng lệnh.



Quả thật là máu lạnh vô tình.



Phương Hạo Thiên chỉnh lại khớp vai, tính phụ hoàng từ trước đến nay là vậy.



“Cũng may lúc đấy các đại thần làm như lời bản cung nói, không ra mặt giúp bản cung. Nếu không, phụ hoàng sẽ càng nghi ngờ phe cánh Thái tử đã lớn mạnh, đe dọa đến hoàng vị của người!”



Tướng quân thở dài: “Thái tử trước giờ đều một lòng vì hoàng thượng, ngài ấy đa nghi quá!”



Phương Hạo Thiên lắc đầu: “Không sao! Đừng nhắc đến chuyện này nữa!”



Vừa mới ra khỏi Thiên điện, Phương Hạo Thiên liền thấy một bóng dáng quen thuộc đang đứng chờ hắn:



“Hồng Vân cô cô?” Đây là đại cung nữ bên cạnh hoàng hậu Vương Sở Tú.



Phương Hạo Thiên ra hiệu ánh mắt để Phong Chính Hào đi trước, chờ bóng người đã khuất mới hỏi:



“Cô cô đến tìm bản cung là có việc gì?”



“Điện hạ, hoàng hậu nương nương nói muốn gặp điện hạ. Mời ngài đến Trường Lạc Cung.”



“Vậy thì đi thôi.” Phương Hạo Thiên buông một câu, dưới đôi mắt đen thẫm che đi ánh sáng lạnh lẽo.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK