Giữa tháng mười hai, tuyết bay đầy trời, phủ lên hoàng cung một màu trắng xóa cô độc.
Lạnh.
Thật lạnh!
Nữ nhân một thân được bao kín trong áo lông, nhưng nàng vẫn không thể xua đi cái lạnh giá trong lòng. Cái cảm giác này, khiến nàng sợ hãi.
Không ngờ rằng vì muốn thị uy với phe cánh của Thái tử, phụ thân lại cho người tàn sát bách tính vô tội bên ngoài. Những âm thanh ai oán, những tiếng kêu đầy đau đớn của họ ngoài kia như vọng lại tẩm cung của nàng.
Nàng biết, muốn đạt được lợi ích toàn cục, hi sinh là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng bách tính ngoài kia, họ vô tội. Chẳng phải họ bị cuốn vào vòng xoáy tranh chấp quyền lực của phụ thân và hoàng thượng sao, cớ gì phải ra tay với họ?
Lệ Thanh Yên hé mắt nhìn đến cành lan trước bàn, nhớ đến lời của Mạc Doãn Kỳ, suy nghĩ rất lâu, cuối cùng vươn tay khẽ ngắt một bông lan.
Môi hồng nhẹ mỉm cười.
Hoàng thượng... Những gì thiếp nợ người... thiếp sẽ trả cho người.
Mở ngăn kéo, Lệ Thanh Yên lấy ra một con dao lam cất vào trong người, mắt phượng vốn sắc sảo chỉ còn lại sự trầm tĩnh.
***
Thiên điện
“Xin Quý phi nương nương dừng bước!”
Lệ Thanh Yên nhìn từng hàng quân bao vây trước Thiên điện, khuôn mặt diễm lệ không chút đổi sắc, cao giọng nói:
“Tránh ra!”
Phụ thân cho người canh giữ cẩn mật như vậy, xem ra là không để cho người khác vào ứng cứu hoàng thượng.
“Thừa tướng có lệnh, bất kì ai cũng không được phép vào trong, nếu trái lệnh lập tức xử tử. Xin nương nương đừng làm khó vi thần.”
“To gan! Là Quý phi nương nương muốn vào, còn phải xem xét sao?” Cung nữ bên cạnh nàng lập tức phản ứng, trừng mắt cảnh cáo.
Lệ Thanh Yên cao ngạo nhìn y, lại tiến thêm một bước:
“Ngươi dám giết bản cung sao?”
Thị vệ kia theo phản ứng lùi về phía sau, cúi đầu đạm mạc giải thích:
“Nương nương nghĩ quá rồi. Vi thần chỉ làm theo lệnh của Thừa tướng đại nhân.”
“Cái này dễ thôi. Các ngươi cứ nói với phụ thân người tới là bản cung. Mọi chuyện bản cung sẽ chịu trách nhiệm.” Lệ Thanh Yên mỉm cười, trực tiếp đánh vào tâm lý y.
“Nương nương... Chuyện này...”
“Thật là...” nàng khó chịu nhíu mày, đột nhiên từ trong tay áo xuất ra một con dao lam, lạnh lùng kề sát cần cổ y, gằn giọng nói:
“Bản cung không muốn nhiều lời.”
Sắc mặc y dần trở nên khó coi. Vị Quý phi này quả nhiên là ép người quá đáng!
Một tên thị vệ khác thấy thế, lập tức tiến lên kéo tay y, lại ghé sát tai y thì thầm:
“Dù sao Quý phi cũng là nữ nhi của Lệ Thừa tướng, nếu nàng ta đã muốn vào, chi bằng cứ để nàng ta vào đi. Nếu Lệ Thừa tướng hỏi, cứ nói thật là bị Quý phi ép buộc.”
Lệ Thanh Yên tuy không nghe được nội dung, nhưng nhìn sắc mặt biến hóa của y, có thể mườn tượng ra suy nghĩ hiện tại trong lòng y.
Do dự.
Không tình nguyện.
Kỳ thực, thâm tâm Lệ Thanh Yên đang thầm khẩn trương. Nàng lo sợ, lo sợ rằng chuyện này sẽ không thành. Nếu không, thực sự phải liều chết một phen để vào bên trong rồi.
Không biết qua bao lâu, có lẽ là nửa khắc, tên thị vệ miễn cưỡng cắn răng một cái, chậm rãi thối lui sang một bên.
Chân mày Lệ Thanh Yên nhẹ giãn ra, nhanh chân theo cung nữ tiến vào, lúc đi ngang qua người y, nàng liền nói bằng giọng kiên định:
“Ngươi yên tâm. Chuyện hôm nay, bản cung sẽ gánh toàn bộ trách nhiệm.”
Từ trước đến nay, Lệ Thanh Yên nàng nói được làm được.
Nhưng, nàng đã quên mất rằng, điều này chỉ đúng trong trường hợp lời nói của nàng có phân lượng trong mắt Lệ Minh Viêm mà thôi.
Bởi thế, sau này có hối hận, tất cả đã quá muộn.
***
Gần một tháng không đặt chân đến Thiên điện, không ngờ cung điện ấy giờ đây lại lạnh lẽo đến vậy, trừ bên ngoài có đội thị vệ canh giữ, bên trong lại yên tĩnh như chưa từng có hơi thở con người.
Khóe môi kiều diễm nhẹ run rẩy, hoàng thượng...
Bước chân nàng không tự chủ mà nâng nhanh hơn, hai mắt cũng liếc nhanh xung quanh tìm hình bóng quen thuộc.
Nàng không thể tưởng tượng được, nửa tháng nay người ấy lại phải sống trong sự cầm tù như vậy, còn không được ăn uống tử tế. Một hoàng đế kiêu ngạo như người ấy, há lại có thể chịu được?
Những lời nói vô tình kia nàng nói với Mạc Doãn Kỳ, tất cả, tất cả là nàng khẩu thị tâm phi.
Mạc Doãn Kỳ nói đúng, đối với hoàng thượng, nàng vẫn không thể buông bỏ.
Nếu không, hiện tại nàng đã không có mặt ở đây.
“Hoàng thượng...” một thanh âm kinh hãi bỗng vang lên ở một góc Thiên điện lạnh lẽo, Lệ Thanh Yên nhận ra ngay giọng nói này...
Là của thái giám thân cận bên cạnh hoàng thượng - Trường Sa.
Lập tức bước nhanh về hướng gian phòng, khi cánh cửa mở ra, cũng là lúc hình bóng quen thuộc hiện lên trước mắt.
Trường Sa phát giác có người tới, ngẩng đầu lên, đồng tử đột nhiên co lại.
“Quý phi nương nương...” y cắn răng, một nửa là kinh ngạc, một nửa là gằn giọng.
Lệ Thanh Yên không nhìn y, ánh mắt của nàng chỉ tập trung vào người mặc long bào chói lóa nằm trong lòng y.
“Hoàng thượng...” Lệ Thanh Yên đến gần, đang muốn giơ tay chạm vào, Trường Sa đã cảnh giác lấy tay che trước người hoàng đế, đôi mắt đỏ hoe nhìn nàng:
“Quý phi muốn làm gì?”
Cánh tay đột ngột dừng lại giữa không trung, Lệ Thanh Yên sửng sốt trong một thoáng.
“Trường Sa công công... Quý phi là đang quan tâm đến hoàng thượng... Ngươi đang làm gì vậy?” Cung nữ bên cạnh nàng vô cùng bất bình, tiến lên chỉ tay vào mặt y.
“Thiển Nhi, im miệng.” Lệ Thanh Yên quay lại mắng.
Thiển Nhi không cam lòng, liếc mắt cảnh cáo nhìn Trường Sa một cái mới im lặng.
Khóe môi Lệ Thanh Yên nở nụ cười tự giễu, có lẽ Trường Sa cho rằng nàng sẽ làm tổn hại đến hoàng thượng. Dù sao, nàng cũng là nữ nhi của phản nghịch.
“Trường Sa công công hiểu lầm rồi. Bản cung đến cứu hoàng thượng.”
“Quý phi cần gì phải biện bạch cho mình.” Trường Sa cười gằn, nếu nàng ta muốn cứu, đã chẳng đợi đến tận bây giờ.
Có lẽ cuộc tranh chấp của hai người đã làm hoàng đế mơ hồ tỉnh lại.
“Trường Sa...”
“Hoàng thượng...” Lệ Thanh Yên mừng rỡ gọi ngài, nhìn đến gương mặt hốc hác tiều tụy kia, chóp mũi đột nhiên chua xót.
Thiếp xin lỗi...
Nhớ lời Mạc Doãn Kỳ nói, nàng lập tức phất tay:
“Thiển Nhi, mang ra đây.”
Nắp hộp mở ra, mùi hương thơm của điểm tâm theo đó lan tỏa. Đối với hai người nửa tháng chưa ăn gì, điểm tâm kia giống như một thứ ánh sáng cứu rỗi sinh mạng tựa như ngọn đèn cạn dầu của họ.
“Hoàng thượng, người mau ăn đi.” Lệ Thanh Yên lấy ra một cái bánh bao đưa lên miệng hoàng đế, cũng bày điểm tâm lên bàn.
Hoàng đế yếu ớt mở mắt, nhìn đến nữ nhân vừa xa lạ vừa quen thuộc, đáy mắt lập tức nổi lên giông tố.
“Cút!”
Cánh tay ngài gắng gượng dùng lực, chiếc bánh trên tay nàng ngay tức thì rơi xuống.
"Hoàng thượng..."
"Trẫm cho dù có đói chết, cũng không muốn nhận ân huệ của ngươi." hoàng đế lạnh lùng nhìn nàng, gắng sức nhấn mạnh từng chữ.