Mục lục
ÁNH SÁNG TRẮNG
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.








Hạ quốc



Tiếng nhạc êm ái nhẹ nhàng vang lên trong rừng mai, cuốn theo mùi hương thơm thanh khiết phả lẫn trong gió sương.



Dưới gốc mai trắng tinh khôi, nam nhân một thân bạch y thoát tục như hòa hợp với khung cảnh hữu tình nơi đây. Những ngón tay thon dài chạm nhẹ lên dây đàn, tấu lên những âm vực trác tuyệt, lặng lẽ khuấy đảo tâm can người nghe.



Một trận gió nhẹ lướt qua, đem những cánh hoa mai trắng vương vấn trên tóc nam tử. Chúng như cũng có tâm hồn giống con người, cũng biết rung động trước cái đẹp, cái tài trong thế gian.



Bỗng, ngón tay nam nhân khẽ dùng sức, tiếng đàn êm dịu đột ngột trở nên cao vút, xuyên qua biển mai, vang vọng khắp tứ phía. Tầng tầng lớp lớp cánh hoa càng rung động mãnh liệt, không ngừng bay tán loạn thành từng vòng, giao hòa triền miên cùng với làn tuyết trắng.



Mắt phượng tuyệt mỹ nhẹ mở ra, Phương Hạo Thiên ngắm nhìn rừng mai trong gió tuyết, bàn tay vươn ra đón lấy những cánh hoa non mịn. Hắn khẽ mỉm cười:



“Mai tu tốn tuyết tam phân bạch



Tuyết khước thâu mai nhất đoạn hương”*



Dịch:



“Mai nên nhường tuyết ba phân trắng



Tuyết phải thua mai một bậc thơm”



Ống tay áo phiêu diêu trong gió, Phương Hạo Thiên thu liễm tầm mắt, thong dong cầm lấy tách trà hoa mai thưởng thức. Trà vẫn còn nóng, những cánh hoa xoay mình trong làn nước, mang theo mùi hương thanh dịu, hòa quyện giữa sương và mai. Nhấp thử, lập tức cảm nhận được vị hơi đắng nơi đầu lưỡi nhưng ngọt lâu sau khi chiêu một ngụm dài.



Hắn đặt nhẹ ly trà đã cạn xuống bên cạnh, phượng mâu vốn tĩnh lặng cuối cùng cũng hiện lên một tia hài lòng.



Rừng mai này vốn nằm ở phía Tây Đông cung, một nơi cách xa hậu viện, cũng tách biệt với hoàng cung. Có thể nói, nơi này là không gian của riêng Thái tử Hạ quốc, bởi lẽ bất kì ai, nếu không có sự cho phép của hắn, tuyệt đối không được phép đặt chân vào đây nửa bước.



Thế mà trước đây vẫn có kẻ “chưa thấy quan tài chưa đổ lệ”.



Khi ấy một vị thiếp thất vì muốn được Phương Hạo Thiên chú ý mà bỏ ngoài tai những lời can ngăn của thủ vệ, nhân lúc bọn họ thiếu phòng bị lẻn vào rừng mai. Choáng ngợp trước khung cảnh phi thường mỹ lệ của nơi này, nàng ta trong lúc kích động đã cắt lấy mấy cành mai đem về cắm, còn oa oa cái miệng khoe với đám thiếp thất trong phủ.



Kết quả, khi Phương Hạo Thiên tan triều trở về biết tin, cả người lập tức tỏa ra sát khí nồng đậm. Hắn gọi vị thiếp thất kia đến chính sảnh, trước mặt tất cả mọi người, vô tình sai thủ vệ trong phủ chặt đứt hai bàn tay nàng ta.



Một màn khi ấy đã khiến trong lòng ai cũng thập phần sợ hãi. Thái tử bình thường ôn nhuận như ngọc, nhưng một khi chạm đến giới hạn của ngài ấy, kết cục thảm hại là điều không phải bàn tới. Đáng thương cho vị thiếp thất kia, không những bàn tay đã đứt lìa, còn bị trục xuất khỏi Đông cung, cả đời sống trong đau khổ, nhục nhã.



Lại nói, tuy Thái tử ra tay tuyệt tình, nhưng chuyện này suy đến cùng cũng không thể trách ngài ấy, bởi lẽ chính nàng ta mới là người làm sai trước, không để lời nói của hắn trong lòng.



Phong ba rồi cũng chìm xuống, mọi người không còn nhắc đến chuyện đó nữa, nhưng thâm tâm đều tự giác khắc sâu một điều: tuyệt đối không bao giờ được lại gần rừng mai nửa bước.



Tóc dài theo gió bay tản mác, khẽ khàng lưu vấn hương mai thanh khiết.



Phương Hạo Thiên thả trôi từng cánh hoa theo chiều gió, tầm mắt bỗng nhìn về phía Nam xa xôi, cánh môi đỏ thẫm cũng câu nhẹ.



Ý cười lan tràn, nhất tiếu khuynh thành, diễm áp quần phương.



Hết thảy, đều như dự tính của hắn.



Trong rừng mai trầm tĩnh bỗng phảng phất tiếng trúc từ xa vọng lại. Ánh mắt Phương Hạo Thiên không có lấy nửa điểm xao động, giống như đã quen rồi. Hắn khẽ nhắm mắt, cảm nhận lần nữa hương thơm thanh mát nơi đây. Thiên nhiên và con người như hòa làm một, thấu hiểu lẫn nhau.



Cuối cùng, hắn ôm lấy cổ cầm, thong thả rảo bước khỏi rừng mai.



***



Thấy người đi ra, một nam nhân trẻ tuổi, dung mạo tuấn tú, trên người toát ra khí độ trầm ổn lập tức khom người hành lễ.



“Khởi bẩm Thái tử, hoàng thượng triệu người vào cung có việc gấp.”



Phương Hạo Thiên bất động thanh sắc, bước chân đã đi lên, ngoài ý muốn lại hỏi:



“Lâm Phong, việc bản cung bảo ngươi làm, ngươi đã làm xong chưa?”



Lâm Phong biết hắn nhắc đến việc gì, y xoay người, cung kính đáp:



“Hồi Thái tử, đã làm xong rồi ạ.”



Nghe vậy, khóe môi Phương Hạo Thiên nhàn nhạt cong lên: “Tốt lắm!”



Việc hắn đã hứa với Như Ý, cuối cùng cũng thực hiện được rồi.



***



Đại Nam quốc - Phủ Thái tử



Gió rét càn quét, đem những bông tuyết thổi bay mịt mù. Sắc trời mới nãy còn có chút tia nắng, hiện tại đã bị mây mù che khuất, thay thế bằng vẻ xám xịt u ám.



Lạnh.



Thân thể lạnh.



Tâm cũng lạnh.



“Mời Thái tử phi quay về.”



Không biết câu nói này của Gia Bảo đã lặp lại bao nhiêu lần, nhưng thiếu nữ dường như không để tâm, nàng chỉ giương đôi mắt sáng trong mà kiên định đáp lại y:



“Ta muốn gặp Thái tử.”



Gia Bảo vô cùng khó xử, y khẽ liếc mắt nhìn qua thư phòng đóng kín cửa. Trong lòng đau đớn, bất lực, có chút phiền muộn. Nhìn lại thiếu nữ đang đứng trước mặt, lý do gì cũng nói ra rồi, nàng không đi, y cũng không thể làm gì hơn.



Trần Hy Hy mím môi, trong lòng càng khẩn trương. Sáng nay hoàng thượng triệu kiến nàng vào cung khen thưởng, cũng là ban bố giải trừ tin đồn ác liệt kia. Tất nhiên tiến cung còn có phụ thân, Triệu Minh, Triệu Lâm và những người có công bảo vệ Thiên triều.



Suốt cả buổi, Trần Hy Hy vẫn luôn âm thầm chú ý đến Triệu Minh, tuy nhìn qua hắn vẫn cao nhã thoát tục như thường lệ, nhưng không hiểu sao, nàng lại cảm nhận được sự mệt mỏi, thậm chí là đau đớn của hắn. Đến khi tan tiệc, nàng có đến gần Triệu Minh, phát hiện bàn tay của hắn đang nắm lại rất chặt, dường như đang cố kìm chế cơn đau nào đó.



Kết quả hắn phát hiện ra nàng, chỉ lạnh lùng phất tay áo rời đi, ngay cả một lời giải thích cũng không nói với nàng.



Hành động kì lạ ấy tất nhiên khiến Trần Hy Hy sợ hãi, không phải vì sự lạnh lùng của hắn, mà bởi vì nàng nghĩ đến vết thương sau lưng kia. Nhớ lần đó rơi xuống vực, hắn bị thương nặng như vậy, lại gấp rút trở về kinh, ngay cả đến thời gian dưỡng thương cũng không có...



Thế nên, nàng đến đây, muốn nhìn thấy hắn, cũng là để kiểm chứng suy đoán của mình.



Không nghĩ đến, hắn lấy lý do đang xử lý chính vụ, không muốn gặp nàng.



Trần Hy Hy mỉm cười, nội tâm có chút chua xót. Nếu đã nguyện cả đời sẽ nắm tay nhau, tại sao đến chuyện này hắn cũng muốn giấu nàng? Chẳng lẽ vì không muốn nàng lo lắng? Nhưng Triệu Minh... chàng có biết, chàng giấu ta, mới càng khiến ta thấp thỏm không yên?



Chợt, cánh cửa thư phòng đột ngột mở ra. Gia Bảo kinh ngạc quay đầu. Còn Trần Hy Hy, chỉ trân trân nhìn thân ảnh phong hoa tuyệt đại đứng đó.



“Thái tử...”



Ánh mắt thản nhiên của Triệu Minh dừng trên người nàng, thấy gương mặt thiếu nữ lộ ra chút tái nhợt do gió rét, lòng chợt đau.



“Nàng thật bướng bỉnh. Nếu bản cung không gặp nàng, nàng định đợi mãi như vậy sao?”



Trần Hy Hy mỉm cười, tiến lên xem xét Triệu Minh một lượt, xác định hắn không có việc gì mới giảo hoạt nói:



"Ta không ngốc đến vậy đâu. Thái tử nếu không chịu gặp, ta chỉ còn cách phá cửa xông vào thôi."



Triệu Minh bật cười, nữ tử này thật biết nói đùa, thủ vệ canh giữ nhiều như vậy, nàng có thể xông vào được sao?



Hắn khẽ kéo tay nàng vào trong phòng, cũng ra hiệu ánh mắt để Gia Bảo lui xuống. Trần Hy Hy thấy y dường như muốn nói gì đó, nhưng lại trầm mặc rời đi.



Trong phòng có đốt lò sưởi, ấm áp khác hẳn bên ngoài. Bấy giờ Trần Hy Hy mới để ý, bốn góc phòng đều đốt trầm hương, thế nhưng, có chút đậm. Khẽ quay đầu ngửi ngửi mùi hương nam nhân bên cạnh mình, cũng là hương trầm phả lẫn hương thơm thanh mát trên người hắn.



Triệu Minh thấy hành động của nàng, đôi mắt đen láy hơi xao động, dường như có ý cách xa nàng.



Trần Hy Hy quả thật có chút hồ nghi: "Trước giờ ta chưa từng thấy Thái tử đốt trầm hương."



Triệu Minh chớp mi, thong thả trả lời: "Trầm hương tĩnh tâm rất tốt, tấu sớ nhiều, không tránh khỏi có chút đau đầu."



Trần Hy Hy nghe vậy, tầm mắt nhìn lên thư án gần đó, quả nhiên là thấy một chồng tấu sớ.



Hoàng thượng lúc trước trúng độc còn chưa khỏi hẳn, tạm thời công vụ đều do một tay Triệu Minh xử lý.



Chết thật, nàng thế này không phải làm mất thời gian của hắn chứ?



Dù sao đã xác định hắn không có việc gì, Trần Hy Hy liền đứng dậy, nhỏ giọng nói:



"Cũng không còn việc gì nữa, ta phải trở về rồi. Thái tử bận xử lý công vụ, nhưng cũng nên chú ý đến thân thể."



Triệu Minh khẽ mỉm cười, hắn cũng không có ý định giữ nàng lại, chỉ gật nhẹ đầu. Chẳng qua, khi Trần Hy Hy mới quay bước, người đằng sau chợt kéo lấy tay nàng.



Kinh ngạc nhìn chiếc áo lông trên tay, lại thấy Triệu Minh nhẹ nhàng cất giọng:



"Mặc cái này vào. Lần sau, không cho phép đứng bên ngoài như vậy nữa."



***Chú thích***:



Hai câu thơ so sánh tuyết và mai của thi nhân Lư Mai Pha thời Đường.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK