Nha hoàn đưa đồ là nha đầu mới vào phủ, làm ở phòng trà nước, bộ dáng khoảng chừng mười hai, mười ba tuổi, dáng người thanh tú, mặc xiêm y màu xanh, cười dịu dàng trông vô cùng đáng yêu: “Nô tỳ tên Nguyệt Ly, sau này Tứ tiểu thư có gì dặn dò cứ trực tiếp gọi nô tỳ là được”.
Ngụy La không nghĩ Triệu Giới to gan như vậy, dám sắp xếp người của hắn vào trong Phủ Anh Quốc Công. Nói trắng ra, một tháng trước hắn rời đi đã sắp xếp người truyền tin này, nếu có chuyện gì sẽ lập tức thông báo cho hắn biết. Gan thật lớn mà! Không sợ bị người trong Phủ Anh Quốc Công phát hiện sao?
May là lúc này trong phòng không có người ngoài, chỉ có hai nha hoàn Kim Lũ và Bạch Lam, những người khác cũng không dám tùy ý vào đây. Ngụy La nhìn chằm chằm giày mẫu nằm trên bàn nhỏ sơn son khảm trai, sắc mặt coi như điềm tĩnh: “Ta biết rồi, ngươi lui xuống đi”. Thật ra trong lòng nàng đã sớm hận đến không thể cầm kim châm lên mặt Triệu Giới, hắn đúng là được voi đòi tiên.
Sau khi nha hoàn kia rời đi, Bạch Lam gấp gáp xoay người đóng cửa lại, đi đến bên cạnh Ngụy La nói: “Tiểu thư, sao Tĩnh Vương điện hạ lại đưa cho người thứ này? Nha đầu kia…”
Đầu óc Kim Lũ coi như thông minh, cắt đứt lời Bạch Lam: “Nha đầu kia trông không đơn giản, hẳn là người đáng tin”.
Ngụy La đem giày xem như Triệu Giới, trừng hai mắt mà nhìn, nói với Kim Lũ và Bạch Lam: “Ta đồng ý làm cho hắn đôi giày. Thu thứ này lại, không được phép nói cho người khác biết chuyện hôm nay”.
Kim Lũ và Bạch Lam đều là người biết suy nghĩ, sẽ không nói loạn huyên thuyên với người khác. Dù sao Ngụy La và Triệu Giới cũng đã đính hôn, thay phu quân tương lai làm một đôi giày cũng không phải chuyện gì lớn, cho dù người khác biết cũng sẽ không nói gì.
Chuyện quá đáng là Triệu Giới lại sắp xếp người ở Phủ Anh Quốc Công, việc này khiến Ngụy La cảm thấy mình bị quản quá chặt. Khó trách trong lòng Ngụy La mất hứng.
Nếu nàng biết rõ Triệu Giới còn từng dặn dò Dương Hạo theo dõi nàng một tấc cũng không rời, khẳng định sẽ trở mặt với Triệu Giới.
Ngoài cửa sổ trời còn đang mưa, nhưng cũng không tầm tã như lúc nãy. Nước mưa nhỏ giọt tí tách đánh lên song cửa, văng lên từng chùm những hạt nước nhỏ, rơi xuống mu bàn tay lạnh ngắt. Trong viện nước đọng lại thành từng vũng, hòa với bóng cây tạo nên khung cảnh thật thật hư hư. Bên chính phòng vẫn không có động tĩnh, xem ra Ngụy Côn còn chưa về, nếu không sẽ có người hầu ra cửa bung dù nghênh đón.
“Tiểu thư vừa về lại bị mắc mưa, nên tắm nước nóng đuổi hàn khí đi, nếu không hôm sau lại ngã bệnh”. Kim Lũ tiến lên đóng cánh cửa nặng nề lại.
Ngụy La uống xong một ly trà gừng táo đỏ, nhẹ nhàng gật đầu.
Trong thùng tắm có nhỏ vài giọt tinh dầu hoa quế do Hàn Thị điều chế, hương vị thanh nhã dễ ngửi. Ngụy La tắm rửa xong đi ra, toàn thân đều nhàn nhạt mùi hoa quế dễ chịu. Nàng khoác lên mình một kiện vân sa màu ngọc bích cùng với bồi tử làm bằng gấm Tô Châu viền hoa tròn nhỏ, mái tóc dày đen nhánh, ướt nhẹp vén sau tai, ngồi trên giường cạnh cửa sổ phía nam, thuận miệng hỏi: “Phụ thân về chưa?”
Kim Lũ tiến lên giúp nàng lau tóc, lại dùng lược bí nhẹ nhàng chải tóc cho suôn: “Bẩm tiểu thư, tiểu thư vừa đi tắm không lâu lão gia đã về…”
Lúc trở về sắc mặt Ngụy Côn không tốt lắm, so với sắc trời bên ngoài còn âm trầm hơn, hạ nhân trong Tùng Viên chưa từng thấy bộ dáng ông như vậy, cũng không biết ai chọc ông giận tới vậy, mọi người đều nơm nớp lo sợ, không dám gây ra chút lỗi lầm nào.
Kim Lũ lặng lẽ liếc nhìn Ngụy La, kìm nén không được hiếu kỳ hỏi: “Tiểu thư, vừa rồi người trên đường…”
Kim Lũ nghe được đoạn đối thoại của Ngụy La và Khương Diệu Lan, câu “Bé, ta là mẫu thân con” hù dọa nàng ấy và Bạch Lam không nhẹ, nhưng thấy Ngụy La có vẻ không muốn nhắc tới, hai người cũng không dám hỏi nhiều, chỉ giấu ở trong lòng mà suy đoán.
Lúc này sắc mặt Ngụy La tốt hơn một chút, Kim Lũ mới dám nhắc lại lần nữa.
Ngụy La ôm gối, cằm đặt trên đầu gối, nhìn chằm chằm quang cảnh bên ngoài cửa sổ, miễn cưỡng nói: “Đừng hỏi quá nhiều, làm chuyện ngươi nên làm là được”.
Kim Lũ biết mình đi quá giới hạn, gấp gáp nói: “Là nô tỳ nhiều chuyện”.
*** *** ***
Chỉ chốc lát sau liền truyền tới động tĩnh ở chính phòng, Ngụy Côn gọi tam gia Ngụy Xương tới, không biết hai người nói những gì, động tĩnh rất lớn, mơ hồ có thể nghe được âm thanh tức giận quát lớn của Ngụy Côn.
Sau khi Ngụy La hong khô tóc, nàng đứng lên rời khỏi giường La Hán, đi giày màu hồng phấn thêu hoa trắng đính trân châu ra ngoài, đứng ở cửa, vừa vặn nghe thấy thanh âm Ngụy Côn truyền tới từ cửa sổ của chính phòng: “Vì sao ngươi lại nói với nàng những lời kia, vì sao lại lừa nàng ấy?”
Nô tỳ đứng ngoài cửa cúi đầu thật thấp, thân thể cứng đờ thẳng tắp, ngay cả thở cũng không dám thở mạnh.
Ngụy La nghiêng đầu dựa lên cửa khắc thùy hoa, mí mắt nâng lên, nhưng hàng mi mệt mỏi vẫn rũ xuống, trên da thịt trắng muốt của nàng đánh một nửa vòng bóng râm. Lúc nàng ngẩng đầu lên, liền thấy Ngụy Thường Hoằng mặc cẩm bào bằng lụa xanh ngọc đi tới trước mặt nàng hỏi: “Phụ thân gây gổ với ai, sao lại nổi giận lớn như vậy?”
Ngụy La nghĩ Ngụy Thường Hoằng cũng nghe được gì đó, cho nên mới cố ý từ chỗ Tiết tiên sinh về sớm.
Ngụy La ngẩng đầu, chậm rãi nói: “Phụ thân nói chuyện với Tam bá phụ”. Nàng nghiêng đầu nhìn Ngụy Thường Hoằng, chớp mắt mấy cái lại hỏi: “Có thể làm cho phụ thân nổi giận lớn như vậy, đệ cho rằng có thể là ai?”
Ngụy Thường Hoằng nhíu mày, từ trong lời nói của Ngụy La nghe ra được chút gì đó.
Ngụy Côn cầm trong tay một thanh đoản kiếm có chuôi làm từ ngà voi nạm vàng, đem một bên kiều đầu án khắc hoa sen sơn đen chặt xuống, kiên định nói: “Từ nay về sau tình cảm huynh đệ chúng ta, giống như cái bàn này, một đao chặt đứt!”
Không lâu sau, Ngụy Xương đi ra khỏi chính phòng, mặt ông nhìn như bình tĩnh, nhưng trong lòng đã thổ huyết rồi.
Ngụy La và Ngụy Thường Hoằng yên lặng nhìn một màn này, không biết nên khuyên nhủ hay im lặng theo dõi diễn biến.
Hiển nhiên Ngụy Côn còn chưa tan cơn giận, lại sai người kêu Đỗ Thị ở Ngân Hạnh Viên tới. Đỗ Thị rất nhiều năm rồi chưa từng rời khỏi sân viện đó, bây giờ đã được bước ra ngoài, bà nhìn lại Phủ Anh Quốc Công, cảm giác hoàn toàn xa lạ, rất nhiều chỗ đã không còn bộ dáng như trước. Đỗ Thị mặc xiêm y màu xám bạc bằng vải thun, nhắm mắt theo đuôi hạ nhân, nhìn thấy ánh mắt của Ngụy La trên hành lang liền vội vàng rời đi, đâu còn bộ dáng đoan trang tự tin như lúc trước. Bà ta bây giờ giống như phụ nhân nhà bình thường, thậm chí còn không bằng họ.
Ban đầu Đỗ Thị không biết Ngụy Côn gọi bà ta tới là vì chuyện gì, còn ôm tâm tư vui mừng vì Ngụy Côn còn có lương tâm muốn đón bà ta ra khỏi Ngân Hạnh Viên. Ai ngờ, một câu nói của Ngụy Côn liền xua tan tất cả vui vẻ của bà: “Ông mới nói gì?”
Ngụy Côn quay đầu, ngay cả liếc nhìn Đỗ Thị một cái ông cũng cảm thấy dư thừa: “Kêu người chuẩn bị văn tự, ta muốn hưu ngươi”.
Hưu thê ở Đại Lương không phải là chuyện nhỏ, nếu phụ nhân bị hưu về nhà, đó là hủy cả cuộc đời, không chỉ khiến nhà mẹ đẻ mất mặt, còn liên lụy đến tất cả các cô nương chưa xuất giá ở nhà mẹ đẻ. Phụ nhân bị hưu về nhà cũng không có những ngày tháng tốt, tuổi của Đỗ Thị tất nhiên không thể tái giá, chỉ có thể về nhà làm cô nãi nãi, thời gian dài cũng khiến nhà mẹ đẻ thấy phiền chán.
Huống gì sau khi Đỗ Thị về nhà lại càng không có cơ hội gặp mặt Ngụy Thường Di. Ngụy Thường Di là thiếu gia của Tứ phòng, không thể nào cùng bà ta về Phủ Trung Nghĩa Bá. Đỗ Thị ở Phủ Anh Quốc Công, mỗi tháng còn có thể gặp Ngụy Thường Di một lần, nếu bị hưu về Phủ Trung Nghĩa Bá, chính là đời này cũng đừng nghĩ gặp lại hắn.
Khó trách Đỗ Thị có phản ứng lớn như vậy.
Nhưng Ngụy Côn quyết tâm muốn hưu bà ta, bút lông vừa cầm lên tay liền viết xuống hai chữ “HƯU THƯ” thật to lên giấy Tuyên Thành, mở đầu viết xuống Đỗ Thị “Tâm địa độc ác, âm hiểm ghen tị”, lấy thất xuất để hưu thê. Đây là tội danh cực kỳ nghiêm trọng, xem ra chút tình cảm Ngụy Côn cũng không muốn giữ lại, lại không có ý định cố kỵ quan hệ hai nhà, chỉ muốn trừng trị Đỗ Thị độc ác, giải tỏa mối hận trong lòng.
Sắc mặt Đỗ Thị trắng bệch nhìn Ngụy Côn, chờ ông viết hưu thư xong, bà tuyệt vọng lắc lắc đầu: “Ngụy Côn, không…”
Ngụy Côn gấp thư bỏ vào trong vạt áo, cất bước ra khỏi phòng: “Ta về phòng chính nói với phụ mẫu một tiếng, kêu người Phủ Trung Nghĩa Bá hôm nay liền tới đón ngươi về”.
Đỗ Thị khôi phục thần trí, đuổi theo ông ra cửa: “Vậy ông trả Di ca nhi cho tôi, để tôi dẫn nó cùng đi!”
Ngụy Côn không quay đầu lại nói: “Di ca nhi là nhi tử của Tứ tẩu, ta không làm chủ được”.
Đỗ Thị thê lương nói: “Di ca nhi là của tôi, là tôi hoài thai chín tháng mười ngày sinh ra nó. Ngụy Côn, ông đứng lại đó cho tôi!”
Ngụy Côn càng đi càng xa, nói với gã sai vặt bên cạnh: “Trông trừng Đỗ Thị, đừng để bà ta làm loạn”.
Gã sai vặt gật đầu, xoay người phân phó hạ nhân, lập tức có hai người cản Đỗ Thị lại, dẫn bà về lại phòng.
*** *** ***
Cuối cùng Tùng Viên cũng khôi phục vẻ yên bình, sau cơn mưa trời lại sáng, trong sân lại yên tĩnh vô cùng.
Ngụy La xem xong kịch rồi, dụi dụi mắt nói: “Thường Hoằng, đệ đoán xem hôm nay tỷ gặp ai?”
Ngụy Thường Hoằng đứng bên cạnh nàng, sớm đã trưởng thành, bộ dáng chi lan ngọc thụ (1), ngữ điệu bình tĩnh hỏi: “Khương Diệu Lan?”
Ngụy La kinh ngạc quay đầu, vẻ mặt “Làm sao đệ biết?”
“Lần trước ở Đại Từ Tự, tỷ ở Đại Hùng Bảo Điện cầu bùa bình an, đệ ở bên ngoài có nhìn thấy”. Ngụy Thường Hoằng từng nhìn thấy bức họa của Khương Diệu Lan, mặc dù Ngụy Côn đề phòng bọn họ, nhưng số lần ông lấy ra xem thật sự quá nhiều, muốn để người khác không thấy cũng khó. Lần đầu tiên Ngụy Thường Hoằng nhìn thấy Khương Diệu Lan liền ngẩn người, hắn vốn cho rằng chỉ là người giống người mà thôi, hôm nay nghe Ngụy La cố ý dò hỏi, lại nghĩ tới phản ứng của Ngụy Côn, cũng không khó đoán ra đã có chuyện gì: “Người trở về sao? Đã nói gì với tỷ?”
Ngụy La bĩu môi, giống hệt như đang nói chuyện thời tiết thường ngày: “Người đó đã thành thân, cũng không muốn trở lại Phủ Anh Quốc Công” Ngụy La trừng mắt nhìn, rồi lại cười cười hỏi Thường Hoằng: “Thường Hoằng, đệ muốn mẫu thân sao? Có muốn để bà ấy trở lại không?”
Ngụy Thường Hoằng thản nhiên nói: “Trước đây có nghĩ tới, bây giờ đã không cần”.
Ngụy La mỉm cười: “Tỷ cũng vậy”.
Lúc Ngụy La bị Đỗ Thị lừa bán, Khương Diệu Lan không có mặt; đời trước lúc Ngụy La chết, Khương Diệu Lan cũng chưa từng xuất hiện; lúc Thường Hoằng bị Lý Tụng và Lý Tương liên thủ phá hủy tiền đồ, Khương Diệu Lan cũng không xuất hiện; nếu đã như vậy, sau này bà ta cũng không cần xuất hiện nữa.
Mùa hè áo bông, mùa đông quạt lá, tình thương muộn màng của mẹ, những thứ này cũng là dư thừa không cần đến.
Trong một ngày Phủ Anh Quốc Công xảy ra hai chuyện lớn, một là Ngũ lão gia hưu Đỗ Thị, gọi Phủ Trung Nghĩa Bá tới đón người về. Một việc khác là Tam lão gia đưa Tam phu nhân lên chùa miếu, nói là để Liễu Thị tĩnh tâm niệm Phật, kỳ thật người trong Phủ đều biết, Tam lão gia và Tam phu nhân ly thân, không sống nỗi với nhau nữa, nếu không phải vì Nha tỷ chưa xuất giá, còn phải tính chuyện hôn sự, nói không chừng Ngụy Xương cũng muốn hưu thê.
Đưa Đỗ Thị và Liễu Thị đi, Phủ Anh Quốc Công cuối cùng cũng thanh tĩnh hơn không ít.
Trời dần vào đông, thời tiết ngày càng lạnh. Sáng sớm hôm sau, Ngụy La khoác áo gấm màu hồng thêu hoa mẫu đơn và viền áo bằng lông hồ ly, chân không đứng trên thảm len, đẩy cửa sổ nhìn ra sân viện, bên ngoài là một mảng trắng xóa, trận tuyết đầu tiên đã rơi rồi.
Kim Lũ đẩy cửa phòng đi vào, thấy Ngụy La đi chân không, nàng ấy ngạc nhiên lại gấp gáp nói: “Sao tiểu thư lại không mang giày? Mặt đất rất lạnh, nếu bị lạnh sẽ không tốt”.
Ngụy La nghiêng đầu, cười dịu dàng lộ ra má lúm đồng tiền: “Trong phòng có đốt địa long, lại có nhiều chậu than như vậy, ta còn thấy nóng, sao mà lạnh được”.
Cho dù như thế Kim Lũ vẫn không yên lòng, đỡ nàng ngồi vào giường bên cửa sổ phía Nam, giúp Ngụy La mang giày sa tanh vào. Kim Lũ nhấc mắt, lơ đãng nhìn tới chiếc giày để trên bàn sơn son khảm trai, nhịn không được trêu ghẹo: “Đã lâu như vậy, tiểu thư mới thêu xong nha? Xem ra đầu xuân sang năm Tĩnh Vương điện hạ đã có thể mang giày mới được rồi!”
Ngụy La cầm đôi giày trong tay, nhìn nhìn, cố ý nói: “Vốn chính là định đầu xuân đưa cho hắn, ta không muốn làm giày mùa đông, dày như vậy, đầu ngón tay đều bị đâm hư rồi”.
Kim Lũ bật cười, nàng ấy biết rõ tiểu thư nhà mình yếu ớt, nếu Tĩnh Vương điện hạ biết được tiểu thư vì làm cho ngài ấy đôi giày, trên đầu ngón tay đã bị kim đâm mấy lỗ, không chừng sẽ đau lòng lắm đây.
-----------------------------
Tác giả có lời muốn nói:
Cuối chương Tĩnh cục cưng đã xuất hiện rồi ~
Vỗ tay hoan nghênh nam số 4 nào ~ (≧▽≦)/~