Đỗ thị sớm đã nghĩ kỹ rồi, cho dù có thêm Kim Lũ và Diệp thị bà ta cũng không vướng bận gì. Đến lúc đó, chỉ cần tùy tiện tìm lý do đem mấy người rắc rối đó đi chỗ khác là được. Chờ lúc họ trở về, Ngụy La cũng sớm bị đôi phu thê nọ ôm đi. Việc sau đó thì dễ giải quyết hơn... Bà ta có thể nói Ngụy La đi lạc, tìm khắp nơi cũng không thấy; Cũng có thể nói trên núi có giặc Oa chuyên trộm trẻ con, Ngụy La không may bị bắt đi. Bà ta chỉ cần giả bộ bi thương, tốt nhất là mang ít thương tích trở về. Cùng lắm thì bị Ngũ lão gia trách phạt một chút, qua một thời gian ông ấy hết giận thì chuyện kia cũng coi như cho qua.
Nhận một chút trừng phạt để đổi lại an tâm cả đời; Cuộc mua bán này thật sự lãi to rồi.
Đỗ thị thoải mái thở phào một hơi, trước khi đi vào căn nhà gỗ còn dặn dò: “Ta vào một lát liền ra ngay, các ngươi ở ngoài này trông chừng Tứ tiểu thư, đừng đi loạn!”
Diệp thị gật đầu: “Phu nhân yên tâm!”
Ngụy La im lặng nắm chặt xiêm y của Phó mẫu, nàng nghiến răng, ở chỗ người khác không thấy lộ ra vẻ thâm độc. Kiếp trước cũng chính là như vậy, Đỗ thị đi vào căn nhà gỗ, nàng và Kim Lũ ở bên ngoài đợi. Một lát sau, trong nhà gỗ sẽ có một nữ nhân đi ra, bà ta nói Đỗ thị muốn tìm nàng, rồi ôm nàng vào trong phòng.
Kim Từ và Kim Các đều biết hết, nhưng không ai trong số họ phản đối, chỉ đứng nhìn nàng bị nữ nhân kia ôm đi.
Mới vào trong, A La không biết tại sao cảm thấy không thích hợp. Nàng liều mạng tránh khỏi cái ôm của nữ nhân kia mà chạy đi. Phía sau có một dòng suối, theo khe suối ấy có thể đi xuống núi, nàng nhớ đường, lúc lên núi nàng vẫn mãi nhìn con suối nhỏ này, cho nên cứ thế theo lối đó chạy xuống.
Đáng tiếc tuổi nàng còn nhỏ, chạy không nhanh, thế nên bị người của Đỗ thị đuổi theo ở phía sau. Đỗ thị rất giận dữ, bà ta dứt khoát không bán nữa, trực tiếp bóp cổ nàng muốn nàng chết… A La lúc ấy rất sợ hãi, cũng vô cùng luống cuống. Nàng không biết vì sao, rõ ràng một khắc trước Đỗ thị còn tươi cười thân thiết với nàng, ngay sau đó đã muốn lấy mạng nàng.
Ngụy La cảm nhận được hơi thở đang mất dần đi của mình, nước mắt từ khóe mắt chảy xuống, nàng hỏi Đỗ thị: “Mẫu thân, vì sao?”, “Mẫu thân, con khó chịu”… Nhưng cũng vô dụng.
Lúc ấy, Đỗ thị đã nói gì nhỉ?
À. Bà ta nói: “Ngươi nên chết sớm đi. Ngươi chết rồi, Tranh nhi và ta mới có cuộc sống tốt!”.
Phải không?
Các người muốn có cuộc sống tốt, cho nên mới dùng sinh mệnh của nàng làm vật hiến tế sao?
Ngụy La mỉm cười. Nếu Đỗ thị đã muốn cuộc sống của Ngụy Tranh được vừa lòng đẹp ý, nàng liền không để cho bọn họ được như ý. Nàng nhìn Kim Lũ hỏi: “Kim Lũ tỷ tỷ, cây trầm trên tóc tỷ thật đẹp. Có thể để A La xem xem không?”
Kim Lũ đối với Ngụy La xưa nay đều là muốn gì được nấy, huống gì chỉ là một cây trâm. Vì thế, Kim Lũ rút cây trâm trên đầu mình đưa cho A La: “Cây trâm này rất bén, tiểu thư cầm cẩn thận một chút, đừng để bản thân bị thương”.
Ngụy La đón lấy, ngửa đầu cười với nàng ta một tiếng: “Được”.
Nàng đương nhiên sẽ không làm mình bị thương, vì cây trâm này còn có chỗ hữu dụng của nó.
Ngồi trong xe ngựa chờ hồi lâu, Ngụy La vẫn thật ngoan, không ồn không nháo, nàng chỉ thỉnh thoảng di di chân, rồi lại đùa nghịch với cây trâm trên tay.
Đỗ thị hẳn là ở bên trong thương lượng xem làm sao lừa được Kim Lũ và Diệp thị. Còn nàng phải làm sao đây? Chạy trốn thì quá mệt, như vậy nàng cũng không thể vạch trần âm mưu của Đỗ thị, nói không chừng còn khiến bà ta nâng cao mong muốn muốn giết nàng. Nàng muốn hung hăng xô ngã Đỗ thị, tốt nhất khiến bà ta huyết nhục mơ hồ.
Ngụy La giật nhẹ tay áo Kim Lũ: “Kim Lũ tỷ tỷ, phu nhân sao lâu vậy còn chưa ra? Ngụy La mệt mỏi, ta muốn về nhà, ta nhớ phụ thân…”.
Kim Lũ dỗ nàng lúc lâu, lúc sau đứng lên nói: “Nô tỳ ra ngoài xem một chút, tiểu thư ở chỗ này chờ, nô tỳ đi một lát liền về ngay”.
Ngụy La gật đầu, chớp chớp mắt, khờ dại hỏi: “Phu nhân có phải có bí mật gì không? Chỉ nói chuyện thôi sao không cho chúng ta đi cùng chứ?”
Những lời này lọt vào tai người khác cũng chỉ là thuận miệng nói mà thôi, nhưng vào tai Kim Lũ và Diệp thị, lại giống như tạt nước. Vốn dĩ hành động của Đỗ thị thật kỳ quái, bọn họ không nói ra miệng, nhưng trong lòng cũng vô cùng hoài nghi. Bây giờ A La nói như vậy, không khỏi khiến mọi người nghĩ nhiều…. Hai người trao đổi ánh mắt một chút, Kim Lũ đi xuống xe ngựa, rón rén tới bên cạnh căn nhà gỗ.
*** *** ***
Quả thật, Đỗ thị đang ở trong nhà gỗ thương lượng kế sách với đôi phu thê kia.
Đôi phu thê này vốn dĩ không phải người ở Thịnh kinh, mà là người ngoại thành, huyện Liễu Lâm (1), chuyên dẫn mối buôn người. Nam gọi Ngô Chu, nữ họ Vương, tạm thời kêu Vương thị. Danh tiếng hai người này ở huyện Liễu Lâm không tốt, thường xuyên ở thành Thịnh Kinh lừa bán hài nhi, rồi bán đi chỗ khác. Đỗ Nguyệt Doanh là thông qua một ma ma trong phủ mới quen bọn họ. Ma ma kia là người huyện Liễu Lâm, bà ta đứng giữa làm cầu nối, thường xuyên liên lạc qua lại.
Đỗ thị tuy rằng hợp mưu cùng bọn họ, nhưng trong thân tâm vẫn là không coi trọng hai người này.
Ngô Chu hỏi: “Hai nha hoàn và ma ma bên ngoài thì làm sao?”
Đỗ thị nhìn nhìn móng tay vừa sơn, sắc đỏ diễm lệ, bà ta cười một tiếng: “Lát nữa tìm cớ đem nha hoàn kia sai đi chỗ khác. Còn lại Phó mẫu, ngươi cứ nói là do ta sai bảo, muốn gặp Ngụy La. Ngươi cứ thế trực tiếp ôm đứa nhỏ đi không phải là xong rồi sao!”.
Làm như vậy không phải không thể được, nhưng tâm tư Vương thị kính đáo, không yên tâm hỏi: “Sẽ không có vấn đề gì chứ? Bà xác định không có ai tìm đứa bé đó đúng không? Đừng để đến lúc chúng tôi mang đi rồi lại có người tìm, lại thêm phiền toái!”
Đỗ thị liếc nhìn Vương thị, cười lạnh: “Mẫu thân của nàng ta còn không cần nàng ta, còn có ai tìm chứ?”
Nói dứt lời, Đỗ thị kêu Ngưng Tuyết lấy từ trong tay áo ra hộp hương liệu nhỏ, đưa tới trước mặt Vương thị: “Nếu bà thật sự không yên tâm, dùng cái này làm cho mấy nha hoàn ngoài kia ngất đi, bảo đảm không có chút sơ hở!”
Loại hương hiệu này có tên là an thần hương, có công hiệu trợ giúp giấc ngủ, có điều nếu sử dụng quá liều sẽ khiến người dùng rơi vào hôn mê. Đỗ thị sớm đã chuẩn bị sẵn, đồ đạc đều mang đầy đủ.
Quả nhiên, bà ta vừa lấy thứ này ra, sắc mặt Vương thị cũng yên tâm hơn nhiều.
Máy người hợp kế một phen, liền chuẩn bị động thủ.
Kim Lũ ở ngoài cửa ngưng thần nghe ngóng, nghe xong đối thoại của bọn họ, chỉ cảm thấy từ đầu tới chân đều lạnh lẽo.
Phu nhân muốn bán Tứ tiểu thư!
Bà ta xưa nay không phải đều đối với Tứ tiểu thư rất tốt sao, vẻ mặt ôn hòa đó không lẽ đều là ngụy trang? Sao lại có người độc ác như vậy?
Kim Lũ vô cùng khiếp sợ, nhưng vẫn cố gắng trở lại xe ngựa thật nhanh. Nàng ta đem đoạn đối thoại nghe được nói với Diệp thị. Diệp thị vừa giận lại vừa sợ: “Phu nhân cũng thật nhẫn tâm!”
Kim Lũ lôi kéo bà ra ngoài: “Thừa dịp bọn họ chưa phát hiện, chúng ta mang theo tiểu thư nhanh chóng chạy trốn! Nhất định phải nói chuyện này với lão gia!”
Diệp thị gật đầu, ôm Ngụy La bước xuống xe ngựa. Hai tay bà run rẩy, nhưng lại ôm Ngụy La rất chặt, hốc mắt đỏ hồng: “Số tiểu thư thật khổ….”
Ngụy La ôm cổ Phó mẫu, giọng nói ngây thơ: “Phó mẫu, sao bà lại khóc? Chúng ta sao lại phải đi, không phải chờ phu nhân sao?”
Ngụy La nói chưa dứt lời, Diệp thị đã khóc càng thương tâm hơn: “Tiểu thư ngốc, nếu đợi nữa, phu nhân liền đem tiểu thư đi bán…”.
Trước khi Khương Diệu Lan đi, đã đem tỷ đệ hai người giao phó cho bà, muốn bà chăm sóc họ thật tốt. Nhưng bà chăm sóc thế nào chứ? Thiếu chút nữa đã khiến tiểu thư bị đem đi bán!.
Nếu không phải phát hiện sớm, kết cục của tiểu thư sẽ thế nào đây? Chỉ cần nghĩ đến thôi, trong lòng Diệp thị liền áy náy, tim như bị ai bóp nghẹn.
*** *** ***
Người ở trong nhà gỗ cảm thấy có động tĩnh, đi ra xe ngựa nhìn liền thấy trống không, người đã bỏ chạy!.
Cũng may nữ nhân thì chân nhỏ, chạy không được xa. Đỗ thị nghiến răng nghiến lợi nói với Ngô Chu: “Còn không mau bắt người lại!”.
Nếu để các nàng chạy thoát, lại tới trước mặt Ngụy Côn nói bậy bạ, bà ta sao có thể rửa sạch mấy tội danh đó chứ!
Lúc này cũng không cần cố kỵ gì Kim Lũ và Diệp thị, chỉ cần bắt bọn họ lại, Đỗ thị tuyệt đối không thể bỏ qua cho hai người này.
Ngô Chu là nam nhân, có sức lại chạy nhanh, chỉ chốc lát sau đã cản lại Diệp thị ở một cây cổ thụ, đưa tay muốn cướp đứa bé trong lòng: “Đưa đứa bé đây!”.
Ngô Chu vừa đen lại vừa gầy, hung thần ác sát (2), vừa mở miệng liêng lộ ra hàm răng vàng khè, nhìn thấy cũng khiến Ngụy La ghê tởm. Diệp thị sao có thể đem Ngụy La đưa cho hắn, bà ôm Ngụy La liên tiếp lui về phía sau, vừa quay đàu liền nhìn thấy Đỗ thị đuổi theo ở phía sau. Diệp thị nhịn không được bi phẫn nói: “Phu nhân, Tứ tiểu thư mặc dù không phải con ruột của người, nhưng cũng là nữ nhi của lão gia, là Tứ tiểu thư của Phủ Quốc Công. Người sao có thể đối với tiểu thư như vậy!”
Đỗ thị chậm rãi, thong thả đi tới, sửa sang lại nét mặt của mình, bà ta khoác lên vẻ mặt đoan trang tươi cười: “Phó mẫu, bà nói gì vậy? Ta nghe không hiểu? Ta chỉ là thấy chỗ này phong cảnh đẹp, muốn mang A La tới chỗ này dạo vài vòng thôi!”. Nói xong liền hướng A La hỏi: “Con thích chỗ này không?”
Ngụy La ngược lại không để cho bà ta chút mặt mũi nào, nàng lắc đầu như đánh trống bỏi: “Không thích!”.
Đỗ thị chậm rãi tới gần: “Vì sao lại không thích?”
Bà ta nói chuyện với A La, phân tán sự chú ý của A La và Diệp thị. Lúc bà ta đang nói chuyện, Ngô Chu cũng từ phía sau đi tới, vươn tay muốn lấy khăn che mũi Diệp thị. Cái khăn đó đã được tẩm mê dược, Diệp thị chỉ cần ngửi thấy thì liền hôn mê.
Ngô Chu cho rằng mình đã đắc thủ, lại không ngờ tiểu nha đầu kia quay đầu lại, trừng hắn, cầm lấy cái gì đó đâm hắn ta!
Rõ ràng là một đôi mắt hắc bạch phân minh, lúc trừng người lại khiến người khác cảm thấy lạnh đến lạ thường. Ngụy La khiến Ngô Chu bị sửng sốt, không kịp tránh né. Hắn ta chỉ cảm thấy trên mặt đau nhức, la lên một tiếng liền ôm mặt lui về phía sau, hai tay vừa giơ ra, liền thấy trong tay đều là máu.
A La lấy cây trâm cài của Kim Lũ đâm nát mặt hắn, vết thương chạy dài từ khóe mắt tới khóe miệng, vừa sâu vừa dài, máu chảy ồ ạt, đau đến mức nửa ngày vẫn chưa lấy lại sức.
Đỗ thị cũng ngây ngốc. Bà ta không nghĩ tới một tiểu nha đầu lại có thể làm ra việc ácđộc như vậy, muốn tạo ra vết thương như thế phải dùng sức lớn thế nào chứ? Bà ta há mồm muốn nói, lại thấy Ngụy La cầm cây trâm còn vương máu hướng về phía bà ta, cây trâm cài thiếu chút nữa đâm vào mặt bà ta. Đỗ thị kích động lui về phía sau, ngã lên người Ngưng Tuyết, rồi không nhịn được hút ngụm khí lạnh.
Ngụy La làm người khác bị thương, nhưng lại không hề bối rối chút nào, ngữ điệu lạnh lùng nhưng cũng vô tội: “Phu nhân biết ông ta sao? A La không thích người khác chạm vào mình, người nói với hắn ta, đừng để hắn ta chạm vào con có được không?”
Cái này không phải lời một đứa trẻ sáu tuổi nên nói! Đây đúng là người điên mà!.
Con ngươi Đỗ thị co rụt liên tục, hiển nhiên không thể thừa nhận chấn động lớn này. Bà ta vẫn luôn cho rằng Ngụy La chỉ là một tiểu nha đầu không rành thế sự, lại không biết nàng còn có một mặt độc ác như vậy.
Trong nháy mắt đó, Đỗ thị gần như muốn gật đầu nói: “Được”.
Chuyện đã nháo đến mức này, hôm nay sợ là không thể không làm tới bước cuối. Ngô Chu bị thương lăn lộn trên mặt đất, mấy nha hoàn ma ma khác khi thấy máu thì đều bị dọa sợ, hơn nữa Ngụy La lại cầm cây trâm đầy máu trên tay, mấy nha hoàn cũng sợ nếu lại gần sẽ bị nàng hủy dung.
Trong nhất thời, không ai dám tùy tiện tiến lên.
Diệp thị và Kim Lũ cũng bị dọa sợ, nhưng họ lại nghĩ Ngụy La là bị bức tới đường cùng, bất đắc dĩ mới phải làm như vậy, lại càng thêm đau lòng vì nàng.
Lá cây lay động, ánh nắng xuyên qua kẽ lá tạo nên những vòng sáng loang lổ trên mặt đất.
Người ngồi trên cây nãy giờ cảm thấy xem đủ rồi, liền đứng dậy vỗ vỗ xiêm y, vừa tung người nhảy vào giữa đám người.
Người đó mặc bố sam màu xanh, dáng người mạnh mẽ, chính là thị vệ của Triệu Giới. Hắn ta hướng Ngụy La nhe răng cười: “Tiểu nha đầu, coi như tìm được ngươi rồi!”
---------------------
Tác giả có lời:
Muốn bình luận, muốn bình luận, muốn bình luận! Điều quan trọng phải nói ba lần!.
Hì hì, đại nhân bình luận nhiệt tình một chút, ngày mai A Nguyệt sẽ đưa chương mới sớm được không? Muốn đệ đệ ra sân không? Muốn thấy nam chính không?
~(≧▽≦)/~ Đến, bày ra chút thành ý nào!!!!!!
---------------------
1. Huyện Liễu Lâm, nay thuộc Quận Ly Thạch, thành phố Lữ Lương, tỉnh Sơn Tây,Trung Quốc.
2. Hung thần ác sát: người đặc biệt hung dữ