Beta: gaubokki
“Đây là cái gì?” Sắc mặt Ngụy Xương không đổi hỏi.
Liễu Thị hô hấp cứng lại, vẻ mặt kích động trong phút chốc nhưng bà rất nhanh điều chỉnh biểu tình, khó hiểu cười nói: “Đây không phải hoa tai sao? Là đồ thường thấy, lão gia đưa thiếp xem mấy cái này làm gì?”
Đúng vậy, thật là thường gặp. Chính là bởi vì thường gặp, mới khiến ông có ấn tượng sâu sắc. Đồ nữ trang khuê các của bà phần lớn là những thứ hoa lệ rườm rà, ngẫu nhiên mới có một cái kiểu dáng đơn giản, làm cho ông phải lưu ý. Ngụy Xương không vội vạch trần bà, tâm bình khí hòa hỏi: “Ta nhớ có tặng cho nàng một cặp giống vậy, giờ ở đâu? Lấy ra cho ta xem thử?”
Nụ cười trên mặt Liễu Thị hết sức trấn định như cũ, nói chuyện không lọt giọt nước: “Thiếp thấy kiểu dáng của nó thật bình thường, liền tiện tay cho hạ nhân rồi”. Nói xong còn lộ ra vài phần hiếu kỳ: “Lão gia hôm nay làm sao vậy, lại đột nhiên hỏi thiếp những vấn đề này? Thức ăn đều hâm nóng rồi, trước tới dùng bữa tối đã”.
Ngụy Xương lại không có ý định để bà lừa gạt cho qua chuyện, bà kéo tay ông hướng tới bàn ăn bên cạnh, Ngụy Xương dùng sức giẫy ra, hỏi tới cùng: “Đưa cho ai? Kêu nha hoàn kia cầm lại đây nhìn xem chút. Hay là, bà đưa cho nha hoàn của Ngũ Phòng?”
Trên mặt Liễu Thị cuối cùng cũng lộ ra mấy phần kẻ nứt, khó khăn lắm mới đứng vững, tức giận nói: “Rốt cuộc lão gia muốn hỏi cái gì? Ông hôm nay làm sao vậy? Không phải chỉ là một đôi hoa tai sao, đáng giá để ông để tâm như vậy…”
Lời còn chưa dứt bà liền bị Ngụy Xương phất tay tát một cái!
Nam khân khí lực lớn, lại mang theo tức giận, một cái tát kia đánh trên mặt Liễu Thị, khiến bà trực tiếp ngã ra đất, nửa bên gò má nhanh chóng sưng lên như cái bánh bao. Liễu Thị ngồi chồm hỗm trên mặt đất, ôm má khó tin ngẩng đầu nhìn ông: “lão gia…”
Cùng lúc đó, ở cửa truyền tới tiếng nói giòn vang: “Nương!”
Tam tiểu thư Ngụy Nha đứng ở cửa, ôm khung cửa, vẻ mặt kinh ngạc nhìn khung cảnh bên trong. Nàng vừa rồi nhìn thấy phụ thân tức giận tát nương một cái, đánh đến mặt nương đều sưng lên. Nàng kinh sợ, đôi môi run rẩy, nhìn Ngụy Xương, rồi chần chờ tiến lên: “Phụ thân không cần đánh nương…”
Lúc này Ngụy Xương đang nổi nóng, ông vốn là người tính tình nóng nảy, giận lên rồi ai cũng không ngoại lệ, trừng tròn mắt quát: “Cút!”
Ngụy Nha bị bộ dáng của ông dọa sợ, dừng tại chỗ, run rẩy. Mắt nàng nhanh chóng tích tụ hơi nước, bất an sợ hãi nói: “Phụ thân…”
Ngụy Xương không nhìn nàng, quay đầu kêu ma ma đem nàng đi, không cho vì Liễu Thị cầu tình.
Ngụy Nha bị ma ma ôm trong lòng, giãy giụa, khóc gọi theo: “Nương… Ta muốn nương…”
Liễu Thị liền ngậm oán hận trong lòng, nay nghe Ngụy Nha gọi như vậy, nhất thời bi thương, vành mắt đỏ hồng nhìn Ngụy Xương: “Lão gia có phải ở bên ngoài nghe người ta nói gì không, trở lại liền trút giận lên thiếp và Nha nhi, nếu không cũng không khác thường như vậy…”
Đến bây giờ bà ấy còn giả vờ. Ánh mắt Ngụy Xương hung tợn, kêu nha hoàn trong phòng toàn bộ đều đi ra ngoài, đến cùng cũng là giữ lại cho bà chút mặt mũi: “Nói, độc trong cháo của Ngụy La có phải do bà hạ?”
Sắc mặt Liễu Thị khẽ biến, ngửa đầu nhìn ông: “Cái gì độc? Ngụy La trúng độc sao?”
Ngụy Xương nhắc nhở từng chữ từng chữ: “Cây ngân hạnh”.
Chuyện tới bây giờ cũng không giấu được, bao bố đã lủng một chỗ, chỉ có thể nghĩ biện pháp bù vào chỗ hở kia. Sắc mặt Liễu Thị hơi trắng, lúng túng nói: “Chuyện gì xảy ra? Nha nhi thường ăn quả ngân hạnh, bây giờ cũng yên lành sống không có chuyện gì, ngân hạnh sao lại có độc? Thiếp cho rằng tiểu hài tử đều thích ăn những thứ đó, cũng có lợi cho thân thể, liền kêu nha hoàn ở Tùng Viên bỏ một ít vào trong cháo của Ngụy La…”
Bà là người phụ nữ bình thường không hiểu y lý, không biết cũng là chuyện thường. Nhưng cẩn thận ngẫm lại, lại cảm thấy được lời bà có trăm ngàn chỗ hở. Bà ta ngàn năm đều không quan tâm Ngụy La tới một lần, bây giờ tại sao lại đột nhiên quan tâm tới chuyện ăn uống của Ngụy La đến vậy?
Ngụy Xương ngồi trên ghế ở bàn bát tiên, lạnh lùng nhìn bà, không hề báo trước nói: “Nếu bà oán giận Khương Diệu Lan, cũng không cần lấy con nàng ấy ra trút giận, hai đứa bé kia là vô tội”.
Liễu Thị chấn động toàn thân, không thể tưởng tượng nổi nhìn ông: “Ông nói cái gì?”
Ba chữ “Khương Diệu Lan” này vẫn là cấm kỵ của Phủ Anh Quốc Công, mọi người đều giữ kín như bưng, bởi vì lúc nữ nhân kia còn ở đây thật sự đã mang tới sóng gió không nhỏ cho Phủ Anh Quốc Công. Bây giờ nàng ta rời đi, mai danh ẩn tích, đã nhiều năm như vậy tất cả mọi người đều lãng quên… Nhưng vẫn có người nhớ tới, mầm mống ghen tị và cừu hận một khi đã nảy sinh trong lòng, liền mọc rễ nảy mầm, trừ khi có người đem nó nhổ tận gốc, hoặc hung hăng bóp chết.
Ngụy Xương đại khái là thất vọng với bà rồi, cũng vừa cố ý muốn giáo huấn bà, tiếp tục nói: “năm đó bà và Đỗ Thị liên thủ làm chuyện gì, Ngũ đệ không rõ lắm, nhưng tất cả ta đều biết”.
Lời nói ra giống như con đao, hung hăng đâm lên người Liễu Thị! Thân thể Liễu Thị lung lay, miễn cưỡng mới có thể ổn định nửa người trên. Bà nửa ngồi dưới đất, sắc mặt trắng bệch, tận lực khống chế âm thanh của mình, còn lộ ra vẻ run rẩy: “Lão gia đến tột cùng đang nói cái gì… vì sao thiếp càng nghe càng không hiểu…”
Ngụy Xương biết rõ bà đang giả ngu, ánh mắt lạnh đi, nhếch môi tự giễu nói: “Chuyện tới bây giờ còn muốn giấu giếm sao? Bà không buông tha cho nàng, Đỗ Thị muốn gả cho Ngụy Côn. Hai người liên thủ thiết kế ra vở kịch hay, làm cho Khương Diệu Lan nản lòng thoái chí, tình nguyện không cần hài tử cũng quyết tâm phải ly khai mảnh đất thương tâm này”. Ông nói xong, nặng nề thở ra, lạnh lùng liếc nhìn Liễu Thị đang xụi lơ như bùn nhuyễn: “Ta nói đúng chứ? Còn muốn ta tỉ mỉ nói ra hai người diễn trò ra sao?”
Hóa ra ông cũng biết, biết rõ như vậy lại cùng sống với bà lâu như thế, trong lòng ông nghĩ về bà thế nào? Liễu Thị chỉ cảm thấy trên mặt nóng bừng, vừa thẹn vừa phẫn nộ. Khó trách nhiều năm qua ông đối với bà ôn hòa, bọn họ chỉ có mỗi một đứa nhỏ là Ngụy Nha, mỗi khi nàng đề nghị muốn một đứa nữa, ông đều không hào hứng. Không phải ông đối với chuyện phòng the không có hứng thú, mà là không có hứng thú với bà.
Chuyện như vậy giống như một người vẫn cho là mình mặc xiêm y đầy đủ, đi vài chục năm, đột nhiên có ngày có người ngăn ngươi lại, hỏi ngươi vì sao lại trần truồng đi lại? Liễu Thị từ dưới đất đứng lên, lung lay sắp đổ, ngay cả âm thanh cũng yếu ớt trống rỗng: “Ông biết từ khi nào?”
Ngụy Xương xoay tầm mắt, tựa hồ không muốn nhìn thấy nàng: “Điểm này bà không cần biết rõ”.
Ông nhíu mày, cân nhắc hồi lâu: “Nha Nhi còn nhỏ, cần nhất là mẫu thân, ta tạm thời bỏ qua, sẽ không hưu bà. Chỉ là cấp cho Ngũ đệ một cái công đạo. Ngụy La bây giờ còn nằm trên giường, nếu không phải phát hiện kịp thời, chỉ sợ đã đe dọa tính mạng! Tâm tư của bà thật độc ác, chỉ sợ là ngày trôi qua quá an nhàn, sau này đừng ra cửa, lưu lại trong phòng sao chép kinh thư đi!”. Nói một hồi, lại nhìn về phía bàn trang điểm quả quyết nói: “nếu bà đã không thích mấy thứ trang sức này, ta xem không bằng những thứ đồ trong phòng của bà cũng mang cho đi. Bà có lỗi với Ngụy La, những thứ này bây giờ đưa qua, coi như chuẩn bị đồ cưới cho nàng sau này”.
Đối với nữ nhân ham hư vinh mà nói, đưa đi đồ trang sức nhiều năm tích góp thật sự so với muốn mạng của bà còn khó hơn! Đặc biệt còn muốn tặng cho tiểu hài tử mà bà ghét, tim Liễu Thị như bị đao cắt, vì bản thân cầu tình: “Lão gia… Đưa qua ít một chút, Nha Nhi sau này phải làm sao bây giờ? Nha Nhi cũng phải xuất giá!”
Ngụy Xương không hề bị lay động, quơ quơ tay áo lướt nhẹ qua nói: “Nha Nhi là tiểu thư Phủ Anh Quốc Công, lúc xuất giá tự nhiên sẽ không để nàng bị ủy khuất”.
Nói rồi ông cất bước ra khỏi phòng, không cho bà có cơ hội thương lượng. Liễu Thị tâm như tro tàn, ngây ngây ngô ngô ngồi dưới đất, trong đầu hồi tưởng lại những gì Ngụy Xương đã nói, đến nay vẫn còn cảm giác như bà đang nằm mộng.
Tại sao ông biết được? Ông biết từ khi nào?
Bà sau này còn mặt mũi nào ở lại bên cạnh ông!
Lại nghĩ tới những món trang sức mình đã gìn giữ nhiều năm như vậy, từng rương một, từng món một, lại phải chắp tay đưa cho Ngụy La, thật sự là hận đến đấm ngực dậm chân!
*** *** ***
Tùng Viên
Khi Ngụy La tỉnh lại đã là sáng sớm hôm sau, tối hôm qua nàng uống xong đơn thuốc đại phu kê, đa phần đã tốt hơn, không còn nhức đầu nữa. Gương mặt đỏ hồng của nàng chui từ trong chăn ra, khuôn mặt tuyết trắng mềm mại, nhỏ nhắn lộ ra mấy phần hiếu kỳ, lông mi yếu ớt khẽ chớp, con người đen lay láy chuyển động nhìn ra ngoài cửa sổ.
Bên ngoài từ sớm đã có nha hoàn ra ra vào vào, giống như đang khuân đồ, cũng không biết rõ đang làm gì. Nàng nhớ hôm qua mình bị trúng độc, rồi không biết sự tình sau đó thế nào, muốn gọi Kim Lũ lại hỏi một câu, nhưng Ngụy La mở to miệng cũng chỉ có thể phát ra âm thanh cực kì nhỏ, căn bản bên ngoài không thể nghe thấy được. Nàng “Ngô” một tiếng, đành phải đưa tay đánh ngã chén trà lài khắc hoa liền cảnh trên đầu giường, cái chén rơi xuống đất, phát ra âm thanh giòn tan.
Người bên ngoài cuối cùng cũng nghe được động tĩnh, Kim Lũ gấp rút chạy qua bình phong đi vào, thấy nàng tỉnh, vừa mừng lại vừa sợ: “Tiểu thư!”
Kim Lũ vừa nói vừa rót một chén trà nóng, không thèm thu dọn chén sứ vỡ nát ở đầu giường, đỡ nàng từ trên giường ngồi dậy: “Tiểu thư uống nước cho nhuận cổ họng đi!”
Ngụy La liền uống lấy hớp nước, cuối cùng cũng có thể nói chuyện, thanh âm nhu nhu, mang theo chút ngái ngủ: “Kim Lũ tỷ tỷ, bên ngoài đang làm gì?”
Chuyện này nói ra thì dài làm, phải bắt đầu từ chuyện nàng trúng độc ngày hôm qua. Kim Lũ lấy gối dựa vào đằng sau cho nàng tựa người, để Ngụy La nằm thư thái, vừa sinh động miêu tả như thật chuyện ngày hôm qua. Kim Lũ vẫn nhớ nàng chỉ là một đứa trẻ, Ngụy Côn dặn dò không thể nói quá nhiều ở trước mặt nàng, miễn cho tâm hồn non nớt của nàng bị tổn thương, Kim Lũ vội vàng dừng lại, chỉ nói: “Hôm qua tiểu thư ăn bị đau bụng, là do tam phu nhân không cẩn thận bỏ chút đồ trong cháo, bây giờ Tam phu nhân muốn bồi tội, liền tặng đồ qua cho người”.
Chỉ là mấy thứ đưa qua thật nhiều quá, mới đầu Kim Lũ cũng bị dọa sợ, giống như đem toàn bộ tài sản của Tam phòng chuyển qua đây vậy. Vừa rồi nàng ta ở bên ngoài kiểm kê số lượng, cùng Diệp Thị mang từng món ghi lại, sau này cũng có thứ để lần theo. Những rương này hầu hết đều là đồ trần quý, mã não, san hô, bảo thạch, trân châu…. Người xem hoa cả mắt, Tam phu nhân sao lại cam lòng!
Nào ngờ Liễu Thị không phải thật sự cam lòng, mà là bất đắc dĩ. Bà ta đau lòng như lấy máu mình vậy, lại không thể ngăn cản, chỉ có thể nhìn từng thứ một bị đưa ra ngoài. Cuối cùng còn không nhìn nổi, hai mắt trợn ngược đi ra chỗ khác.
Trong đống đồ đó còn có một phần là đồ cưới của Liễu Thị, bây giờ đều nằm trong sổ sách của Ngụy La. Ngụy La kêu Kim Lũ lấy sổ cho mình coi, liếc mắt nhìn số lượng, thầm nghĩ Liễu Thị này cũng thật xa xỉ! Nhiều đồ trang sức như vậy, không sợ đè cong đầu bà ta sao?
Kim Lũ mặc dù không rõ nội tình, nhưng Ngụy La mơ hồ có thể đoán ra chuyện gì xảy ra. Đơn giản là Liễu Thị có lòng ghen ghét, nghĩ muốn hại chết nàng, cuối cùng lại lợn lành biến thành lợn què, bản thân nàng không chết, ngược lại bà ta phải đền bù tất cả đồ trang sức cùng một phần đồ cưới của bà.
Ngụy La ngồi ở đầu giường, nhớ tới tư vị khó chịu ngày hôm qua, đôi mắt đen trở nên u ám.
Tam phòng nếu đã đưa tới những thứ này, chính là thái độ mọi thứ đã được dàn xếp ổn thỏa, bao che sai lầm của Liễu Thị. Chẳng lẽ cứ tính cho qua như vậy sao, ai có thể đảm bảo bà ta hại nàng một lần, sẽ không có lần thứ hai chứ?
Ngụy La biết được Kim Từ bị cắt đầu lưỡi rồi bán đi, như vậy vừa vặn, đỡ cho nàng phải tự mình động thủ. Kim Từ và Kim Các đều là cỏ đầu tường bị Đỗ Thị thu mua, họ tận mắt nhìn nàng bị bọn buôn người ôm đi. Ngụy La còn đang lo không có cơ hội xử lý bọn họ, không nghĩ tới bọn họ đã tự đưa dao đâm mình.
Suy nghĩ Ngụy La xoay chuyển, khờ dại chỉ vào một chỗ trên sổ sách hỏi: “Kim Lũ tỷ tỷ, bên cạnh khuyên tai này có hình tam giác, đây là gì vậy?”
Kim Lũ tiến gần lên nhìn thứ nàng chỉ, khi còn bé nàng ta cũng từng học qua, lúc này cũng nhận ra một chút: “Hồi tiểu thư, đây là khuyên tai có hoa văn hoa lài mạ vàng”.
Ngụy La nháy mắt mấy cái;: “Đều là cho muội sao?”
Kim Lũ gật đầu: “Đều cho tiểu thư”.
Nàng nói quá nhiều, ngoại trừ cái này, khúc sau còn có rất nhiều khuyên tai đủ loại. Nàng sờ vành tai mình, cái miệng nhỏ nhắn buồn rầu bĩu ra: “Nhưng ta không có lỗ tai, cũng mang không được. Hay là cho Kim Lũ tỷ tỷ đi, tỷ đeo vào nhất định rất đẹp mắt…”
Kim Lũ thụ sủng nhược kinh, vội vàng quỳ xuống cảm tạ nàng.
Ngụy La lại chọn lấy vài thứ này nọ đưa cho nha hoàn trong viện, để các nàng bình thường đều đeo, nàng nói đeo cho đẹp mắt. Bọn nha hoàn rối rít dập đầu tạ thưởng, vừa cảm kích vừa kích động. Bọn họ lại không biết trong nội tâm Ngụy La có tính toán khác, bọn họ đeo những thứ này, tốt nhất là để Liễu Thị nhìn thấy. Liễu Thị nhìn thấy những thứ bảo bối bà ta kỹ lưỡng cất giữ lại mang trên người nha hoàn, nhất định hết sức đau lòng đi! Đau lòng là được rồi, hôm qua lúc nàng trúng độc cũng đau lắm nha.
Ngụy La bảo Diệp Thị coi sổ sách cho tốt, nàng vừa rồi đưa ra ngoài vài món chỉ là một góc tảng băng, đồ trang sức của Liễu Thị còn có rất nhiều.
Sau khi Diệp Thị rời đi, Kim Lũ bưng chén dược lên, ngồi ở đầu giường nói: “Độc tố trong người tiểu thư còn chưa được thanh trừ hết, uống chén dược này nữa, uống xong bệnh mới có thể khỏi hẳn được”.
Ngụy La ghét dược quá đắng, đang chuẩn bị tìm hộp kẹo đường mà Thường Hoằng cho, đột nhiên nghe thấy ngoài cửa có tiếng động. Nàng dừng động tác trên tay, nghiêng đầu nhìn ra ngoài, Kim Ốc từ ngoài tấm bình phong đi vào, bẩm báo: “Tiểu thư, Tĩnh Vương Điện Hạ nghe nói ngài bị bệnh, cố ý qua thăm ngài!”
Ngụy La ngẩn người, sao Triệu Giới lại tới thăm nàng?
Chẳng lẽ bởi vì quá lâu nàng không có tới Thượng Thư Phòng, hắn tới xem có chuyện gì xảy ra sao? Nhưng như thế cũng không nên tự mình tới a…
Ngụy La còn đang buồn bực, từ đằng sau Kim Ốc đã hiện ra thân ảnh xanh đen, dáng người thon dài, khí chất tự phụ. Triệu Giới từ xa chậm rãi đi tới, đằng sau hắn còn có Ngụy Côn, hai người cùng nhau đi tới bên giường.
Đầu giường đang có một tiểu cô nương tinh xảo lung linh đang ngồi, tóc đen, da trắng như tuyết, mắt to mê man lại luống cuống. Gương mặt nàng có chút trắng bệch vì bệnh, càng giống một con búp bê được điêu khắc tinh tế. Nàng ngoan ngoãn ngồi đó, ngửa đầu nhìn Triệu Giới, thanh âm kiều nhuyễn: “Đại ca ca”.
Một tiếng đại ca ca này ngọt tới phát ngấy, Triệu Giới vốn dĩ chỉ muốn tới xem nàng bệnh thế nào, không nghĩ lúc nhìn thấy lại có chút đau lòng.