Beta: gaubokki
Một người một ngựa dần dần đi xa, Ngụy La nghiêng đầu nhìn về hướng bên kia, sương mù trong mắt càng ngày càng dày. Xem ra cây trâm lần trước đâm không đủ sâu, nếu không Lý Tụng sao có thể tham gia cung yến, còn uống rượu mua vui? Bây giờ Thường Hoằng còn nằm trên giường dưỡng thương, mà hắn ta vẫn còn có thể cưỡi ngựa!
Nếu không phải hắn đi xa rồi, Ngụy La thật muốn kéo hắn lại đâm thêm một lần nữa.
Nhìn một chút, trước mặt bỗng nhiên tối đi, tất cả tầm nhìn đều bị một cái áo choàng đen và vàng bằng gấm ngăn trở. Ngụy La hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn, cái đầu nhỏ chui ra khỏi áo choàng, kinh ngạc nhìn Triệu Giới đang đứng một bên: “Đại ca ca?”
Khóe môi Triệu Giới khẽ nhếch, cúi người giúp nàng cột lại dây tơ của áo choàng, như cười như không nói: “Gió thổi mạnh, mặc áo choàng vào, miễn cho lát nữa lại cảm lạnh”.
Hắn biết rõ lúc nãy nàng đang nhìn cái gì, nhưng cũng không nói ra. Trong lòng hắn không vui, trên mặt lại không biểu hiện, ngược lại khoác áo choàng cho nàng, ngăn cản tầm mắt của nàng. Ham muốn chiếm hữu Triệu Giới dành cho Ngụy La ngày càng tăng, không chịu được khi thấy nàng nhìn nam nhân khác, chỉ cho phép nàng nhìn hắn.
Tâm tình Ngụy La quả thật bị quấy nhiễu, quên mất Lý Tụng, chờ hắn cột dây áo choàng xong liền nói: “Nhưng muội không thấy lạnh…”
Triệu Giới xoa xoa đầu nàng, không cho từ chối: "Ca ca lo muội bị lạnh".
Ngụy La đành phải mặc, nói cảm ơn với Triệu Giới. Thấy trời không còn sớm, liền chia tay với Triệu Giới ở cửa cung, xoay người đi tới chỗ Khánh Hi Cung, Thần Hoa Điện.
Vừa tới cửa Thần Hoa Điện, nàng liền cởi áo choàng của Triệu Giới ra. Không phải nàng ghét bỏ hắn, mà sau khi Triệu Lưu Ly thấy nhất định sẽ hỏi lung tung này nọ, nàng không muốn lãng phí miệng lưỡi để giải thích cái này, chi bằng ngay từ đầu không để nàng ấy biết. Huống gì trong điện lại không lạnh, mặc áo choàng sẽ vướng tay vướng chân, cởi ra thoải mái hơn.
Ngụy La cất bước đi vào trong điện, tìm một vòng cũng không thấy Triệu Lưu Ly, đành phải hỏi thăm cung nữ trong điện: “Thiên Cơ Công Chúa đâu?”
Cung nữ cúi người nói: "Bẩm cô nương, Công chúa và Dương thị vệ câu cá ở hậu viện”.
Ngụy La lại hỏi: “Khi nào thì về?”
Cung nữ lắc đầu: “Nô tỳ không rõ lắm. Cô nương ngồi đây một lát, nô tỳ bưng cho ngài chén trà”.
Ngụy La đành phảingồi chờ trong điện, cũng không lâu lắm liền nghe thấy thanh âm thanh thúy của Triệu Lưu Ly truyền tới. Nàng để chén trà sâu in hình hoa sen rực rỡ(1) xuống, đứng dậy đi ra ngoài điện, nhìn qua hướng nhà nhỏ bên kia hành lang.
Ngụy La vừa nhìn, không khỏi sững sờ.
Dương Chẩn cõng Triệu Lưu Ly đi về hướng điện, thiếu niên bình thường lạnh lùng ít nói nay mang trên môi nụ cười nhẹ, ánh mắt vừa ôn nhu vừa sủng ái. Triệu Lưu Ly nằm trên lưng hắn, hai tay ôm lấy cổ hắn, ghé vào bên tai hắn nói chuyện, không biết nàng ấy nói gì, tiếng cười của nàng ấy lại êm tai dễ nghe. Ngụy La đứng cách đó thật xa cũng có thể cảm nhận được sự vui vẻ trong thanh âm đó.
Cái này, hai người kia...
Ngụy La ngơ ngác, cảm giác một màn này quá bất thường rồi. Hai người bọn họ thân mật quá mức, công chúa và thị vệ chung đụng như vậy còn bình thường sao, hay là nàng nghĩ nhiều rồi? Ngụy La đứng ở cửa Thần Hoa Điện, nghiêng đầu nhìn cung nữ xung quanh một chút, phát hiện mọi người đều ăn ý cúi đầu, giả bộ như không thấy gì, giống như tập mãi thành quen vậy.
Dương Chẩn cõng Triệu Lưu Ly đi đến trước mặt nàng, đôi mắt đen nhánh bình tĩnh của hắn nhìn nàng một cái, chợt cẩn thận thả Triệu Lưu Ly trên mặt đất, nhắc nhở: “Ngụy gia Tứ tiểu thư tới, Công Chúa vào đi thôi”.
Sau khi Triệu Lưu Ly đứng vững, tiến lên cầm tay Ngụy La, cũng không phát giác sự khác thường của nàng, cao hứng bừng bừng đi vào Thần Hoa Điện: “A La, ngươi tới khi nào? Sao không chờ trong điện? Hôm nay bên ngoài có gió, thật lạnh đó, thổi đông ngươi thì làm sao bây giờ!”
Ngụy La đi sau lưng nàng, vẻ mặt cổ quái, hồi lâu sau mới chậm rãi hỏi: “Bên ngoài có gió, vậy sao công chúa còn theo Dương Chẩn ra ngoài”.
Triệu Lưu Ly chỉ chỉ xiêm y và áo khoác lông dê trên người mình, ý bảo nàng ấy mặc dày, không sợ gió thổi. Lò sưởi trong Thần Hoa Điện vẫn còn cháy, trong điện ấm áp, Triệu Lưu Ly đem áo khoác cởi ra, treo trên một rễ cây tự nhiên dùng để trang trí bên cạnh rồi ngồi xuống ghế khảm ngọc bên cạnh, híp mắt cười tủm tỉm giải thích: “Dương Chẩn ca ca mang ta đi chơi diều, trời có gió mới có thể làm diều bay lên cao”.
Cho nên bọn họ chơi diều ở hậu viện?
Ngụy La suy nghĩ một chút, thái y đều nói muốn nàng ấy đi lại nhiều, ngẫu nhiên hóng gió một chút đối với thân thể cũng có lợi, chỉ cần không quá kịch liệt. Có điều… Ngụy La nhìn Triệu Lưu Ly một cái, thử dò xét: “Công chúa bị thương sao, vì sao Dương Chẩn phải cõng người trở về?”
Nàng ngồi trên giường La Hán có ba tấm bình phong băng gỗ vây quanh (2), nhận lấy chén trà bằng sứ có in hoa sen mà cung nữ đưa cho, nhấp một ngụm: “Ta không bị thương… Nhưng mệt mỏi, nên Dương Chẩn ca ca cõng ta về”.
"..."
Ngụy La thực không biết nên nói gì cho phải, quan hệ của nàng ấy và Dương Chẩn khá đặc thù, bây giờ có hành động thân mật như vậy, không sợ khiến người khác hiểu lầm sao? Ngụy La nắm lấy tay vịn bằng đá cẩm thạch điêu khắc hoa văn hình sư tử, chần chừ một lát, nói châm chước: “Lưu Ly, năm nay ngươi đã mười bốn rồi…”
Rõ ràng tuổi tác Ngụy La và Triệu Lưu Ly không cách nhau nhiều lắm, gương mặt nhỏ nhắn non nớt lại dùng điệu bộ của người từng trải nói ra mấy lời này, thật sự khiến người khác cảm thấy kỳ quái. Triệu Lưu Ly cẩn thận nhìn mặt nàng, thấy nàng không nói đùa, nghiêng đầu ý bảo cung nữ lui hết ra ngoài: “A La, ta cũng có lời muốn nói với ngươi”.
Trong phòng rất nhanh chỉ còn lại hai người.
Ngụy La đột nhiên nhớ ra, hôm nay Triệu Lưu Ly đón nàng vào cung là vì có việc cần thương lượng, có lẽ là việc này. Đột nhiên Ngụy La có dự cảm không tốt, giống như suy đoán sắp thành sự thật.
Triệu Lưu Ly kêu nàng tới đây để nói, nhất định là việc đại sự to lớn.
Quả nhiên, Triệu Lưu Ly do dự hết lần này đến lần khác, gương mặt tinh xảo nhỏ nhắn có vẻ chật vật, cuối cùng cũng gom hết dũng khí nói với nàng: “hình như ta thích Dương Chẩn ca ca…”
Suy đoán được chứng thực, Ngụy La cũng có vẻ không nổi giận. Nàng chỉ nắm chặt chén trà trước mặt, không nói lời nào.
Triệu Lưu Ly sao có thể thích Dương Chẩn? Thân phận hai người bọn họ cách biệt quá nhiều, một người là tiểu công chúa được Trần Hoàng Hậu nâng niu trong lòng bàn tay, một người là ngự tiền thị vệ thân phận thấp kém, làm sao có thể có kết quả? Lúc bọn họ mới ở gần nhau đáng lẽ nàng nên đoán được, nếu chỉ là quan hệ bình thường, sao có thể thân mật như vậy… Triệu Giới có biết chuyện này không, thái độ của hắn là gì?
Ngụy La suy đi nghĩ lại trăm ngàn lần, không biết phải mở miệng thế nào.
Triệu Lưu Ly lại nói: "Dương Chẩn ca ca đối với ta rất tốt, hắn bảo vệ ta từ nhỏ, ta muốn cái gì hắn cũng sẽ nghĩ biện pháp làm ta hài lòng..."
Ngụy La chuẩn bị tư tưởng một lát, cuối cùng cũng nói ra mấy lời: "Lưu Ly, chỉ là vì ngươi quá tịch mịch mà thôi. Từ nhỏ bên cạnh ngươi chỉ có mình Dương Chẩn, nên mới cảm thấy hắn tốt. Thân phận hai người cách nhau quá xa, sẽ không có kết quả tốt…”
Triệu Lưu Ly cố chấp lắc đầu, ánh mắt khẩn thiết: "Không phải vậy, A La, ngươi không nên nói như vậy. Ta thật thích Dương Chẩn ca ca, cho dù bên cạnh ta có người khác, ta cũng sẽ thích Dương Chẩn”. Nàng suy tư thật lâu, mặc dù tâm tình đơn thuần, nhưng việc cần suy nghĩ vẫn là có xem xét. Lần này nàng tìm Ngụy La tiến cung, chính là muốn nói việc này cho nàng ấy, Ngụy La là tỷ muội tốt của nàng, nàng không muốn gạt nàng ấy. “Chờ thời cơ thích hợp, ta sẽ nói với mẫu hậu, bà thương ta như vậy, nhất định sẽ đồng ý…”
Ngụy La nhìn ánh mắt Triệu Lưu Ly, đột nhiên không đành lòng nói mấy lời phản bác.
Thuở nhỏ nàng ấy suy yếu nhiều bệnh, có được ít lại mất đi nhiều. Bây giờ vất vả lắm mới thích một người, đây cũng là thập phần không dễ dàng.
Ngụy La rũ mắt, bờ môi chợt cong lên tạo thành nụ cười: “Dương Chẩn đối tốt với ngươi bao nhiêu? Vậy mà lại khiến ngươi không chờ được yêu thích hắn?”
Nói đến đây, đôi mắt xinh đẹp của Triệu Lưu Ly giống như lóe sáng, nàng ấy chống cằm nói: “Dương Chẩn ca ca nhớ ta thích ăn gì, mỗi lần xuất cung đều mua cho ta; mỗi lần ta gặp nguy hiểm, hắn cũng là người đầu tiên che chở cho ta; hắn tặng lễ vật, còn quan tâm ta… Có một lần ta bị trẹo chân, hắn còn căng thẳng hơn cả ta, tự mình thoa dược cho ta…”
Triệu Lưu Ly càng nói càng nhiều, Ngụy La lại càng ngày càng trầm lặng.
Lúc Triệu Lưu Ly nói những lời này, trong đầu Ngụy La không kìm lòng nhớ tới một người khác… Triệu Giới cũng nhớ rõ nàng thích ăn cái gì, cũng tặng quà cho nàng, lần trước đi nghe diễn ở Vĩnh Xuân Phường, có một chiếc xe ngựa mất khống chế, hắn cũng che trước người nàng, gắt gao bảo hộ nàng trong ngực hắn. A, thời gian trước, lúc ở Cảnh Hòa Sơn Trang, nàng cũng bị trẹo chân, là Triệu Giới ôm nàng về phòng, thoa thuốc cho nàng.
Triệu Lưu Ly nói rất nhiều, cũng không thấy Ngụy La đáp lại, nhịn không được quơ tay trước mặt nàng: “A La, ngươi không nghe ta nói chuyện sao?”
Ngụy La bừng tỉnh, gật gật đầu nói: "Nghe thấy mà”.
Con mắt Triệu Lưu Ly cong lên, cười một tiếng, vừa lòng thỏa mãn hỏi: "Ngươi cảm thấy Dương Chẩn ca ca đối tốt với ta sao?"
Ngụy La ngẫm một lát, từ từ gật đầu nói: “…Tốt”.
*** *** ***
Lý Tụng từ trong cung đi ra không có trực tiếp về nhà, mà là kêu vài bằng hữu, cùng đi Bình Khang Phường, dự định uống rượu giải sầu.
Mấy bằng hữu của hắn toàn là dân ăn chơi trác táng, thường ngày chơi bời lêu lỏng, không học vấn không nghề nghiệp, thích nhất là gây chuyện thị phi. Bọn họ đều lấy lời của Lý Tụng làm lệnh, bây giờ Lý Tụng kêu họ đi, tự nhiên đều là cam tâm tình nguyện. Không đầy một lát đã có năm sáu người tụ tập, ở Quế Lâu thuê một nhã gian, lại kêu vài cô nương liễu yếu tiếp khách, bắt đầu uống rượu mua vui.
Lý Tụng ngồi ở thượng vị, hắn vốn đã uống nhiều trong cung, nhưng cơn nghiện rượu nổi lên, chỉ lo buồn bực mà uống, ai cũng không để ý.
Một công tử mặc cẩm bào màu xanh ngọc ra hiệu cho cô nương ngồi cạnh, cô ta hiểu ý, thân thể như rắn mềm mại áp lên người Lý Tụng: ‘Lý công tử, một người uống rượu không ý nghĩa, không bằng để tiểu nữ bồi ngài?”
Động tác rót rượu của Lý Tụng không ngừng lại, ngẩng đầu uống một lý, không đáp ứng cũng không từ chối, giống như không nghe thấy lời của nàng ta.
Cô nương kia hết sức có nhãn lực, lại nhiệt tình, lập tức tiếp nhận bầu rượu nhỏ trong tay Lý Tụng, thay hắn rót rượu. Rót đầy ly rượu, lại nâng chén bạch ngọc đưa tới bên miệng hắn.
Lý Tụng dừng một chút, không từ chối, liền uống vào.
Mùi thơm nồng nặc quanh quẩn bên người, giống như đặt mình bên trong bụi hoa, mùi thơm quá gay mũi, khiến hắn có chút không quen. Lý Tụng lại nhớ tới mùi thơm trên người Ngụy La, nhàn nhạt, ngọt ngào, cùng mấy nữ nhân này khác nhau. Vì sao hắn nhớ tới nàng? Không phải hắn uống nhiều lắm rồi sao, sao còn có thể nghĩ tới nàng?
Vị công tử mặc xiêm y xanh ngọc kia thấy Lý Tụng thất thần, nhịn không được hỏi: “A Tụng, không phải lúc săn bắn được hạng hai sao, phải được Hoàng Đế ban thưởng mới đúng, sao lại có bộ dạng không như ý thế? Có chuyện gì không hài lòng sao?”
Lý Tụng rủ mắt, nhìn chằm chằm ly rượu trước mặt, gợn nước trong suốt, một vòng tròn rung động lan tỏa. Trên mặt nước đột nhiên có một gương mặt xuất hiện, mơ hồ, xinh đẹp, sinh động, trên gương mặt đó còn có nụ cười mỉm, nhẹ nhàng ôn nhu hỏi hắn: “Lý Tụng, có phải ngươi thích ta không?”
"Không phải..." Hắn nhắm mắt lại, thống khổ lại lặp lại một lần: "Không phải."
Hắn làm sao có thể thích Ngụy La? Hắn chán ghét nàng, tâm địa nàng độc ác, giảo hoạt gian trá, hắn không thể nào thích nàng!
Nhưng thanh âm kia lặp lại từng lần từng lần một, giống như ma chú khiến hắn không thể thoát khỏi. Hắn uống rượu để bản thân tê liệt, một ly lại một ly, cho đến khi không nghe thấy thanh âm của Ngụy La nữa.
Trong ngực đột nhiên có một thân thể mềm mại đụng vào, nữ nhân trong lòng hắn co lại, tay mềm mại không an phận vuốt ve lồng ngực hắn, dần dần tiền lên trên, yết hầu, cái cằm, miệng… Lý Tụng nhíu mày, dùng sức nắm bàn tay đó lại: “Đừng động”.
Cô nương mặc váy ngắn màu hồng đào nũng nịu cười một tiếng, căn bản không coi lời nói của Lý Tụng là thật, thuận thế đụng vào cánh môi hắn, cắn nhẹ lên lỗ tai hắn, ghé sát vào nói: “Lý công tử nói đùa sao, ngài tới nơi này, sao lại không động?”
Nói xong cầm lấy tay kia của Lý Tụng, đặt lên hông mình.
Nháy mắt tiếp theo, Lý Tụng dùng sức đẩy nàng ta ra, nổi giận quát: “Cút”.
Không biết là câu nói kia kích thích hắn, hắn che lỗ tai, con mắt đỏ lên, vừa nhấc chân liền đem bàn gỗ nhỏ gần đó đá ngã, đồ ăn trên bàn văng đầy trên đất, Lý Tụng lại dùng sức quát lớn: “Đều cút cho ta, cút!”
Tất cả mọi người bị hắn dọa sợ, rối rít lui về sau cửa, không biết Lý Tụng phát điên cái gì rồi
Các cô nương tông cửa xông ra, mấy tên công tử quần là áo lụa không dám tiến lên khuyên bảo, hai mặt nhìn nhau, cuối cùng từng bước từng bước rời đi.
Sau khi tất cả rời đi, thân thể Lý Tụng ngã xuống, ầm ầm té trên mặt đất. Hắn uống say, thần trí mơ hồ, nhưng vẫn che lấy tai bên trái như cũ, người co lại, trong miệng không ngừng nói: “Không phải, không phải.”
*** *** ***
Cùng lúc đó, Phủ Tĩnh Vương.
Mặt ngoài Trần Hoàng Hậu đang giận Triệu Giới, nhưng trong lòng vẫn quan tâm hắn. Đến tuổi này rồi Triệu Giới vẫn chưa thành gia, bà là mẫu thân đương nhiên vội vàng. Hơn nữa trước đó không lâu lại nghe thấy trong Thịnh Kinh Thành lưu hành long dương, nam nhân có quyền thế trong phủ đều thích dưỡng một hai tên tiểu quan, thỏa mãn yêu thích khác người của mình. Mặc dù Trần Hoàng Hậu hiểu rõ con mình, nhưng vẫn không yên lòng, cân nhắc thật lâu, cuối cùng nhịn không được liền an bài hai cô nương đưa tới Phủ Tĩnh Vương.
Hai vị cô nương này đều là vũ nữ trong cung, xuất thân trong sạch, bộ dáng kiều mỵ. Trần Hoàng Hậu nghĩ, nếu Triệu Giới thích, lưu lại trong phủ làm thị thiếp cũng được.
Chạng vạng ngày hôm đó, Triệu Giới xử lý xong công việc, từ thư phòng đi về chính phòng, rửa mặt xong, chuẩn bị thay xiêm y đi ngủ. Hắn mới vừa ngồi lên giường gỗ lim điêu khắc hình đám mây, liền thấy sau tấm bình phong có hai thiếu nữ yểu điệu đi tới, một người thanh lệ uyển chuyển hàm xúc, một người kiều mỵ động lòng người.
Động tác của hắn ngừng lại, nhìn hai người.
Hai người quỳ gối hành lễ, gò má thiếu nữ e lệ thẹn thùng, họ mặc sa y hơi mỏng, vải vóc không ngăn được quang cảnh trước ngực, da thịt như ngọc như ẩn như hiện. Các nàng nói: “Điện hạ, sau này để nô tỳ hầu hạ ngài ngủ…”
Ánh mắt Triệu Giới nhanh chóng lạnh xuống, cũng không chạm tới họ, thanh âm trầm thấp đến đáng sợ: "Ai cho các ngươi đi vào?"