Beta: gaubokki
Ngày hôm đó ra cửa, ánh mặt trời chiếu khắp nơi, vạn dặm không mây.
Hôm qua Ngụy La vừa tới nguyệt sự, tâm tình vô cùng không tốt. Vốn nàng cũng không để ý nhiều tới chuyện này, nàng cảm thấy, hài tử nên tới thì sẽ tới, căn bản không cần sốt ruột gì. Nhưng gần đây nàng bị Trần Hoàng hậu và Tứ bá mẫu luân phiên hỏi thăm, vừa nói Triệu Giới tuổi cũng đã lớn, cần suy tính vấn đề con nối dòng; lại nói Lương Ngọc Dung đã có thai, sao nàng còn chưa có. Khiến cho Ngụy La lúc này vô cùng lo lắng, hơn nữa nguyệt sự vừa tới, sáng sớm tinh mơ nàng chẳng có sắc mặt gì tốt, thích hợp để dạy dỗ hạ nhân.
Hôm nay Triệu Giới cố ý dành một ngày rảnh để đi Đại Long Tự dâng hương với Ngụy La, hắn biết rõtâm tình tiểu cô nương không tốt, nên nhẫn nại dỗ nàng: “Ta không sốt ruột, nàng gấp cái gì chứ? A La ngoan, ta lấy nàng là để thương nàng, yêu nàng, không phải để nàng giúp ta kéo dài hương khói. Nếu chỉ lấy nàng vì con nối dòng, thì lấy ai cũng được, hà tất không phải nàng thì không được chứ? Lời của mẫu hậu nàng cũng đừng để trong lòng, bà ấy muốn ôm tôn tử nên sốt ruột, nếu nàng cảm thấy áp lực quá lớn, ta liền đi nói với mẫu hậu một tiếng, sau này giảm số lần nàng đi Điện Chiêu Dương thỉnh an”.
Ngụy La ngồi trên đùi hắn, cầm ngón tay của hắn, đếm tới đếm lui: “Nhưng muội muốn có hài tử của hai chúng ta”.
Triệu Giới hôn hôn đỉnh đầu nàng, hôn xong lại thấy chưa đủ, liền nâng gương mặt nhỏ của nàng lên, để vành tai và tóc mai chạm nhau: “Từ từ sẽ có. Chúng ta sinh ba đứa nhỏ, hai nam một nữ, được không?”
Ngụy La gật gật đầu, tâm tình lúc này mới tốt hơn nhiều.
Đến chân núi Đại Long Tự, thế nhưng lại thấy xe ngựa Phủ anh Quốc Công. Ngụy La kêu Kim Lũ đi qua hỏi thăm, mới biết hôm nay đại phu nhân và Lương Ngọc Dung cũng tới dâng hương, tiện đường mang theo nhị phòng Ngụy Bảo San đi cùng.
Bây giờ Lương Ngọc Dung mới được chẩn đoán có thai hơn một tháng, bụng còn chưa lộ ra, đại phu nhân vô cùng lo lắng, an bài bốn tới năm người hầu hạ, quả thật là đãi ngộ như sao vây quanh trăng vậy. Lương Ngọc Dung nhìn thấy Ngụy La thì vô cùng vui mừng, kéo Ngụy La đi lên bậc thang: “Sao vậy, vương gia nhà ngươi không bỏ được ngươi sao, dâng hương cũng muốn đi cùng?”
Ngụy La có chút ghen tị nhìn bụng Lương Ngọc Dung, nàng ấy mới thành thân hai tháng đã có thai, nàng gả đi đã nửa năm bụng vẫn không có động tĩnh gì, thật không công bằng: “Vậy còn ngươi, Thường Dẫn ca ca không đi với ngươi sao?”
Lương Ngọc Dung không cho là đúng, cười cười: “Đến Đại Long Tự phải leo cầu thang, chân hắn còn chưa khỏi hoàn toàn, là ta không cho hắn đến”.
Nhìn một chút đi, bộ dáng chẳng có gì hiếm lạ cả. Ngụy La cong cong môi, nghĩ thầm muốn cùng Lương Ngọc Dung nói vài chuyện tư mật chốn khuê phòng, nhưng Ngụy Bảo San lại tới chào hỏi nàng.
Ngụy La không có cảm tình gì với Ngụy Bảo San, năm ngoái ở ôn tuyền sơn trang nàng ta còn làm bộ làm mất khăn tay để câu dẫn Triệu Giới đó.
Vậy nên nàng chỉ nhẹ gật đầu, thái độ rất xa cách.
Lương Ngọc Dung kéo Ngụy La đi qua hai bước, nhỏ giọng nói: “Ngươi cách xa Ngụy Bảo San này ra một chút”.
Ngụy La đè nén hàng mi đang vểnh lên của mình, nàng còn tưởng chỉ mình nàng không ưa nàng ta thôi: “Vì sao?”
Lương Ngọc Dung nói: “Ngươi nhớ kỹ là được. Nghe nói nàng ta là người không an phận, lần trước điBình Viễn Hầu làm khách còn muốn thông đồng với Tống thể tử, chỉ là người đó không có phản ứng gì với nàng ta”.
Tống Huy? Ngụy La có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Ngụy Bảo San quả thật rất không an phận. Ngẫm lại cũng phải, Nhị bá mẫu có tâm chèn ép nàng ta, không để cho nàng ta xuất giá, bây giờ nàng ta đãgần mười tám, thành gái lỡ thì, thân phận ở Phủ anh Quốc Công lại vô cùng lúng túng, nếu không thành thân thì có thể sẽ chẳng ai muốn, đến lúc đó chỉ có thể làm vợ kế hoặc thiếp thất cho người khác.
Ngụy La nói: “Ngươi yên tâm, ta không có qua lại gì với nàng ta”.
Đại Long Tự xây ở đỉnh núi, lúc leo đến giữa sườn núi, Ngụy La chẳng còn chút sức nào, cuối cùng vẫn là Triệu Giới cõng nàng lên. Lương Ngọc Dung nhìn thấy thì vô cùng hâm mộ, thầm nghĩ Ngụy La thậtvô cùng tốt số, trước khi thành thân có Ngụy Thường Hoằng cõng, sau khi thành thân có Tĩnh Vương cõng, nàng nhìn lại bản thân, càng nghĩ càng chua xót. Lương Ngọc Dung có thai, không nên vận động quá mạnh, nàng đi một chút lại dừng lại nghỉ một chút, so với Ngụy La chậm hơn cả một canh giờ mới đến được đỉnh núi.
*** *** ***
Nếu là cầu tự, tất nhiên phải là hai ngươi cùng nhau thành tâm cầu xin. Ngụy La liền nắm tay Triệu Giới quỳ ở trên bồ đoàn, vái ba vái với Bồ tát, lại thắp ba cây hương, cắm vào trong lư đỉnh mới coi như xong.
Lúc đi ra Bảo Điện, Triệu Giới gõ ót Ngụy La nói: “Bây giờ an tâm rồi sao?”
Ngụy La xoa ót, đang muốn nói gì, nhấc mắt liền nhìn thấy có người đứng ở cửa.
Ngụy Bảo San lui về sau một bước, cúi đầu nói: “Tham kiến vương gia, tham kiến Vương phi”.
Ngụy La khẽ nhíu mày, chẳng biết nàng ta xuất hiện từ khi nào.
Ngụy Bảo San giống như không nhìn ra Ngụy La không muốn gặp, dò xét nhìn Quan âm trong điện, nói: “Vương gia và vương phi tới cầu xin nhi tử sao?”
Đuôi lông mày Ngụy La vểnh lên, hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Thể lực Bảo San cô nương thật tốt, đại phu nhân và Đại thiếu phu nhân còn đang trên đường, ngươi đã tới chỗ này rồi”.
không biết Ngụy Bảo San có nghe ra Ngụy La đang chế nhạo nàng ta không, chỉ cười nói: “Vương phi quá khen, thân thể ta không được chiều chuộng, chút này không tính là gì”. Trong lời nói như là ám chỉ việc Triệu Giới cõng Ngụy La lên núi. Nàng ta lại tiếp tục đề tài vừa rồi: “Nếu Vương gia và Vương phi tới xin nhi tử, chỗ ta có một đồ vật rất tốt, là <Kỳ lân trăm đồ tử> do quê nhà thêu, nghe nói rất linh nghiệm, từng giúp nhiều đôi phu thê cầu được Lân nhi. Nếu Vương phi không ghét bỏ, sau khi về liền đưa tới Phủ Tĩnh Vương”.
Ngụy La thật không thích người này, lúc này cũng chẳng lưu lại cho nàng ta chút mặt mũi nào, chỉ nói: “Phải không? Ta không cần đâu, thứ không rõ lai lịch như vậy, Bảo San cô nương tự mình giữ đi”.
Sắc mặt Ngụy Bảo San thay đổi, nàng ta nhìn Triệu Giới dò xét, giống như hỏi ý kiến của hắn.
Triệu Giới tất nhiên lấy ý kiến của Ngụy La làm chính, hắn cũng nhìn ra Ngụy La không thích tiểu cônương trước mặt này, liền nhàn nhạt nói: “Nếu A La muốn Kỳ Lân trăm tử đồ, sau khi về liền nói ngự thêu trong cung thêu cho nàng một bức”.
Lần này Ngụy Bảo San tự rước lấy nhục.
Sắc mặt nàng ta hết trắng rồi đỏ, đỏ rồi lại trắng, vô cùng đặc sắc.
Ngụy La cao hứng nắm tay Triệu Giới đi tới phòng dành cho khách ở hậu viện: “Tốt lắm, thiếp muốn rộng mười thước cao sáu thước”.
Triệu Giới cười nói được.
Chỉ chốc lát sau Đại phu nhân và Lương Ngọc Dung cùng nhau đi lên tới đỉnh núi, bái Bồ tát, dâng hương xong cũng đi tới phòng khách.
Đại Long Tự ngoại trừ Bồ tát nổi tiếng linh nghiệm, còn có cơm chay ở chỗ này là nhất tuyệt, thường xuyên có nhiều khách hành hương hâm mộ tiếng tăm mà tới. Đến buổi trưa, Triệu Giới và Ngụy La dùng xong cơm chay, chuẩn bị trở về phủ. Đến cửa Đại Long Tự, bọn họ đang chuẩn bị xuống núi, Ngụy La tinh mắt, liếc mắt một cái liền nhìn thấy bên hông Triệu Giới thiếu đồ: “Đại ca ca, túi thơm của chàng đâu?”
Triệu Giới cúi đầu nhìn nhìn, quả thật không có, chắc là lúc dùng bữa đã vô ý đánh rơi ở đâu mất. hắnđang muốn kêu Chu Cảnh đi tìm, liền nhìn thấy Ngụy Bảo San đi từ đằng xa tới, thở hồng hộc dừng trước mặt Triệu Giới: “Vương gia chậm đã”.
Ngụy La nhìn thấy Ngụy Bảo San, lông mày liền dựng lên.
Triệu Giới nhíu mày: “Chuyện gì?”
Ngụy Bảo San lấy ra một cái túi thơm màu xanh sẫm thêu hoa văn màu tối, dâng tới trước mặt Triệu Giới: “Mời Vương gia xem thử, đây có phải là túi thơm của ngài không?”
Triệu Giới không mở miệng, nhưng Ngụy La đã nhìn ra, đó quả thật là túi thơm của Triệu Giới. Triệu Giới thích hoa mai, trên túi thơm kia có thêu hai đóa lãnh mai, dạo này hắn luôn mang túi thơm đó, xem ra rất thích.
Ngụy Bảo San lại nói: “Lúc ta ở trong phòng khách dọn dẹp liền nhìn thấy, hình như vương gia có túi thơm tương tự như vậy, liền muốn hỏi một chút. Nếu là của Vương gia, thỉnh cất kỹ, đừng để đánh mất lần nữa”.
“Chu Cảnh”. Mặt Triệu Giới không đổi nói.
Chu Cảnh vội vàng đi ra: “Vương gia, có thuộc hạ”.
Triệu Giới không liếc mắt nhìn nhiều thêm lần nào, xoay người dặn dò: “Đốt túi thơm đi, đừng để bản vương trông thấy nữa”.
Chu Cảnh sững sờ một lát, rất nhanh đã hiểu ý, nhận lấy túi thơm trong tay Ngụy Bảo San, lấy từ trong ngực ra một mồi lửa, đặt dưới túi thơm, gió thổi qua liền thiêu túi thơm thành tro tàn.
Sắc mặt Ngụy Bảo San cứng ngắt, nàng ta tuyệt đối không nghĩ tới Triệu Giới sẽ có phản ứng như vậy, lúc này chẳng nói được lời nào.
Triệu Giới đi tới trước mặt Ngụy La, xoa xoa người đang ngây ngốc: “Đừng ngây người ra nữa, có muốn ta cõng nàng xuống chân núi không?”
Ngụy La hoàn hồn, lắc lắc đầu. Xuống núi không mệt bằng lên núi, nàng vẫn có thể tự đi được.
Mãi tới lúc xuống tới chân núi, Ngụy La mới hỏi: “Túi thơm kia đốt đi có phải đáng tiếc không?”
Triệu Giới hỏi ngược lại: “Có gì đáng tiếc chứ?”
Ngụy La nói: “không phải chàng rất thích sao, thiếp thấy chàng thường đeo nó”.
Triệu Giới cười cười, ôm nàng vào trong xe ngựa, ngẩng đầu nhìn nàng nói: “Nếu ta thật nhận lấy, bình dấm chua nhỏ này không phải sẽ nháo ngất trời sao? Đừng cho là ta không thấy, miệng nàng vểnh lên tới treo cả bình dầu cũng được”.
Ngụy La đẩy tay hắn ra, cho là hắn vu oan nàng: “Thiếp không phải bình dấm chua”. rõ ràng là hắn mới đúng.
Triệu Giới đi vào xe ngựa, xốc rèm ngồi vào trong, không trêu chọc nàng nữa, vẻ mặt nghiêm túc hơn so với lúc nãy: “Tâm Ngụy Bảo San không thuần khiết, sau này nàng vẫn nên ít tiếp xúc thì tốt hơn”.
Ngụy La không nghĩ tới hắn cũng phát hiện, vô cùng hào hứng ngồi bên cạnh hắn, hỏi: “Sao chàng thấy được?”
Triệu Giới có chút buồn cười: “Nếu nàng thấy túi thơm của nam nhân làm rơi, sẽ cố ý đưa trả sao?”
Ngụy La nói đương nhiên: “Tất nhiên sẽ không, thiếp sẽ ném đi, sao lại phải xen vào việc của người khác”.
Vậy là đủ rồi. Triệu Giới không cần nhiều lời nữa, hắn vốn cũng không phải người thích nghị luận tính tình của người khác, nhưng thấy Ngụy La mất hứng mới nói thêm vài câu. Quả nhiên, tâm tư nàng thoải mái rồi, nói với hắn chuyện khác: “Lúc nãy chàng nói thêu kỳ lân trăm tử đồ là thật sao?”
Triệu Giới gật đầu: “Tất nhiên là thật”.
Đến ngày hôm sau Triệu Giới vào cung, tìm phòng ngự thêu chọn tú nương tốt nhất thêu bức đồ đó, thêu kỳ lân trăm tử cho Ngụy La. Trần Hoàng hậu đang trông ngóng tôn tử, nghe như vậy tất nhiên vô cùng ủng hộ, nghe nói Ngụy La và Triệu Giới còn đi Đại Long Tự cầu tự, bà còn gọi Ngụy La vào khen ngợi một trận.
*** *** ***
Trời càng lúc càng nóng, rất nhanh đã vào hè, mấy ngày nữa là thọ yến của lão phu nhân Phủ anh Quốc Công.
Ngụy La vừa tới hè liền ỉu xìu ỉu xìu, cái gì cũng không khơi dậy được hứng thú của nàng. Triệu Giới sai người mua một xe băng, để ở trong phòng để hạ nhiệt, lúc này mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Đến ngày chúc thọ của lão phu nhân, Ngụy La mặc áo cánh ve mỏng, bên dưới là la quần màu đỏ tươi hợp với sắc xanh nhạt, nhẹ nhàng khoan khoái. Triệu Giới mặc áo bào màu xanh đen thêu cây kim ngân, eo đeo đai ngọc, thân mình cao ngất, thần cốt tuấn tú.
Đến Phủ anh Quốc Công, đưa thọ lễ xong, Triệu Giới và các nam nhân khác lưu lại tiền thính, Ngụy La đikhách phòng nói chuyện.
Lúc này Tứ phu nhân gặp nàng cũng không thúc giục hỏi han vấn đề con nối dòng, là vì bà nhìn ra được Ngụy La cũng muốn có hài tử, chỉ là chậm chạp chưa có mà thôi. Chuyện này nói nhiều lại không tốt, Tứ phu nhân cũng không muốn làm nàng khó xử, liền không đàm luận chuyện này trước mặt nàng.
Nhưng mà Tứ phu nhân không nói, không có nghĩa người khác sẽ không nói.
Ngụy La tán gẫu với Tứ phu nhân một lát, cảm thấy có chút mệt mỏi, liền muốn về khuê phòng lúc nàng chưa xuất giá ngủ một lát. Lúc đi ngang qua vườn hoa, khăn tay Ngụy La bị gió thổi tới sau núi giả, nàng liền dẫn Kim Lũ đi qua đó tìm. Vừa mới nhặt khăn lụa lên, liền nghe thấy bên ngoài hòn non bộ có người nói chuyện: “cô nương, hình như nô tỳ vừa nhìn thấy Tĩnh Vương Phi đi qua chỗ này”.
Giọng nói Ngụy Bảo San truyền tới: “Sao ta lại không thấy? Chắc là ngươi nhìn nhầm rồi”.
Nha hoàn kia nhìn xung quanh một lát, cũng không xác định được: “Kỳ lạ, sao lại không thấy?”. nóixong, nàng ta lại nói: “Chắc chắn nô tỳ không nhìn lầm, Tĩnh Vương Phi có đi qua đây mà, lúc nãy từ trong phòng đi ra, nô tỳ còn nhìn thấy, nô tỳ còn chưa thấy người nào đẹp mắt như vậy đâu”.
Ngụy Bảo San không nói tiếp.
Tuổi nha hoàn kia chắc không lớn lắm, nói chuyện vô cùng hoạt bát, tiếp tục lải nhải: “Nghe nói Tĩnh Vương rất sủng ái Tĩnh Vương Phi, lúc Tết nguyên tiêu còn tự mình làm trăm đèn hoa sen thả trên sông Hoài An chỉ để Tĩnh Vương Phi vui vẻ thôi”.
Ngụy Bảo San im lặng một chút, chậm rãi nói: “Phải không”.
Tuy nói như thế, nhưng trong lòng nàng ta đã tin tưởng tám phần. Lần đó lúc đi Đại Long Tự dâng hương, không từ mà biệt, thử hỏi trượng phu nhà ai chịu ở trước mặt người khác ngồi xổm xuống cõng phu nhân mình lên núi bái Phật chứ? Triệu Giới không chỉ làm được, trên mặt cũng không có chút bất mãn nào, quả nhiên là sủng Ngụy La tới tận xương tủy.
Nha hoàn lại nói: “Tất nhiên là thật. Tĩnh Vương Phi thật khiến người ta hâm mộ, xuất thân tốt, còn được gả cho người tốt…”
Ngụy Bảo San khẽ cười giễu, giọng nói có chút không cho là đúng: “Có gì tốt mà hâm mộ? Gả tốt hơn thì thế nào, còn không phải là một con gà mẹ không biết đẻ trứng”.
Ngụy La đứng phía sau núi giả, ánh mắt lạnh lẽo.
Kim Lũ tức giận đến run cả người, nắm đấm siết chặt: “Tiểu thư, Ngụy Bảo San này thật là quá đáng…”
Ngụy La không trả lời nàng ấy, khí định thần nhàn đi từ sau núi giả ra, vừa vặn ngăn cản đường đi Ngụy Bảo San.
Ngụy Bảo San chắc hẳn không đoán được nàng ở gần đó, sắc mặt nhất thời trắng nhợt, lại miễn cưỡng tỏ vẻ khiếp sợ, cắn môi dưới.
Ngược lại nha hoàn mặc váy ngắn xanh biếc đi bên cạnh nàng ta, “Bịch” một tiếng quỳ trên mặt đất, kinh hoàng nói: “Tham kiến vương phi nương nương…”
Ngụy La không để ý tới nha hoàn kia, chỉ nhìn Ngụy Bảo San nói: “Lần tới Bảo San cô nương đừng nghị luận sau lưng người khác, tốt nhất đừng quên còn có một câu là “Tai vách mạch rừng”.
Ngụy Bảo San mấp máy môi, cúi đầu không nói lời nào.
Ngụy La lạnh lùng nói: “Quỳ xuống”.
Trong sân có nhiều hạ nhân lui tới, phát hiện tình huống chỗ này không ổn, khó tránh khỏi sẽ nhìn thêm nhiều lần. Ngụy Bảo San cho rằng Ngụy La chỉ là một tiểu cô nương bị sủng sinh hư, dù sao trước kia lúc nàng ta tiếp xúc với Ngụy La, cũng không phát hiện nàng có gì khác biệt. Nhưng bây giờ, Ngụy La lệnh cho nàng ta quỳ xuống, giọng nói lạnh lùng nghiêm nghị không cho người khác được phép cãi lại, miễn cưỡng có vài phần uy nghiêm.
Nàng ta không biết trước kia chẳng qua là Ngụy La không thu thập nàng ta mà thôi, căn bản không đem nàng ta để vào mắt.
Bây giờ Ngụy Bảo San chạm vào nghịch lân của Ngụy La, tất nhiên nàng sẽ không khách khí nữa.
Ngụy Bảo San ở trong tầm mắt mọi người mà chậm rãi quỳ xuống, cố gắng giải thích: “Lời ta vừa nóicũng không phải nhắm vào vương phi…”
Ngụy La nhẹ nhàng cười một tiếng, xoay người đi tới trước mặt Ngụy Bảo San, nếu nói vừa rồi nàng còn có mấy phần tức giận, bây giờ nàng ta lộ ra bộ dáng sợ hãi càng khiến Ngụy La không tự chủ mà thấy khinh miệt. Còn tưởng nàng ta có lá gan lớn thế nào, hóa ra cũng chỉ có như vậy. “không nhắm vào ta sao? Vậy ngươi nhắm vào ai? Ngụy Bảo San, đã nói thì phải tự mình chịu trách nhiệm, ngươi cho rằng ta là người ngu ngốc sao? Lúc này mới thấy sợ hãi, vậy lúc nãy sao không quản cái miệng của mình cho tốt?”
Hai mắt Ngụy La mỉm cười, bộ dáng nhìn qua thật vô cùng dễ nói chuyện, nhưng lời trong miệng lại không như thế: “Con mắt không biết tôn ti, vũ nhục hoàng thất. Chỉ bằng vào điểm này ta liền có thể trị tội ngươi. Kim Lũ, tới, phạt vả miệng nàng ta hai mươi cái, một cái cũng không thể thiếu”.
Kim Lũ sớm đã không nhịn được, bây giờ được Ngụy La phân phó, tất nhiên vô cùng cam tâm tình nguyện. Nàng ấy đi tới trước mặt Ngụy Bảo San, vén tay áo, dùng sức ra tay.
Chỉ nghe trong viện liên tục vang lên tiếng bạt tai, tiếng sau càng thanh thúy hơn tiếng trước.
Chỉ chốc lát sau, mặt Ngụy Bảo San liền sưng lên như bánh bao, hoàn toàn không thể nhìn vào mắt.
Ngụy La nhìn nhìn, coi như hài lòng. Nàng nhếch môi hỏi Ngụy Bảo San: “Lúc này biết sai rồi sao?”
Tay Ngụy Bảo San nắm chặt làn váy, khuất nhục gật gật đầu. Miệng chắc là không thể mở ra để nóichuyện được rồi.
Ngụy La rũ mắt nhìn nàng ta: “Nếu đã biết sai rồi, liền tới trước mặt Nhị bá mẫu nói một tiếng đi, nóingươi phạm sai lầm, ta sai người dạy dỗ ngươi. Nếu không bị người khác nhìn thấy, còn tưởng có chuyện gì”. Nàng bỗng nhiên nhớ tới chuyện gì đó, khẽ mỉm cười: “đi ngay bây giờ”.
Ngụy Bảo San bỗng mở to mắt, không tin được nhìn Ngụy La.
Nhị phu nhân ở phòng khách phía trước, chỗ đó tụ tập không ít tân khách, nếu nàng ta đi qua lúc này, vậy bộ dáng chật vật này không phải sẽ bị tất cả mọi người nhìn thấy sao?