Ánh nắng chiếu lên mái ngói lưu ly của Phủ Anh Quốc Công, phản chiếu xuống sân sau, tạo nên những bóng cây loang lổ sáng.
Nha hoàn ở Tùng Viên hầu hạ chủ tử xong, đã sớm cầm dây thừng ngũ sắc ở trong viện chơi nhảy dây. Bọn nha hoàn mặc váy hồng phấn, qua lại giữa đám dây thừng, dáng người uyển chuyển, tiếng reo hò hoan hô. Trong đó có một nha hoàn rất lợi hại, có thể vừa nhảy dây vừa đá cầu, chỉ thấy nàng ta đem quả cầu đá lên không trung, nhảy lên né dây thừng, chân sau đã duỗi ra vững vàng tiếp được quả cầu. Bọn hạ nhân đều trầm trồ khen ngợi nàng ta.
Phủ Anh Quốc Công quản lý hạ nhân cũng không quá mức nghiêm khắc, bình thường chỉ cần làm tốt bổn phận của mình, sau đó xin phép chủ tử, ngẫu nhiên có thể chơi đùa một chút.
Đang trong lúc đám nha hoàn hưng phấn, bỗng nhiên từ trong tàng cây nhảy ra một tiểu nha đầu đeo mặt nạ răng nanh nhọn hoắc hung tợn, hướng tới chỗ mọi người giang tay: “Vù… oa oa….”.Có mấy nha hoàn bị nàng hù giật mình không kịp phòng bị. Có người nhát gan, trực tiếp ngồi sụp xuống đất, sợ tới mức mặt mũi trắng bệch!
Dưới lớp mặt nạ bật ra tiếng cười trong trẻo, Ngụy La ưỡng bụng cười to, thở hồng hộc chỉ vào nha hoàn ngồi trên mặt đấu: “Kim Các tỷ tỷ thật là nhát gan!”.
Kim Các chậm rãi đứng dậy, phủi phủi bùn đất dính trên áo váy, có chút mất mặt: “Tứ tiểu thư lại khi dễ người khác!”
Tiểu nha đầu đưa tay cởi bỏ dây cột sau đầu, tháo mặt nạ xuống. Đầu tiên lộ ra đôi con ngươi đen láy, cái mũi nhỏ xinh, cánh môi phấn nộn, cuối cùng là gương mặt đẹp như tượng tạc. Nàng mặc váy lụa màu xanh non, thêu những nụ hồng viền vàng kéo dài tới đuôi váy. Ngụy La đứng dưới táng cây cười tủm tỉm, những bông hoa bay lượn trên không rồi dừng lại trên đầu nàng, hai tay chống nạnh hỏi: “Ta đều dùng mặt nạ này hù dọa các ngươi nhiều lần rồi, giờ còn bị ta dọa đến như thế, rốt cuộc là ta khi dễ các ngươi hay do các ngươi quá ngốc?” Rõ ràng nàng chỉ mới sáu tuổi, nhưng miệng mồm nhanh nhẹn, lại càng quấy không nói đạo lý, khiến ai cũng không thể nói lại.
Kim Các không phản bác lại được, đỏ mặt bỏ chạy.
*** *** ***
Ngụy La đứng ở dưới hiên, phảng phất thấy bản thân trước kia.
Đó là cuộc sống của nàng trước khi trọng sinh, vô cùng ấu trĩ.
Cảnh tượng hôm nay, nàng nhớ rất rõ. Nàng đeo mặt nạ hù dọa một đống người, sau đó phụ thân và Đỗ thị đi lại, Đỗ thị nói hai ba câu dỗ dành, lại một mình mang theo nàng ra khỏi phủ, để Ngụy Tranh ở nhà. Đáng lý ra lúc đó nàng nên cảm thấy kỳ quái, Đỗ thị thương Ngụy Tranh như vậy, làm gì có chuyện lễ Thượng Tị1 náo nhiệt như vậy lại đem nàng theo mà bỏ nàng ta ở nhà?
Hóa ra tất cả đều đã được lên kế hoạch tốt, phụ thân có biết chuyện này không? Nàng năm đó thiếu chút nữa bị Đỗ thị hại chết, phụ thân lại có phản ứng gì?
Ngụy La không biết, dù sao đi nữa, nàng vẫn hận Ngụy Côn. Hận ông sớm lấy kế mẫu, hận ông không nói cho nàng biết sanh mẫu của nàng là ai, càng hận ông bắt nàng gọi nữ nhân tâm ngoan thủ lạt2 đó là mẫu thân. Nàng giơ hai tay lên, đem mặt nạ hung tợn trên tay ném xuống bậc thang, chiếc mặt nạ cũng ứng thanh vang lên tiếng nứt, rồi vỡ ra làm đôi.
Hạ nhân trong viện đều bị tiếng động này dọa tới, vội vàng ngừng động tác nhìn nàng.
Nàng lại cảm thấy rất thống khoái, thậm chí còn nhảy hai chân tới dẫm lên nó, khiến chiếc mặt nạ vỡ ra làm năm bảy mảnh mới chịu dừng lại. Cái mặt nạ đó là Ngụy Côn đưa cho nàng hôm tết Nguyên Tiêu. Nàng vốn dĩ ham chơi, cũng rất thích chiếc mặt nạ này, hai ba ngày đều lấy ra đi dọa người khác, đem nó trở thành bảo bối. Hiện tại, nàng một chút cũng không muốn nó, chỉ muốn phá hư.
“A La, sao lại đem mặt nạ ném đi?”
Phía sau truyền tới tiếng chất vấn nghiêm túc. Ngụy La quay đầu lại, chỉ thấy trên hành lang cách đó không xa có hai người đang đứng, một người là phụ thân Ngụy Côn, người còn lại là kế mẫu Đỗ thị. Giọng nói vừa rồi chính là của Ngụy Côn.
Ngụy Côn mặc áo bào đỏ tía thêu lá trúc, gương mặt nghiêm khắc, sâu trong ánh mắt lại đầy sủng nịch. Ông đi lại phía trước: “A La không phải rất thích mặt nạ phụ thân tặng sao?”
Ngụy La không để ý tới ông, cúi đầu lại đạp một cước lên mặt nạ, giống như không nghe thấy câu hỏi vừa rồi.
Ngụy Côn khom lưng ôm nàng lên, cong môi cười nói: “Có phải ai chọc giận A La không? Nói cho phụ thân, phụ thân giúp con hả giận!”
Đỗ thị đứng cách vài bước, bà ta mặc áo yếm thêu hoa sen bằng tơ vàng,phối với váy màu tím ráng chiều, đầu đeo trang sức ngọc trai, y phục thật đẹp mắt. Đỗ thị vốn dĩ đang tươi cười, nhìn thấy Ngụy Côn yêu sủng Ngụy La như vậy, tươi cười trên mặt trở nên cứng ngắc.
Ngụy La ghé đầu vào vai Ngụy Côn, vừa vặn nhìn thấy biểu tình biến hóa của bà ta.
Trước kia nàng còn nhỏ, không hiểu cách đối nhân xử thế, cho dù thấy những điều này cũng không nghĩ nhiều. Nhưng bây giờ không giống như vậy, nàng chỉ cần nhìn Đỗ thị, lúc nào cũng cảm giác bà ta dối trá.
Ngụy La ở trên vai Ngụy Côn cọ cọ, thanh âm mềm mại, tội nghiệp lên án: “A La ngã bệnh phụ thân cũng không tới thăm, phụ thân không thương A La…”
Hóa ra là vì cái này!
Ngụy Côn sao có thể không thương nàng chứ? Chính là vì thương nàng, cho nên khi nàng sinh bệnh, ông mới ngồi chăm cả đêm, đợi tới lúc trời sáng mới rời đi. Đứa nhỏ không lương tâm này, chỉ biết tỉnh lại không thấy ông, lại không biết lúc nàng ngủ ông tới thăm vài lần. Ngụy Côn thở dài một hơi:”Là phụ thân không tốt, phụ thân phải tới thăm con nhiều một chút. A La ném mặt nạ đi là đúng, đều là phụ thân sai”.
Ngụy La ngẩng đầu, nhìn thấy sắc mặt Đỗ thị càng lúc càng khó coi.
Ngụy Côn sủng ái nàng như vậy, bà ta hẳn cảm thấy nguy cơ đi! Là vì sợ nàng cướp đi sủng ái của Ngụy Tranh sao, cho nên mới không chờ kịp mà đem nàng bán đi?
Cẩn thận ngẫm lại, phụ thân quả thật sủng ái nàng hơn so với Ngụy Tranh. Là vì cái gì chứ? Cả hai không phải đều là nữ nhi của phụ thân sao, có gì khác nhau?
Ngụy La nghĩ nghĩ, mọi chuyện chắc từ mẹ ruột của nàng mà ra.
Ngụy La đối với mẹ ruột của mình cũng không có ấn tượng gì. Nàng nghe Tứ bá mẫu nói, nàng cùng Thường Hoằng sinh ra không bao lâu, người đã đi rồi. Người ngoài đều nói bà vì hậu sản xuất huyết nhiều mà chết, nhưng tứ bá mẫu lại nói, mẫu thân nàng không chết, chỉ là không cần bọn họ, tìm khắp nơi cũng không thấy. Tứ bá mẫu còn nói phụ thân rất thương mẫu thân, yêu đến lúc nào cũng muốn ở bên cạnh. Lúc trước vì làm cho Anh Quốc Công đáp ứng phụ thân lấy mẫu thân về, ước chừng đã quỳ ở từ đường ba ngày ba đêm, cuối cùng ngất vì đói. Cũng vì thế Anh Quốc Công mới miễn cưỡng đáp ứng.
Nghe nói, sau khi thành thân, phụ thân gần như đem mẫu thân sủng lên trời, cuộc sống của hai người cũng rất ân ái. Sau này cũng không biết xảy ra chuyện gì, mẫu thân sau khi sinh nàng và Thường Hoằng xong liền rời đi. Lúc đó phụ thân thật sự điên rồi, tìm kiếm tung tích mẫu thân khắp nơi, tìm ba tháng cũng không có kết quả. Không bao lâu sau, phụ thân lấy Đỗ thị làm kế thất, chín tháng sau thì sinh hạ Ngụy Tranh.
Hiện tại trong lòng ông còn có mẫu thân sao? Còn nhớ bộ dạng của mẫu thân sao?
Ngụy La chôn đầu trong hõm cổ Ngụy Côn cười lạnh. Nàng chưa thấy qua mẫu thân, đối với bà ấy cũng không có bao nhiêu tình cảm. Chỉ có một điều nàng muốn biết, đó là năm xưa vì sao ruồng bỏ phụ tử nàng mà đi.
*** *** ***
“Mặt nạ cũng vỡ rồi, vừa vặn hôm nay mẫu thân mang A La ra ngoài, lại mua cho con cái mới được không?” Đỗ thị mới rồi không chen miệng được, bây giờ thấy A La im lặng liền cười đề nghị.
Ngụy La nâng mắt nhìn bà, ánh mắt lạnh băng, không giống ánh mắt mà một đứa trẻ nên có. Đỗ thị bổng dưng sửng sốt, mạc danh kỳ diệu bị ánh mắt này làm cho kinh hãi. Bà ta đang muốn nhìn kĩ, thì A La đã đổi dang bộ dáng tươi cười ngọt ngào: “Phụ thân cũng đi cùng được không? A La đã lâu không cùng phụ thân ra ngoài chơi, A La muốn phụ thân đi cùng!”.
Cho dù Đỗ thị nhìn thế nào, cũng tìm không ra biểu tình vừa rồi, chẳng lẽ lúc nãy bà ta hoa mắt?
Ngụy Côn tiếc nuối sờ sờ đầu nàng: “Bây giờ phụ thân phải đi Hàn Lâm viện, không thể cùng con đi ra ngoài”.
Ngụy Côn mấy năm trước thi đỗ trung tiến sĩ3, hiện giờ là thứ cát sĩ của Hàn Lâm Viện, mỗi ngày đều vội vàng học tập, chuẩn bị cho cuộc thi, thường xuyên không ở nhà. Mấy ngày gần đây Ngụy Côn ở nhà thời gian dài là vì Ngụy La ngã bệnh, ông không yên tâm, muốn ở nhà chăm sóc nàng.
Đỗ thị ở một bên thở phào nhẹ nhõm.
Ngụy La cười thầm trong lòng, cố ý ôm chặt Ngụy Côn: “Vậy phụ thân mang nữ nhi đi Hàn Lâm Viện đi!”
Ngụy Côn cho rằng nàng luyến tiếc xa ông, vừa vui sướng vừa bất đắc dĩ: “Phụ thân đi làm chính sự, làm sao mang con theo? Ngoan ngoãn cùng mẫu thân ra ngoài, hai người đi Hộ Quốc tự dâng hương về thì phụ thân cũng về rồi!”
Trở về? Nếu nàng thật sự ngoan ngoãn đi theo, còn có cơ hội trở về sao?
Ngụy La nghiêng đầu, cuối cùng nhìn thẳng vào Đỗ thị: “Kim Lũ tỷ tỷ nói, bệnh của con còn chưa khỏe, vẫn phải uống thuốc. Phương thuốc ở chỗ Phó mẫu, phu nhân, con có thể mang theo Kim Lũ tỷ tỷ và Phó mẫu cùng đi không?”
Đỗ thị ngẩn người: “Con gọi ta là gì?”
Ngụy La lặp lại một lần nữa: “Phu nhân!”
Đỗ thị luống cuống nhìn Ngụy Côn, bà chau mày: “Đứa nhỏ này làm sao vậy? Trước kia đều gọi mẫu thân, hôm nay sao lại sửa miệng? Có phải mấy nha hoàn phía dưới nói năng lung tung gì không?”
Ngụy Côn cũng hỏi Ngụy La có chuyện gì, nàng cái hiểu cái không nói: “Tứ bá mẫu nói con không có mẫu thân, phu nhân không phải mẫu thân của con”. Nàng nắm lấy góc áo Ngụy Côn, ngẩng đầu ngây thơ hỏi: “Phụ thân, mẫu thân của con là ai?”
Đỗ thị giống như bị người ta tát một cái, nét mặt thong dong bình tĩnh cũng không giữ được nữa.
Bà biết trước khi gả cho Ngụy Côn, ông đã từng có một chính thê. Bởi vì nhà mẹ đẻ là Phủ Trung Nghĩa Bá, bình thường không ai dám ở trước mặt bà nhắc tới Khương Diệu Lan. Nay A La không có chừng mực nói ra, không thể không nói, trong lòng Đỗ thị cảm thấy chán ghét vô cùng.
Trong mắt Ngụy Côn chợt lóe vẻ đau xót, rồi rất nhanh khôi phục bình thường: “A La nghe lời, phu nhân chính là mẫu thân của con, sau này không được hỏi lại vấn đề này nữa”.
Có người mẫu thân nào đem nữ nhi còn sống sờ sờ bóp chết sao?
Đuôi mắt A La lộ vẻ rét lạnh, nàng hạ quyết tâm, cho dù mẫu thân không cần nàng và Thường Hoằng, nàng cũng không bao giờ gọi Đỗ thị một tiếng “mẫu thân”.
*** *** ***
Ngã tư đường của Kinh thành Thịnh rất phồn vinh. Từ khi nhà Lương4 khai quốc tới nay, Sùng Trinh Hoàng Đế5 có cách cai trị, thưởng phạt phân minh, đem mấy quan lại trong Kinh thành Thịnh quản lý chặt chẽ, dân chúng an cư lạc nghiệp, các nẻo đường ngày càng phồn hoa. Người ngồi trong xe ngựa đều có thể nghe thấy âm thanh thương khách tới lui, cùng với tiếng thét to của mấy tửu lầu hai bên đường.
Ngụy La từ lúc theo Đỗ thị ra ngoài vẫn luôn ngồi bên khung cửa, nàng nhấc nửa bên mành thêu mờ hoa văn, mắt không chuyển nhìn chằm chằm bên ngoài.
Đỗ thị cho rằng Ngụy La nổi tính trẻ con, đối với phố phường nhộn nhịp cảm thấy tò mò cho nên cũng không quản nàng. Bà ta chỉ cần nghĩ tới một lát nữa thôi liền có thể bỏ đi cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt này, trong lòng không kìm được vui sướng, khóe miệng khẽ cong.
Mấy năm nay, bà chán ghét nhất là Ngụy La và đệ đệ của nàng – Ngụy Thường Hoằng. Nhưng vì thanh danh hiền thê, bà không thể không giả bộ tươi cười, trăm y ngàn thuận đối xử tốt với bọn họ. Kỳ thật, bà sớm đã thấy phiền chán! Hai đứa nhỏ này chính là nhắc cho bà nhớ, bà bất quá cũng chỉ là một kế thất, điều này giống như cái gai đâm trong lòng, khiến bà ngủ cũng không thấy thoải mái.
Nhất là Ngụy La, Ngụy Côn đối với nàng yêu thương vô cùng.
Hơn nữa Ngụy La thông minh lanh lợi, lại khả ái, xinh đẹp; trước nay đều đoạt hết hào quang của Ngụy Tranh ở Phủ Anh Quốc Công. Bà có thể không ghen ghét sao? Tranh tỉ nhi tuy rằng xinh đẹp, nhưng so với Ngụy La, vẫn là kém một phần.
Đỗ thị nghĩ tới lâu dài, vì để sau này Ngụy Tranh có thể thuận buồm xuôi gió, đính hôn với một người môn đăng hậu đối, bà chỉ có thể loại bỏ Ngụy La, bán nàng ta đi càng xa càng tốt, để nàng không về được. Về đứa nhóc Ngụy Thường Hoằng kia… Chờ bà sinh được con trai lại nghĩ biện pháp đối phó đi!
Tác giả nói: Kết cục của chương trước có sửa chửa một chút, có hứng thú mọi người có thể xem lại ~
Kỳ thật cho tới bây giờ, người tôi mong đợi cho ra sân nhất không phải nam chủ, mà là đệ đệ… Rất thích đệ đệ.
Thường Hoằng (cười nhìn nam chủ): thắng!!!!!!!!!!!
-----------------------
1. Lễ Thượng Tị: lễ cầu mát ở nước Trịnh. Việt Nam mình gọi là Lễ Cầu Ngư, bắt đầu từ thời nhà Lê. Đỗ Phủ cũng có một bài thơ về ngày này, tên là: “Thượng tị nhật ức Giang Nam hễ sự” (ngày thượng tị nhớ lễ trừ ma ở Giang Nam)
2. Tâm ngoan thủ lạt = thủ đoạn ngoan độc
3. Tiến sĩ, dân gian gọi là ông Ngè, hay còn gọi là Thái học sinh, là những người đã trải qua ba kì thi Hương, thi Hội và thi Đình.
Về Hàn Lâm Viện: Thời nhà Đường, năm 738, Đường Huyền Tông tuyển mộ các triều thần “văn hay chữ tốt” để soạn thảo các chiếu chỉ, mệnh lệnh, từ đó sinh ra chức quan Hàn lâm học sĩ và Hàn Lâm Viện. Tùy theo từng triều đại khác nhau sau này mà các quan trong Hàn Lâm Viện còn kiêm thêm các việc khác nhau như: quản thiên văn, thư nghệ, đồ họa, y dược, việc bếp núc trà rượu của triều đình, cơ quan ngoại giao, biên soạn quốc sử…
4. Nhà Lương (Lương quốc): là một nước chư hầu nhà Chu thời Xuân Thu, bị nước Tần tiêu diệt vào khoảng 641 TCN. (các bạn không nhầm lẫn với nhà Nam Lương những năm sau CN)
5. Sùng Trinh Hoàng đế (hay còn gọi Mẫn Đế) hoàng đế cuối cùng của thời nhà Minh, cai trị trong những năm 1627-1644. Tuy vậy, bối cảnh trong truyện lại là thời Xuân Thu (chưa có danh hiệu Hoàng đế + không có vị nào có tên hiệu Sùng Trinh cả), nên không biết tác giả bị nhầm lẫn thời đại, hay là bê đại cái tên vào @@