Ngô Minh từ phía ngoài xông vào bên trong. Trên tay còn cằm theo cây thúc ngựa vung lên toán loạn. Đám người bên trong nghe được tiếng động lạ lập tức dừng tay nhìn ra phía ngoài. Ngô Minh cứ thế giả ngu giả khờ tiến vào giữa vòng vây, tiến gần tới nơi của Hoàng Thường. Cao Đôn Phục nhìn thấy Ngô Minh thì khinh thường, lớn giọng:
“ Ngươi không muốn sống hay sao? Dám cả gan xông vào đây?”
“ Vị đại nhân này bớt giận, tôi chỉ là một mã phu, gan lớn được tới đâu.”
“ Ngươi nếu ngoan ngoãn núp bên ngoài có khi hôm nay đã sống sót rồi, ngươi xong vào đây thì chỉ có một con đường chết mà thôi.”
Cao Đôn Phục cao cao tại thượng nói ra. Hắn mấy ngày này theo dõi Hoàng Thường trên quản đường đi, Ngô Minh hắn đã quan sát suốt quảng thời gian này. Hắn cuối cùng nhận định kẻ này đơn thuần chỉ là một tên mã phu. Vừa nhìn thấy Ngô Minh xông vào hắn cũng không có phòng bị gì, khinh thường đứng nhìn Ngô Minh muốn giỡ trò gì.
“ Đại nhân tha mạng, tôi chỉ là một mã phu, sống đã đủ khổ rồi. Ở nhà con gái tôi còn đang bênh nặng, ngài thường tình.”
Ngô Minh than thở sau đó quay sang Hoàng Thường đổi giọng.
“ Tên đáng chết nhà ngươi, còn nói với ta ngươi là quan lớn trong triều, thì ra là đào ngũ vong binh. Mau trả tiền cho ta, ta theo ngươi mấy ngày nay chẳng lẽ tay không đi về sau.”
Vừa nghe Ngô Minh nói ra cả đám quan binh xung quanh liền cười lớn. Cao Đôn Phục càng lấy đó làm khinh thường. Bọn họ trong lòng chỉ thấy tên mã phu này điên rồi, vì tiền mà cả cái mạng cũng không cần. Người bình thường ai lại không sợ chết xông vào chỗ chém giết này để lấy vài đồng bạc lẽ.
Hoàng Thường nhìn ánh mắt của Ngô Minh bổng hiểu ra gì đó vội vàng nói với Cao Đôn Phục.
“ Các ngươi xem như tha cho người mã phu này đi, hắn ta chỉ là một tên mã phu có thể làm ra được chuyện gì. “
Hoàng Thường lấy trong người ra túi bạc trong người đưa cho Ngô Minh.Túi bạc rất lớn lập tức làm cho đám người xung quanh sáng rực đôi mắt. Hoàng Thường tiếp tục nói.
“ Đây là thù lao của ngươi, ta sắp chết rồi, đem theo chúng cũng không có tác dụng. Tất cả đều cho ngươi, bên trong còn có giấy giữ tiền của tiền trang bên trong kinh thành. Ngươi có thể đến đó mà lấy, ta xem như làm việc tốt cuối cùng trong đời mình.”
Lời nói này vừa ra đã định Ngô Minh không yên ổn rời khỏi chỗ này. Hoàng Thường biết là Ngô Minh sẽ giúp mình nhưng hắn không biết tính cách thất thường của Ngô Minh sẽ dùng biện pháp gì mà ra tay. Tính mạng của gia đình hắn không thể vì đó mà rơi vào nguy hiểm chính vì thế hắn dùng số tiền tài này ép Ngô Minh phải ra tay.
Ngô Minh cũng cảm thấy mình vừa bị chơi rồi, hắn vừa rồi còn muốn chơi đùa một chút với đám người này. Quả thật Ngô Minh không có quyết tâm ra tay cứu người, theo như lời kể của nguyên tác thì chính việc Hoàng Thường mất đi người thân mới tạo ra được bộ Cửu Âm Chân Kinh uy trấn thiên hạ kia. Nếu lúc này hắn ra tay liệu có làm cho bộ võ công kia không bao giờ ra đời, thế giới này sẽ một lần nữa biến đổi.
“ Đôn Phục huynh, ta cùng huynh phò hai chủ, đường đi khác nhau nhưng trước giờ ta vẫn kính huynh là người hiệp nghĩa. Huynh sẽ không ra tay với một người trói gà không chặt như người mã phu này chứ.”
“ Thân mình còn lo không xong còn lo cho người khác. Chính cái tính cách ngụy quân tử này của ngươi mới khiến cả nhà ngươi gặp chuyện ngày hôm nay.
Cũng được, ngươi nếu chịu giao ra bộ kinh thư kia ta sẽ đồng ý thả tên này đi.”
Cao Đôn Phục đối với Vạn Thọ Đạo Tàng vẫn không có ý định buông tha. Hoàng Thường quay mặt nhìn Ngô Minh mỉm cười.
“ Xem ra hôm nay ngài không yên ổn thoát khỏi đây được rồi.”
“ Còn muốn thoát ra, ngươi nếu đã không chịu giao ra thì cả hai cùng chết tại đây đi. Giết tên mã phu đó, ai giết được hắn một phần trong tài sản kia sẽ là của các ngươi.”
“ Giết.”
Nhìn thấy được thái độ của Hoàng Thường, Cao Đôn Phục không hề do dự lập tức ra lệnh ra tay giết người. Đám người đang canh giữ người thân của Hoàng Thường lòng tham nỗi lên đã xông ra bắt lấy Ngô Minh. Cao Đôn Phục và Hoàng Thường thì quần lấy nhau chiến đấu kịch liệt.
Ngô Minh giả vờ ôm lấy số tiền tài trong người mình chạy thẳng ra ngoài phủ. Đám quan binh phía sau đuổi theo đã khiến cho cả khu phố hoảng sợ, toàn bộ đều bỏ hàng hóa của mình chạy trốn vào nhà. Ai cũng sợ mình bị liên lụy vào việc chém giết này.
Ngô Minh duy trì tốc độ chỉ nhỉnh hơn đám quan binh này một chút để bọn họ tức giận mà liên tục đuổi theo mình.
Bên trong Hoa Phủ lúc này, Hoàng Thường cùng Cao Đôn Phục vẫn còn đang ra sức chém giết nhau.Cả hai giao chiến hơn trăm chiêu thì Hoàng Thường đã lộ ra được điểm lợi thế đá lùi Cao Đôn Phục ra phía sau.
“ Đôn Phục huynh, huynh không thắng được ta đâu.”
“ Ngươi đừng có vội mừng.”
Cao Đôn Phục tức giận đưa tay thổi ra một tiếng huýt lớn. Từ bên trên mái nhà một đám người lập tức xông ra.Hoàng Thường vừa nhìn đã nhận ra những kẻ này là ai.
“ Các ngươi… Cao Đôn Phục ngươi lại cấu kết với đám ngoại bang này?”
“ Thì đã sao? Kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, cùng nhau có lợi có gì mà không được.”
Đám người xuất hiện Hoàng Thường vừa nhìn là đã nhận ra. Đây chính là những kẻ mấy ngày trước hắn đã chiến đấu sinh tử, đây đều là những trưởng lão hộ pháp của Minh Giáo.
“ Ta còn không biết ai đã cấu kết với đám người ngoại bang này ám hại bọn ta, thì ra là đám người các ngươi thông đồng với nhau. Hôm nay nhất định ta sẽ trả thù cho đám huynh đệ đã chết của ta.”
Hoàng Thường tức giận không giữ được bình tĩnh nữa. Hắn vung kiếm vẽ thành một đường bán nguyệt chém tới đám người này. Cao Đôn Phục sợ hãi lùi ra sau đám nhân sĩ vừa xuất hiện. Tuy hắn không muốn thừa nhận nhưng hắn vốn không phải là đối thủ của Hoàng Thường.
Đường kiếm của Hoàng Thường biến hóa liên tục không nhìn được đường kiến chính xác ở đâu. Đám người này cũng không dám trực diện tiếp đón liền tránh ra hai bên. Ngay khi đường kiếm vừa đi qua, một tên trong số đám người này nhảy ra ngoài bắt lấy vai của Hoàng Thường. Tên vừa ra tay này thân hình rất cao lớn, da đen ngâm vừa nhìn đã nhận ra không phải là người hán, khí lực cũng cực kỳ kinh khủng.
Hoàng Thường nhăn mặt, cảm nhận được cơn đau từ vai mình. Ngay tức khắc, đường kiếm của Hoàng Thường kéo tới chém vào tay tên này muốn giải vây cho vai của mình. Trong lúc này đám người xung quanh cũng lần lượt ra tay, toàn bộ hợp công đánh tới.
Hoàng Thường tính toán tên da đen này sẽ sợ hãi mà buống vai mình ra, lúc đó hắn sẽ có cơ hội tránh đi những đợt tấn công sắp tới này nhưng tên cao lớn kia không những không buông tay mà còn bóp mạnh hơn.
“ Rắc rắc.”
Tiếng xương cốt võ vụn phát ra từ vai của Hoàng Thường khiến hai mắt của ông ta không tự chủ mà rơi lệ. Đường kiếm kia đánh thẳng vào tay của tên da đen nhưng lúc này Hoàng Thường mới nhận ra lý do vì sao hắn ta không tránh né.
Thanh kiếm chém tới như chạm vào một thanh sắt hoàn toàn không gây ra chút tổn thương nào cho tên này. Cơn đau từ vai cùng với việc bị giữ chặt khiến Hoàng Thường lâm vào tử cảnh không cách nào tránh thoát xung quanh công kích. Hắn không từ bỏ ra sức chém liên tiếp vào tay tên cao lớn mong hắn sẽ thả vai mình ra, tìm kiếm cơ hội sống.
Dù là nỗ lực thế nào, Hoàng Thường vẫn không có cách thoát ra được hợp công, đám người xung quanh cũng đã lao tới gần đánh vào người của hắn. Ngay lúc này tên cao lớn kia mới buông vai của Hoàng Thường ra, lập tức cả người hắn như một mũi tên bị bắn đi dinh vào tường.
Hoàng Thường gục trên đất, miệng phun ra máu tưới, tay chân vô lực nhìn đám tử thù phía trước căm giận.
“ Đám người các ngươi, nếu ta hôm nay không chết nhất định ta sẽ tìm từng người từng người các ngươi giết sạch sẽ, trả thù cho những huynh đệ chết oan của ta.”
“ Còn nghĩ đến việc sống sót. Ngươi đúng là suy nghĩ viễn vong, các vị để cho tại hạ ra tay kết liễu tên này, không phiền các vị nhọc công.”
Cao Đôn Phục căm giận cầm lên thanh đao dưới đất xông tới nơi Hoàng Thường đang gục ngã.
“ Ngươi chẳng phải tài giỏi lắm sao, còn được hoàng thượng trọng dụng. Ha ha ngươi có bao giờ suy nghĩ sẽ có ngày hôm nay.”
Cao Đôn Phục cười lớn giơ đao lên muốn kết liễu kẻ trước mặt này. Đám người Minh Giáo cũng không vui vẻ gì, thậm chí có người còn dùng ánh mắt khinh thường nhìn Cao Đôn Phục. Bọn họ do là ngoại tộc nên đối với người trung nguyên bị bài trừ. Chính vì thế mới phải hợp tác với đám người Cao Đôn Phục mong tìm chỗ dựa, nhìn Cao Đôn Phục bỉ ổi vô sỉ bọn họ cũng không thích thú gì.
Hoàng Thường tuyệt vọng nhắm hiếp mắt chờ đợi cái chết. Thanh đao của Cao Đôn Phục giơ lên cao, bất cứ lúc nào cũng có thể lấy đi tính mạng của Hoàng Thường. Hoàng Thường chờ đợi cái chết của mình, nhưng kỳ lạ là một lúc hắn cũng không thấy Cao Đôn Phục ra tay. Lúc này Hoàng Thường mới mở mắt ra.
Cao Đôn Phục đột nhiên buông đao xuống không tiếp tục ra tay. Hoàng Thường ngạc nhiên không hiểu tên này muốn làm gì?
“ Ta vừa nghĩ ra được một ý, cứ như thế giết ngươi chẳng phải là quá dễ dàng sao? Đám người thân của ngươi trước sau gì cũng chết, vậy trước khi chết ta cho ngươi có người ở dưới đón mình thế nào.”
“ Tên cầm thú nhà ngươi, ngươi dám ra tay.”
“ Có gì mà không dám, cảm giác nhìn người thân mình chết đi mà không làm được gì chắc hẳn sẽ đau đớn lắm.
Các vị, mỗi người cùng ra tay giết một tên trong đám người này đi. Đây xem như là bằng chứng cho sự hợp tác giữa chúng ta.”
“ Muốn bọn ta giống ngươi giết những kẻ trói gà không chặt…”
Một tên trong đám người Minh Giáo không nhịn được nói ra, nhưng hắn bị một người khác chặn lại. Kẻ vừa chặn lại từ trước đó đều không có ra tay, đây chính là giáo chủ của Minh Giáo ở trung nguyên này.
“ Cao đại nhân, Minh Giáo ta có giáo huấn của mình, không phải bọn ta không giết người mà là muốn giết cũng phải có nguyên tắc. Đám người già phụ nữ trẻ con này bọn ta sẽ không ra tay, sai người của đại nhân ra tay đi.”
“ Hừ các người giết người còn ít hay sao, còn ra vẻ với ta.”
“ Bọn người đó đều muốn giết chúng ta, chúng ta mới chống trả mà thôi, còn như ngươi làm hành động tiểu nhân bọn ta không làm.”
“ Các ngươi không ra tay thì để ta….”
Cao Đôn Phục vừa muốn sai binh sĩ của mình ra tay, hắn mới phát hiện ra xung quanh không còn ai.
“ Đám binh sĩ kia chạy đi đâu rồi?”
“ Chẳng phải là tham tiền tài đi đuổi theo hết tên mã phu lúc nãy rồi sau.”