• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“ Ta vẫn còn một thắc mắc không hiểu muốn hỏi công tử đây?”

Đao Bạch Phượng nhìn Ngô Minh có ý muốn hỏi thăm:

“ Có gì phu nhân cứ nói”

“ Ta suy nghĩ lại từ đầu đến cuối thì nhận ra chúng ta cùng công tử chỉ là những hiểu lầm mà dẫn tới tranh chấp hiện tại, chẳng lẽ không thể giản hòa với nhau sao?”

“ Phu nhân người nghĩ nhiều, đối với người đó là hiểu lầm nhưng đối với ta nó điều có mục đích, ta thân phận có lẽ mọi người vẫn chưa thể tìm hiểu ra?”

“ Đúng như công tử nói, chúng ta chỉ biết người họ Ngô, là từ đâu xuất hiện giành được chức chưởng môn của Vô Lượng Kiếm Phái, sau đó có nhiều hiểu nhầm với Dự nhi và phía Vạn Kiếp Cốc mà dẫn tới ngày hôm nay.”

Đoàn Chính Thuần lúc này đã bình tâm lại nói ra. Hắn nghe Đao Bạch Phượng nói câu vừa rồi trong đầu cũng có hy vọng cùng Ngô Minh cầu hòa. Bởi hai bên cũng chưa có ân oán gì sâu đậm.Ngô Minh nghe được những lời vừa rồi chỉ cười sau đó ngồi xuống ghế đá gần đó.

“ Ta các người chưa biết nhưng chắc chắn mẫu thân của ta các người chắc là vẫn còn nhớ.”

“ Mẫu Thân?”

“ Mẫu thân của ta họ Lý Tên Thanh La, không biết Đoàn Vương Gia cùng Vương phi đây còn nhớ?”

Nghe được Ngô Minh nói ra Đao Bạch Phương nhìn sang Đoàn Chính Thuần tát một tát thật mạnh. Đôi mắt đỏ như máu tức giận nói ra.

“ Điều là họa do ông gây ra, ông tự mình mà giải quyết, Dự nhi mà có mệnh hệ gì tôi nhất định sẽ tính sổ với ông. Chuyện này tôi không tham dự nữa gia đình các người tự mình mà giải quyết.”

Đao Bạch Phượng tức giận bỏ đi một mạch. Ngô Minh cũng nghĩ ra được lý do mà bà ta phản ứng mạnh như vậy. Đoàn Chính Thuần dùng ánh mắt kỳ lạ nhìn Ngô Minh.

“ Câu là..”

“ Này bỏ cái suy nghĩ ta là con của ngươi đi, ta chỉ là được mẫu thân từ nhỏ nuôi lớn mà thôi, việc này cũng đi quá xa rồi. Trận đầu tiên ta cho các người ra đề. Nếu còn tiếp tục câu giờ Đoàn Dự tên đó có lẽ sẽ không chịu đựng nỗi nữa.”

Đoàn Chính Thuần bị Ngô Minh xóa bỏ suy nghĩ trong đầu cũng lập tức nhìn sang phòng giam. Lúc này Đoàn Dự toàn thân quần áo cũng đã rách nát. Kế bên Chung Linh đang liên tục quyến rũ hắn cùng mình ân ái.

“ Trận đầu này để ta đấu.”

“ Vị đại sư này là?”

Ngô Minh nhìn vị hòa thượng lạ mặt này không biết người này là ai liền hỏi ra.

“ Vị này là sư huynh của ta.”

“ Thì ra là vậy, vậy người muốn thi cái gì đầu tiên.”

Nghe được Đoàn Chính Minh giải thích Ngô Minh cũng không tra cứu nhiều tập trung vào vấn đề chính. Lão hòa thượng này tay phải lập tức đánh một chỉ xuống mặt đá tạo ra một đường thẳng.

“ Trận này chúng ta so kỳ nghệ, không biết Ngô công tử có đồng ý.”

“ Nếu là kỳ nghệ vậy trận này để lão già này ra đấu đi, ta kỳ nghệ không bằng người.”

Nhắc tới kỳ nghệ Ngô Minh thật sự mù tịt. Hắn lúc trước có học qua một chút nhưng hắn quả thật không hứng thú với trò chơi này nên không tập trung đi luyện tập. Thế cờ duy nhất mà Ngô Minh có thể nhớ chính là thế cờ Trân Lung.

Đoàn Diên Khánh cũng đồng ý với quyết định của Ngô Minh. Hắn cùng lão hòa thượng thi nhau dùng Nhất Dương Chỉ khắc thành một bàn cờ vào trong tảng đá. Chỉ một lúc sau trên tảng đá đã hiện ra đầy đủ một bàn cờ hoàn chỉnh.

“ Thí chủ công lực cao thâm, lão tăng nghĩ kỳ nghệ nhất định cũng là tuyệt thế, Lão tăng mạo muội xin thí chủ nhường cho bốn quân cờ.”

Lão hòa thượng hướng Đoàn Diên Khánh đưa ra yêu cầu. Đoàn Diên Khánh miệng chẳng mở, âm thanh kỳ dị từ bụng hắn lại phát ra.

“ Đại sư không cần khiêm nhường, muốn phân thắng bại bốn quân cờ vậy thì quá nhiều.”

“ Vậy thì nhường ba con.”

“ Cho dù là nhường đi trước đã là nhân nhượng rồi.”

“ Ha ha, xem ra tài nghệ của thí chủ trên kỳ nghệ chiều sâu có hạn vậy thì hãy để lão tăng nhường cho ngươi ba con cờ.”

“ Vậy cũng không cần.”

“ Sao lại không cần, cứ như lời lão hòa thượng này nói ngươi đánh trước ba quân cờ đi.”

Lão hòa thượng vừa nói ra câu này Ngô Minh lập tức chen ngang. Đây là ý gì? Là tự cho mình sĩ diện hay sao? Tự yêu cầu chấp cờ. Dù cho Ngô Minh không biết đánh nhưng mà chấp ba quân cờ chẳng phải là quá lợi thế rồi hay sao? Có kẻ điên mới đi từ chối.

Nghe được Ngô Minh nói ra như vậy lão hòa thượng khuôn mặt bí xị. Miệng nhếch lên không biết nói cái gì tiếp theo. Lão sao có thể nghĩ ra được người thanh niên này lại không coi trọng danh dự như vậy. Cao thủ chơi cờ chỉ hơn nhau một quân cũng đã phân thắng bại nói gì tới chấp ba quân. Nhưng chẳng lẽ bây giờ lão lại rút lại lời nói vừa rồi của mình. Làm một kẻ xuất gia chẳng lẽ lại đi cho người khác biết mình là kẻ sĩ diện thích nói cho sang miệng.

Ngô Minh cười thầm trong bụng.

“ Lần này coi ngươi chơi như thế nào? Các người thích khoác lác cũng phải nhìn xem người trước mặt là ai?”

“ Ngô công tử, người là người ngoài cuộc không nên xen dự vào trận đấu này quá nhiều.”

“ À thì ra là vậy, ta sẽ ghi nhớ câu này, ta tự phạt vã miệng.”

Ngô Minh chợt nghĩ tới trong nguyên tác tiếp theo sẽ diễn ra cảnh gì hắn cố ý sắp đặt tự vã miệng mình. Lão hòa thượng lúc này mới nghiêm chỉnh lại vẻ mặt nhìn Đoàn Diên Khánh.

“ Đại sư không cần chấp ta như vậy, chúng ta chia nhau ra xem ai đi trước có được không?”

“ Được, thí chủ là chủ nhân lão tăng đây là khách ta đi trước.”

“ Không cường long khôn đè lên đầu xà. Ta đi trước.”

Đoàn Diên Khánh cũng không hề nhường nhịn muốn giành đi trước. Lão hòa thượng cười nhẹ sau đó nói với Đoàn Diên Khánh.

“ Vậy chúng ta đành dùng cách đoán đúng sai để xem ai đi trước.”

“ Đoán cái gì?”

“ Thí chủ đoán thử lão tăng năm nay tuổi là số chẳn hay là số lẽ, nếu đoán đúng thì thí chủ đi trước, còn nếu sai thì lão tăng đi trước.”

“ Đoán một thứ mà chỉ ngươi biết đáp án chính xác, ta làm sao có thể thắng?”

“Vậy được, lão tăng đổi câu khác, chúng ta đoán xem đến 70 tuổi ngón chân của lão tăng là số chẳn hay là số lẻ?”

Đoàn Diên Khánh nhìn vị lão hòa thượng này một chút sau đó nói ra.

“ Ta đoán là số chẳn.”

“ Sai rồi là số lẻ?”

Vị hòa thượng này cười với Đoàn Diên Khánh nói ra.Sau đó cởi chiếc giày của mình ra đặt lên cho Đoàn Diên Khánh xem. Nhưng rõ ràng là còn đủ mười ngón chân, như vậy phải là Đoàn Diên Khánh thắng mới đúng.

Lão hòa thường cười nói.

“ Lão tăng năm nay 69 tuổi, sang năm là 70 tuổi như vậy sẽ là số lẻ rồi.”

Nói xong lão hòa thượng dùng Nhất Dương Chỉ đánh gẫy ngón út bàn chân phải của mình. Đoàn Diên Khánh thấy thế đã muốn chấp nhận cho lão hòa thượng này đi trước nhưng đột nhiên Ngón áp út chân phải của lão hòa thượng lại đột ngột đóng băng sau đó vỡ ra.

Khuôn mặt của lão hòa thượng biến dạng. Vừa rồi mất đi ngón chân kia là hắn chuẩn bị trước tâm lý cùng vận công kiềm chế nên biểu hiện mới bình tỉnh như không có đau đớn gì nhưng hiện tại hoàn toàn khác. Chân hắn như bị ngàn cây kim đâm vào đau nhứt không thể tả nổi, lão ôm lấy chân mình hét một tiếng vang vọng xung quanh rồi mới có thể ngồi lại như trước.

“ Đại sư, ngài còn muốn làm bàn chân mình thành số lẻ nữa không?”

Đoàn Diên Khánh mỉa mai lão hòa thượng khiến hắn nổi gân lên hết cái đầu trọc của mình. Mọi người lúc này nhìn sang Ngô Minh. Tất cả điều biết kẻ vừa rồi ra tay là ai nhưng họ chỉ không hiểu là Ngô Minh ra tay bằng cách nào. Võ công trong thiên hạ nhiều vô số kể, luyện tập hàn băng chân khí cũng có vài bọ võ công nhưng như Ngô Minh vô tung vô ảnh cắt đi ngón chân của một cao thủ thì họ chưa bao giờ nghe qua. Điều này làm cho ngay cả Đoàn Diên Khánh cũng dùng ánh mắt kiên kỵ nhìn Ngô Minh.

“ Không cần, thí chủ đi trước ta 70 tuổi ngón chân là số chẳn.”

Lão hòa thượng cắn răng nói ra. Lão ta biết mình mà tiếp tục có khi cả bàn chân mình cũng không đủ ngón cho Ngô Minh chặt nên đành nhường cho đối phương đi trước.

“ Cảm ơn đại sư đã nhường.”

Đoàn Diên Khánh lập tức đánh ra một chỉ vào bàn cờ. Lão hòa thượng cũng tiếp tới một chỉ.

Hai người cứ thế dùng chỉ lực tạo thành quân cờ tranh đấu với nhau. Đoàn Dự lúc này cũng đã lấy lại được chút sức bám vào thanh cửa nhìn ra ván cờ bên ngoài. Chung Linh thì vẫn như cũ bám lấy người Đoàn Dự như sam.

Ván cờ đi được mấy nước lão hòa thượng đã nhíu mày tự nghĩ.

“ Phía dưới góc bên phải của ta thế cờ ẩn phục rất nguy hiểm, nếu lỡ tay một lần sẽ mất đi lợi thế rat ay trước.”

Nhìn thấy vị lão hòa thượng đi vào thế khó Đoàn Dự lập tức lên tiếng nhắc nhở.

“ Bỏ đi chủ thứ, không mất tiền thụ.”

“ Lão tăng cũng là có ý này nhưng mà nhất thời khó quyết định mà thôi đa tạ đã nhắc nhở.”

“ Đa ta đạ cái đầu ngươi.”

“ Bốp”

“Ầm”

Ngô Minh một chưởng đánh văng Đoàn Dự vào tường, cú đánh không làm tổn thương nặng tới hắn ta nhưng cú va chạm làm hắn trong chốc lác hơi thở không thông ôm lấy ngực.

“ Vừa rồi ta đã có nghe đại sư nói qua, cuộc đấu này không nên có người ngoài xen vào, ta xem Đoàn công tử không thể tự mình đánh phạt nên ta giúp một tay không biết các vị ở đây có ý kiến gì không?”

Tất cả đều im lặng không ai trả lời. Trước đó Ngô Minh đã tự vả miệng mình, lão hòa thượng cũng tự mua dây trói mình lại còn có thể nói ai cơ chứ.

Sau một lúc ôm ngực Đoàn Dự mới có thể mò dậy mà quan sát tiếp trận đấu. Đoàn Diên Khánh một bên nói ra.

“ Bàng quang không nói quân tử, tự làm tự quyết định đại trượng phu.”

“ Đoàn Diên Khánh ta và ông cũng không phải quân tử gì, ta xem bọn người bọn họ cũng chẳng ai là quân tử “

Lời này Ngô Minh vừa ra đã lập tức làm cho mợi người xung quanh cảm thấy nhột cả người.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK