“ Mới ăn đây xong lại đói rồi sao. Ăn nhiều quá sẽ thành con heo đấy.”
“ Đi ăn đi ăn.”
“ Rồi rồi, thật phiền phức. Giờ này nhà bếp dẹp mất rồi không biết còn cái gì ăn hay không.”
“ Tiểu Yên muốn ăn mì.”
Ngữ Yên nút lấy ngón tay giật giật đuôi áo của Ngô Minh. Nhìn khuôn mặt nhỏ bé khả ái của Ngữ Yên Ngô Minh cũng không nỡ từ chối.
“ Được rồi, ta có cách rồi muội ở đây đi, ta đi một chút rồi quay lại. Nhớ không được đi lung tung.”
“ Ừm.”
Ngữ Yên gật đầu, cái cổ nhỏ liên tục gật gật như muốn nói Ngô Minh cứ yên tâm.
Trong màn đêm, Ngô Minh chạy xuống nhà bếp để tìm kiếm xem còn gì để ăn hay không. Tới nơi Ngô Minh không thấy ai bên trong.
“ Quả nhiên đã đi nghĩ hết rồi. Chỉ còn vài món ăn đêm ở đây nhưng mà mì lại hết rồi.”
Ngô Minh sau một thoáng suy nghĩ đã quyết định tự mình nấu một đĩa mì cho Ngữ Yên.
“ Thật lâu chưa nấu ăn trở lại không biết có còn nấu được hay không.”
Cũng đã thật lâu Ngô Minh đã không vào bếp. Cằm cây dao trên tay Ngô Minh lập tức nhớ lại cảm giác vui vẻ lúc trước khi mình nấu ăn. Lúc nấu ăn chính là lúc Ngô Minh thanh tĩnh nhất. Hắn không lo lắng ân oán hay lo sợ gì, hắn chỉ quan tâm tới việc duy nhất là nấu ra những món ăn ngon.
“ Nơi này có bột có thể làm mì được, để mình xem còn thứ gì ăn kèm hay không.”
Ngô Minh loay hoay tìm nguyên liệu.
“ Còn có một ít thịt bò, còn có cà chua cùng một ít rau củ. Mấy thứ này..”
“ À đúng rồi.”
Ngô Minh suy nghĩ mình sẽ làm món gì thì đột nhiên nhớ ra một món. Hắn lập tức trộn bột để làm mỳ. Cảm giác kéo khối bột từ từ thành những sợi mỳ khiến Ngô Minh sung sướng không tả được. Sải tay của Ngô Minh không được dài vi thế sợi mỳ kéo ra cũng ngắn vì thể phải kéo thêm nhiều lần để sợi mỳ được nhỏ như ý muốn.
Tiếp đó Ngô Minh bỏ mỳ vào trần sơ, sau đó vớt ra để thêm một ít dầu vào để nó không bị dính lại với nhau.
Sau đó Ngô Minh tiếp tục băm nhỏ thịt bò ra. Ngữ Yên còn nhỏ vì thê thịt bò để nguyên cô bé rất khó ăn, Ngô Minh vì nguyên nhân này đã nghĩ đến món ăn này.
Ngô Minh phi thơm tỏi sau đó xào sơ một lần chỗ thịt bò băm. Tiếp tục bắt lên một cái chảo mới để xào cà chua cùng hành củ.
Ngô Minh tiếp tục bỏ thịt bò vào hỗn hợp mình vừa chế biến thêm chút gia vị. Cuối cùng Ngô Minh bỏ mỳ ra dĩa sau đó chan phần nước sốt mình vừa chế biến lên phía trên.
“ Mì Spaghetti, cũng không đúng lắm nhưng cũng tạm được. Món này chắc chắn Tiểu Yên sẽ thích.”
Ngô Minh bưng theo dĩa mì đi về phòng. Vừa đi Ngô Minh vừa tiếp thêm một ít nhiệt lượng từ tay mình vòa dĩa mì để nó không bị nguội đi.
“ Tiểu Yên ta tìm được mì cho muội rồi đây.”
Ngô Minh từ ngoài cửa đã hét lên thông báo cho Ngữ Yên.Ngô Minh chạy thẳng vào bên trong thì phát hiện Vương phu nhân cũng đã ở bên trong từ lúc nào.
“ Mẫu thân người đến lúc nào.”
Ngô Minh lập tức bỏ dỉa mì lên bàn cúi chào Vương phu nhân. Vương phu nhân mỉm cười quay ra nhìn Ngữ Yên sau đó nói ra.
“ Ta đ ingang qua đây thấy phòng còn sáng đèn nên mới đi vào xem thử. Ta nói con đừng nuông chiều con bé này quá nó sẽ hư đấy.”
“ Chỉ là muội ấy thấy đói nên con xuống nhà bếp tìm chút gì ăn mà thôi.”
“ Tìm được cái gì rồi, nhà bếp bây giờ cũng đã nghĩ hết rồi.”
Ngô Minh mở nắp dĩa mì ra ngoài. Lập tức mùi thêm cùng khói bây ra khắp cả gian phòng. Vương phu nhân bị mùi thơm thu hút nhìn chầm vào dĩa mì.
“ Món này là gì? Ta chưa từng thấy nhà bếp làm bao giờ.”
“ À Tiểu Yên muốn ăn mì nên con tự mình nấu một dĩa cho muội ấy.”
“ Tự con nấu sao?”
Ngữ Yên lúc này đang ngồi trong lòng của Vương phu nhân cũng lập tức kêu bụng nhảy xuống tiến về dĩa mì. Cô bé gắp một đũa đầu tiên ngay lập tức cái miệng nhỏ kích động nhai thật nhanh mấy sợi mì trong miệng. Nuốt hết đũa đầu tiên Ngữ Yên quay sang nhìn Ngô Minh.
“ Tiểu Minh Minh món này ngon quá.”
“ Muội thích là được rồi.”
Nhìn Ngữ Yên ăn, Vương phu nhân cũng bị dĩa mì hấp dẫn. Bà không tự chủ nuốt nước miếng. Mùi thơm từ dĩa mì khiến Vương phu nhân không kìm chế được tiến lại bàn gấp thử một đũa.
Ngay khi cho vào miệng Vương phu nhân bất ngờ nhìn Ngô Minh. Mùi vị này bà chưa bao giờ được nếm thử. Nó khiến vị giác của Vương phu nhân như bùng nổ.
“ Tiểu Minh món này là con tự làm hay sao?”
“ Vâng ạ.”
“ Không ngờ con còn biết nấu ăn, ngày mai con ghi lại công thức món này đưa cho nhà bếp để họ làm.”
Tiếp theo đó cả Ngữ Yên cùng Vương phu nhân tranh nhau dĩa mì. Ngữ Yên còn nhỏ sao mà tranh lại Vương phu nhân bị Vương phu nhân chiếm gần hết. Cô bé uất ức nói không ra tiếng gục mặt vào người Ngô Minh. Cả núi nước sốt cà chua dính vào áo của Ngô Minh. Hắn chỉ biết cười trừ.
“ Tiểu Yên chúng ta đi rửa mặt rồi đi ngủ. Mai ta lại làm vài món cho muội ăn.”
“ Ừm”
Ngữ Yên gật đầu, nhảy thẳng lên lưng của Ngô Minh đi rửa mặt. Vương phu nhân ăn xong cũng đi khỏi.
Cũng từ lần này mà Ngô Minh có thêm một chức vụ khác chính là đầu bếp nhà họ Vương. Tuy mọi người đều không biết tại sao một đứa trẻ như Ngô Minh lại biết nhiều thứ về ẩm thực như vậy nhưng họ vẫn công nhận một điều là Ngô Minh là một đầu bếp thiên tài. Ngữ Yên sau khi ăn mấy món mà Ngô Minh làm thì không chịu ăn của ai nấu nữa chỉ nằng nặc đòi Ngô Minh nấu. Chính vì thế Ngô Minh cũng thường xuyên đi tới đi lui nhà bếp. Cũng may Ngữ Yên ăn cũng không được nhiều, mỗi ngày nấu một lần rồi hâm nóng là có thể. Nếu không với số buổi ăn không xác định của Ngữ Yên, Ngô Minh phải quần quật cả ngày lẫn đêm.
Ngoài ra khoảng thời gian này mọi người còn nhân ra là Ngô Minh cũng biết viết. Thời kỳ này không phải như hiện đại. Chữ viết không phải là phổ cập. Có rất nhiều người không biết chữ. Nhưng một người nhỏ như Ngô Minh đã biết viết cũng là một việc đáng kinh ngạc.
Sáng sớm, Vương phu nhân đi ra ngoài vườn hoa để tản bộ, đúng lúc thấy được Ngô Minh như thường lệ đang tập luyện.
“ Đứa trẻ này ngày nào cũng đúng giờ như vậy. Không biết nó có động lực gì mà cố gắng như vậy. Có nhiều lúc mình nghĩ gia đình như thế nào mới sinh ra được một đứa bé thế này.”
Từ lúc đầu là muốn lợi dụng Ngô Minh, nhưng dần dần Vương phu nhân thật sự đã thật sự xem Ngô Minh là người một nhà. Bổng nhiên Vương phu nhân trợn to hai mắt không tin những gì mình thấy được. Ngô Minh vừa rồi một quyền đánh gẫy một thanh gỗ to tướng. Đều này lập tức làm cho Vương phu nhân kinh ngạc.
“ Sao sao có thể!”
Vương phu nhân lập tức đi tới gặp Ngô Minh.
“ Mẫu thân.”
“ Tiểu Minh vừa rồi con đã làm gì.”
“ Dạ?”
Ngô Minh không hiểu gì hỏi ngược lại Vương phu nhân. Bà ta mới chỉ tay về thanh gỗ bị gẫy đôi kia.
“ Vừa rồi con làm sao bẻ gẫy được thanh gỗ này, cả người trưởng thành cũng không làm được như vậy.”
“ À con chỉ tùy tiện đánh một cái mà thôi, cây gỗ này quá yếu rồi.”
Ngô Minh tùy tiện nói ra. Hắn cũng không muốn giấu khả năng của mình, hắn còn ở nơi này lâu dài giấu diếm cũng không có tác dụng. Chi bằng sớm cho Vương phu nhân thấy khả năng của mình để đỡ hiểu lầm.
Vương phu nhân nhặt lên tấm gỗ, thử cố sức bẻ nó. Bà cũng là người luyện võ thân thể hơn xa người thương nhưng bà dù cố thế nào thanh gỗ kia cũng không có phản ứng. Bà rõ ràng là khi lực của Ngô Minh chắc chắn hơn hẳn mình.
Vương phu nhân nhìn Ngô Minh bằng một ánh mắt khác lạ nói ra.
“ Tiểu Minh con còn có thể làm gì, con có thể năng tối đa được mấy cân.”
“ Con cũng không biết, mỗi ngày con chỉ luyện tập mấy bước cơ bản mà thôi. À tản đá phía trước con có thể năng lên.”
Ngô Minh chỉ tay vào một gốc đá phía trước. Vương phu nhân nhìn sang thì thấy gốc đá có rất nhiều tảng đá to nhỏ. Vương phu nhân cũng muốn xem Ngô Minh thể hiện nên ra đề nghị.
“ Con thử nâng ta xem.”
Ngô Minh quay sang tiến tới gốc đá. Vương phu nhân trong đầu chỉ nghĩ Ngô Minh chỉ tìm tới một tảng trung binh để nâng nhưng ngay lập tức đã nhận thêm một cơn chấn động. Ngô Minh hai tay ôm lấy một tảng to nhất. Tảng đá này cao cũng phải tới ba mét. Ngô Minh bản thân còn không thấy được đỉnh của nó chứ nói gì ôm hết một vòng. Chân của tảng đá lún sâu trong đất.
Vương phu nhân liền nghĩ là Ngô Minh chỉ đang cố thể hiện trước mặt mình mà thôi, đứa nhỏ này sao có thể nâng lên tảng đá kia. Nhưng Vương phu nhân sau vài giây đã phải thay đổi suy nghĩ của mình.
Thân hình bé nhỏ của Ngô Minh bám chặt vào tảng đá. Ngón tay của Ngô Minh bám sâu tạo thành mười lỗ nhỏ trên thân tảng đá. Tảng đá liên tục rung lắc. Đất phía dưới chân cũng đã vỡ ra. Ngô Minh gân tay nổi lên hết. Hét to lên một tiếng.
“ A a a a a a a a a “
Mặt đất lập tức rung chuyển,khói bụi bốc lên. Vương phu nhân lúc này mặc cho khói bụi mắt vẫn mở to, mồm không ngậm lại được nhìn Ngô Minh. Thân hình nhỏ của Ngô Minh đang nâng lên tảng đá to kia. Cứ như một con kiến đang nhấc bổng một con voi vậy.
Ngô Minh giữ một thoáng sau đó quăng tảng đá trở lại vị trí cũ. Ngay khi tảng đá chạm đất xungq aunh lập tức rung lên một phát. Tảng đá này cũng là cực hạn hiện tại của Ngô Minh. Hắn cũng không thể giữ nó quá lâu được.
Ngô Minh rất hài lòng nhưng khi hắn quay sang Vương phu nhân đinh nói gì đó thì chỉ thấy Vương phu nhân như ngây dại chạy lại tảng đá hắn vừa nâng sờ sờ còn nâng lên thử, sau đó quay sang nhìn Ngô Minh một lúc rồi nhìn lại tảng đá.
Vương phu nhân đầu óc quay cuồng. Không biết thật giả nhìn Ngô Minh rồi nhớ lại cảnh vừa rồi.
“ Ta ta phải đi về nghĩ ngơi, nếu không ta sẽ điên mất.”
Ngô Minh gãi đầu mình, hắn không ngờ mình lại gây cho Vương phu nhân cú sốc lớn như vậy.