Ngô Minh từ nhỏ đã được Vương phu nhân dạy dỗ. Bà biết rõ tính cách của đứa con trai mình. Ngô Minh là người quá bảo thủ cùng cứng rắn. Có nhiều chuyện Ngô Minh đã quyết định thì chẳng ai ngăn cản được cả. Vương phu nhân cũng không có ý xen vào chuyện tình cảm của bọn họ. Chỉ cần Ngô Minh không phụ bạc Ngữ Yên thì mọi chuyện điều ổn. Bà cũng biết Ngữ Yên đối với Ngô Minh tình cảm sâu đậm như thế nào, nếu không có Ngô Minh nhất định nàng sẽ đau khổ cả đời. Vương phu nhân đã một đời đau khổ cũng không muốn con mình gặp phải cảnh này.
Vương phu nhân cũng không có ý định làm hại tới Uyển Thanh. Điều này không chỉ không giúp Ngữ Yên mà còn phản tác dụng. Ngô Minh từ lâu đã không còn là đứa trẻ mà Vương phu nhân có thể cấm cản, dù Ngô Minh từ trước tới giờ chưa cãi lệnh bà bao giờ nhưng bà cũng rõ là vì trước giờ mình chưa yêu cầu gì quá đáng với hắn.
Suy nghĩ mọi hướng, Vương phu nhân cũng quyết định bỏ mặc, cứ để thời gian trả lời cho mọi chuyện. Bà cũng không tin đứa trẻ mà bà nuôi lớn sẽ là một kẻ phụ tình bạc nghĩa.
Lại nhắc tới phụ tình bạc nghĩa, Vương phu nhân nhớ ngay tới Đoàn Chính Thuần.
Thật ra Ngô Minh cũng biết, mặc dù bề ngoài Vương phu nhân tỏ ra căm giận Đoàn Chính Thuần nhưng bên trong lại quá mềm yếu. Bà ta sẽ không đủ cứng rắn để ra tay với ông ta bởi trong sâu thẩm bà vẫn còn yêu ông ấy. Bà chỉ là đang tự lừa mình, lừa quá giỏi để cả bản thân cũng nghĩ là mình thù hận kẻ họ Đoàn kia tới tận xương tủy.
Ngô Minh cũng không quan tâm nhiều tới kết cục của Đoàn Chính Thuần, hắn hôm sau ngay khi cáo từ đã rời đi tìm Ngữ Yên.
Ngô Minh cũng tìm một bộ đồ khác đưa cho Uyển Thanh. Suốt ngày Uyển Thanh đều mặc một bộ hắc y đúng là quá u tối.Hắn cũng không muốn thấy nàng suốt ngày mang toàn mấy thứ nhìn thấy đã buồn bả ấy vào người. Ngô Minh đi tới tiệm vải mua cho Uyển Thanh một bộ bạch y có thêu một cành liễu bên trên.
Thay đi trang phục Uyển Thanh như biến thành một người khác. Từ một cô gái u buồn, hắc ám đã trở thành một tiên nữ thong thả, khuôn mặt tuy vẫn còn chút gì đó buồn thương nhưng đã không còn u tối như trước.
“ Sau này mặc mấy bộ như thế này đi, nàng bỏ mấy bộ hắc y lúc trước đi.”
“ Chàng thích là được.”
“ Cái gì mà ta thích là được, nàng chẳng lẽ không thích sao? Nếu không ta đi đổi bộ khác.”
“ À.. Không cần đổi, thiếp thích.”
Uyển Thanh nói nhỏ tới mức âm thanh chỉ đủ để Ngô Minh đoán ra đại ý. Sau đó cả hai tiếp tục lên đường đi tìm kiếm tung tích của Ngữ Yên.
“ Chúng ta bầy giờ đi đâu tìm Ngữ Yên cô nương đây.”
“ Chúng ta bây giờ đi Tham Hợp Trang.”
“ Hả sao lại quay lại Tham Hợp Trang, chẳng phải chàng nói lúc đầu là Ngữ yên cô nương ấy khả năng cao là không còn ở đó sao?”
“ Ta vừa nghĩ ra một chuyện, Tiểu Yên muội ấy chỉ là một đứa trẻ với thế giới bên ngoài, A Châu A Bích dù có chút nông nỗi nhưng mà có lẽ cũng không mạo hiểm đưa muội ấy đi ra ngoài giang hồ đâu.”
“ Chàng có thể chắc chắn?”
“ A Bích ta có thể không chắc nhưng mà A Châu thì ta có thể bảo đảm. Cô gái này sẽ không làm mấy việc nguy hiểm đâu, bay giờ Mộ Dung Phục đang là kẻ địch của nhiều người trong giang hồ Ngữ Yên ra ngoài đó mà không có ai bảo vệ sẽ rất nguy hiểm, ta nghĩ A Châu cũng sẽ hiểu.”
“ Nên chàng nghĩ bọn họ vẫn còn ở Tham Hợp Trang đợi sao?”
“ Đi một chuyến sẽ biết.”
Sau đó cả hai người lên đường đi ngược trở lại về Tham Hợp Trang để tìm người. Nhưng giữa đường cả hai đã gặp được thuyền của Mộ Dung gia đi ngược hướng.
“ Là bọn họ.”
“ Hả”
“ Thuyền phía trước là của Mộ Dung gia, có lẽ là bọn họ ở bên trên.”
“ Chúng ta bây giờ làm sao đây thuyền họ đi nhanh như vậy chúng ta đuổi cũng không kịp.”
“ Ta có cách, nàng lên lưng đi ta cỏng nàng đi sang đó.”
“ Sao có thể, khinh công chàng có giỏi tới mấy đi chăng nữa khoảng cách này sao có thể đi sang.”
“ Tin tưởng ta.”
Ngô Minh không giải thích chỉ ngồi xuống động tác giục Uyển Thanh leo lên lưng mình sau đó hắn nhảy thẳng xuống mặt nước.
“ Chạy trên nước, sao có thể?”
Uyển Thanh dù đánh giá rất cao Ngô Minh nhưng cũng không thể tin Ngô Minh có thể làm điều này. Khinh công thông thường chỉ có thể nhảy cùng lắm là hơn mười bước trên nước đó là do động lực từ sự dậm nhảy tạo nên, nhưng trên mặt nước không có điểm tựa, không thể liên tục dậm nhảy vì vậy người thường hoàn toàn không có cách đi hay chạy trên nước.
Ngô Minh cũng không làm được việc này, dù khinh công Ngô Minh có cao nhưng cũng chưa tới mức độ đó. Lúc này Ngô Minh có thể di chuyển trên mặt nước đều nhờ dị năng của mình. Mỗi lần Ngô Minh chậm nước nếu để ý sẽ thấy một lớp băng mỏng được hình thành ngay dưới chân hắn để tạo điểm tựa cho việc dậm nhảy.
“ Đó là gì?”
“ Bọn người đó còn đuổi theo sao?”
“ Không phải có người đang đi trên nước.”
“ Bao tam ca người lại nói đùa nữa rồi, ai lại có thể đi trên nước khu vực này bốn bề là nước sao có thể có ai.”
“ Vương cô nương ta không có nói dối, cô nhìn phía kia.”
Đi theo hướng ngón tay của Bao Bất Đồng chính là Ngô Minh. Ngô Minh bị sóng nước cùng sương mù che mờ không nhìn rõ bọn họ chỉ có thể biết là có kẻ thực sự đang đi trên nước và lao đến mình.
“ Chẳng lẽ là bọn người lúc nãy, ta biết vậy đã không tha cho bọn chúng đi rồi.”
“ Bao Tam ca huynh nghĩ bọn người lúc nãy có khả năng này sao? Muội càng nhìn càng cảm thấy dáng người này rất quen thuộc.”
“ Muội nói ta mới để ý, hình như đã gặp qua ở đâu.”
Bóng người càng tiến lại gần càng lộ rõ hơn. Mọi người đều có chung cảm giác rằng người này rất quen mắt nhưng do hoàn cảnh hiện tại họ cũng không nghĩ ra được đây là ai.
“ Là Ngô thiếu gia.”
A Châu một bên đột nhiên nói ra, lập tức như ngọn đèn thắp sáng cho mọi người. họ cũng đã nhớ ra thân ảnh này là ai.
“ Đúng là Ngô thiếu gia.”
“ Tiểu Minh Minh, đúng là huynh ấy.”
Nhận ra được Ngô Minh, nhóm người Vương Ngữ Yên cũng nhanh chóng cho thuyền chạy chậm lại chỉ thoáng chóng Ngô Minh đã đuổi kịp nhảy lên thuyền.
“ Tiểu Minh Minh.”
Ngữ Yên vừa gặp lại Ngô Minh đã không nhịn được nhảy tới ôm lấy cơ thể hắn. Nàng còn chẳng để ý phía sau Ngô Minh đang còn cỏng Uyển Thanh trên lưng.
“ Khụ Khụ, Tiểu.. Ngữ Yên muội không nhớ thỏa thuận giữa chúng ta sau.”
Ngô Minh cảm thấy như bị cười sau lưng. Bọn người xung quanh dù không cười ra mặt nhưng trên miệng cũng đã có vẻ nhịn lại. Tiểu Minh Minh cái danh xưng này lúc đầu hắn còn nhỏ cũng không cảm thấy gì nhưng càng lớn lại càng không hợp. Vì thế Ngô Minh cùng Ngữ Yên đã để ra quy ức trước mặt người khác không được gọi nhau như vậy nữa. Chỉ là vừa rồi Ngữ Yên đã quên đi.
“ Hừ xung quanh đây toàn là người nhà có ai mà huynh ngại cơ chứ.”
“ Lại bảo không có ai? Con nhóc A Bích này chắc chắn là đang nhịn trong bụng không dám cười ra mặt, còn có tên Bao Béo này nữa muội xem vẻ mặt của hắn đắc chí chưa kìa.”
“ Ngô thiếu gia người tha cho tôi đi, tôi không dám cười thiếu gia đâu.”
Nghe được Ngô Minh nhắc tới tên mình Bao Bất Đồng đã lập tức chối cãi, lắc đầu liên tục.
“ Ta nói hai người các ngươi dám dắt muội ấy bỏ trốn lần này ta dẫn các ngươi trở về cho mẫu thân xem các ngươi như thế nào giải thích.”’
“ Thiếu gia người tha cho nô tì đi, điều là Vương tiểu thư ra chủ ý.”
“ Đúng đó thiếu gia.”
A Bích bị Ngô Minh dọa thì sợ rồi. Ngô Minh từ nhỏ tới lớn trong mắt của A Bích chính là trời không sợ đất không sợ chỉ sợ mỗi Vương phu nhân. Nàng còn chưa lần nào thấy Vương phu nhân to tiếng với Ngô Minh hay là Ngô Minh cãi lời Vương phu nhân. Hai người bọn họ còn giống mẹ con hơn là đứa con giá ruột Ngữ Yên trước mắt. Chính vì vậy A Bích tin tưởng những lời vừa rồi Ngô Minh nói là thật rằng hắn thật sự sẽ bắt ba người quay về. Nếu là thật cái mạng nhỏ của hai người họ coi như đã mất một nửa rồi.
A Bích mới giật giật tay áo của A Châu cùng Ngữ Yên nhờ hai người nói giúp. Từ nhỏ A Bích chính là bị Ngô Minh hành hạ dữ dội nhất. Ngô Minh không hề có khái niệm thương hoa tiếc ngọc, hắn đối xử với người khác không có gì khác biệt dù là nam hay nữ. A Bích không ít lần chịu khổ bởi Ngô Minh chính vì thế mà đối với Ngô Minh nảy sinh một nỗi sợ vô hình. Đối mặt với người này cô chẳng dám dùng ưu thế nữ giới mà cao giọng.
“ Huynh không làm vậy đi, muội cùng A Châu A Bích mấy hôm nay điều ở Tham Hợp Trang không có đi ra ngoài, chỉ là hôm nay Bao tam ca trở về muội mới nói mọi việc gần đây ra cho huynh ấy biết nên bọn muội mới quyết định đi giải quyết chuyện của Biểu ca. Muội nghe nói sắp tới sẽ tổ chức một đại hội ở Hạnh Tử Lâm để phân xử việc của Biểu ca gây án mạng trên giang hồ. Vừa nãy ở Tham Hợp Trang cũng có người chạy tới đòi Biểu ca giải thích. Bọn muội còn nhầm huynh với bọn họ”
“ Vậy mọi chuyện xem ra là do Bao Tam Ca của chúng ta quay về đúng lúc rồi.”
“ Ngô thiếu gia tôi còn có việc dưới hầm tàu tôi đi xuống đó giải quyết.”
Bao Bất Đồng đã nhận ra mình sắp thành cờ thí của mấy người ở đây rồi, nên hắn quyết định chạy trốn là thượng sách bỏ lại mọi việc cho bọn họ giải quyết.
“ Muội càng lớn càng không giữ ý tứ, đã không biết võ công lại cứ thích chạy lung tung nếu gặp phải chuyện gì xấu thì làm sao đây.”
“ Huynh có mấy câu này cứ nói mãi, nghe giọng của huynh là đồng ý đi với bọn muội phải không.”
“ Đã lở đi tới đây rồi thì đi một chuyến tới đó xem thử, dù sao Biểu ca mà bị vu oan cũng ảnh hưởng tới người làm biểu đệ này.”
“ Toàn nói mấy lời không đâu, à phải rồi cô gái này là ai đây?”
“ Chào Ngữ Yên cô nương tôi tên là Uyển Thanh là …”