Không nói được với Tiêu Phong, Gia Luật Trọng Nguyên lại quay sang Ngô Minh. Lạ một điều là vừa rồi chính Ngô Minh đã ra tay đánh thuộc hạ của hắn vậy mà giọng điệu của hắn lại hoàn toàn khác với vừa rồi nói với Tiêu Phong.
“ Ta đúng là Ngô Minh.”
“ Đúng là nghe không bằng thấy, đúng là khí chất không thể hòa lẫn vào đâu được.”
Ngô Minh cũng đoán ra hơn nửa mục đích của tên này, chỉ là Ngô Minh không lộ ra thái độ của mình. Hắn còn muốn dùng Gia Luật Trọng Nguyên ép Tống Anh Tông. Chính những điều tiếp theo sẽ tăng vị thế của Ngô Minh lên mà hắn chẳng cần phải làm gì, chỉ cần hắn nói một câu cả đời sau này của hắn sẽ được trải sẵn một miếng thảm.
“ Ta xưa nay không hề nể phục ai, ngay cả tên Gia Luật Hồng Cơ kia cũng vậy, hắn chỉ vừa mới bị ta bắt di thân quyến đã bó tay tự sát. Uổng cho cả đời ta cùng hắn tranh đấu hoàng vị còn từng được ta cho là kẻ đáng kính. Chỉ là người đây ta thật lòng ngưỡng mộ. Tên này lấy được quyền lực chín phần là do một tay người ban cho.
Tây Hạ, Đại Lý hiện tại đều là dưới quyền điều khiển của Ngô Minh người, chỉ cần người đồng ý nói một tiếng thiên hạ này chẳng phải tùy ý chúng ta phân xử sao. Việc gì phải đi theo một tên vô dụng cả đời bị người khác dắt mũi này?”
“ Ngươi nói cũng đúng, ta nếu cùng ngươi tứ phía đánh vào Đại Tống mười phần thành công.”
Ngô Minh vẻ mặt không tỏ thái độ, chỉ là một cái nhìn liếc qua Tống Anh Tông đã khiến hắn trong lòng hoảng loạn. Dù là một phe nhưng tới hiện tại vị hoàng đế này vẫn không tìm được một lý do gì để chắc chắn Ngô Minh sẽ ở phía mình.
Từ đầu Tống Anh Tông chỉ nghĩ Ngô Minh chỉ là một tên nhân sĩ giang hồ, võ công cao cường mà thôi. Nhưng ngay sau khi tin tức đầy đủ của Ngô Minh đưa về đã làm cho hắn ngưng trọng. Một chính là Ngô Minh lại thật sự là Thi Quỷ, cái tên này hắn vào cái đêm đó cũng chỉ nghĩ là Ngô Minh đem ra để tiếp cận mình. Hai chính là Ngô Minh lại nắm phía sau hai thế lực quá lớn. Vùng Tây Vực gồm Tây Hạ, Thổ Phiên, Cao Ly đều là những khu vực không thể kiểm soát mà Ngô Minh ở nơi này lại nắm giữ thế lực quá lớn. Chỉ điểm này cũng đã đưa Ngô Minh ngồi chung bàn cân với tên Gia Luật Trọng Nguyên trước mặt. Chính vì thế dù thái độ của Ngô Minh không hề tôn trọng, không kính ngữ y như đang nói với Gia Luật Trọng Nguyên ở đây nhưng Tống Anh Tông không hề tỏ ra khó chịu hay tức giận.
Lúc này Ngô Minh chỉ cần gật đầu một cái, cả kế hoạch của Tống Anh Tông sẽ sụp đổ, hắn đã đánh cược mọi thứ vào Ngô Minh. Vị Hoàng Đế của chúng ta đã bỏ qua hết những thứ mình được dạy từ nhỏ, làm một bậc đế vương không bao giờ được đánh cược những thứ quan trọng như thế này. Vương quyền là tuyệt đối là chắc chắn là không thể bị khinh thường. Chỉ là hiện tại trong tay Tống Anh Tông không còn là trọn vẹn vương quyền, thứ hắn đang cầm chỉ là hy vọng là một ngày có thể trở thành một vị hoàng đế mà hắn ngày đêm mong ước.
Ngô Minh lắc đầu nhìn sang Mộ Dung Phục.
“ Ta lúc nào cũng có thể làm hoàng đế, Tây Hạ quốc vương ngôi vị đó ta nắm tay là có được nhưng mà ta hiểu ta không thích hợp. Biểu ca hắn cũng đã từ chối khi ta muốn nhừng ngôi vị này cho hắn.
Cả đời muốn khôi phục Đại Yên nhưng khi có cơ hội hắn đã từ bỏ. Các người biết tại sao không? Bởi hắn nhận ra thứ mình đang tìm đang muốn giành lại không có thực, thứ hắn tin tưởng là bức tranh vẽ ra để lừa dối hắn.
Cả biểu ca, ta và cả ngươi đều không xứng đáng làm hoàng đế.”
Ngô Minh nhìn thẳng vào Gia Luật Trọng Nguyên nói ra. Ngô Minh rút ra thanh kiếm trong tay mình ra khỏi vỏ. Hành động này làm cả đám người phía sau kia nháo nhào lên hỗn loạn xông tới che đỡ cho Gia Luật Trọng Nguyên.
“ Đừng có kích động, thanh kiếm này ta vừa mới đặt thợ rèn làm ra. Nó còn chưa dính chút máu tươi nào rất sạch sẽ. Chỉ là tay ta không như vậy, ta bây giờ không có chút cảm giác luyến tiếc sinh mạng nào. Mạng của ngươi hay của ngươi trước mặt ta đều là như nhau. Nói thẳng ra là ta đã mất đi phần nhân tính của mình. Ta cũng đang cố tìm lại nó nhưng mà xem ra nó không dễ như ta nghĩ.
Làm vua không phải chỉ giết người giỏi là được, nó là tạo phúc cho dân, là làm cho trăm họ hạnh phúc. Ta đây chỉ biết giết người, còn Biểu ca của ta hắn từ nhỏ giống ta cũng là học cách giết người sao mà biết tạo phúc gì đó.”
Gia Luật Trọng Nguyên tỏ ra khó chịu nói ra.
“ Đó là suy nghĩ của bậc nhược phu, làm thân nam nhi chinh chiến sa trường, giết địch lập công, mở rộng bờ cỏi. Những thứ này ai làm người lại không muốn?”
“ Ngươi nếu suy nghĩ như vậy thì làm một quan võ đi, nhường vương vị cho một tên khác thì tốt hơn.”
Ngô Minh vuốt lưỡi kiếm của mình sau đó cất đi, từ từ nói ra. Nhìn Ngô Minh cất đi vũ khí đám thuộc hạ của Gia Luật Trọng Nguyên mới buông lỏng cảnh giác.
“ Các ngươi đừng nghĩ liên thủ thì ta sẽ sợ, dù là Tống, Tây Hạ,.. các ngươi liên thủ cũng không chắc chắn sẽ thắng, quân sĩ Đại Liêu chúng ta dũng mãnh một địch mười có gì phải sợ. Lời các ngươi nói cũng đã xông. Trận này nếu đã không còn gì để nói thì phải đánh. Người ta đã đưa tới, thời gian cho các ngươi chọn.Bây giờ hay là ngày mai lúc nào mở trống khai chiến ta cũng tiếp nhận.”
“ Nếu đã không có được ý kiến chung vậy trận này chúng ta chỉ còn một đường là đánh. Chúng ta ngày mai sẽ chính thức khai chiến. Hôm nay là chủ tướng gặp mặt sẽ không giao chiến.”
“ Cứ như vậy mà làm.”
Tống Anh Tông nói ra. Hai bên lui ra xa nhau cùng lúc quay đầu rời đi về phía binh doanh của mình. Gia Luật Trọng Nguyên vừa quay đầu đi nhìn về phía binh sĩ của mình hắn đột nhiên kinh ngạc. Một tốp binh sĩ của hắn đang từ từ tách hàng, trống giục tiến quân cũng đã vang lên. Đột nhiên một tên binh sĩ ngay bên cạnh của hắn hét lớn lên.
“ Bệ hạ có lệnh, hoàng đế Đại Tống hoang dâm bất tài, lại đại nghịch bất đạo. Ba quân tướng sĩ lập tức xông lên giết chết hắn, người nào giết được hắn phong vương ban thưởng. Người nào vào được cổng thành trước tiên phong làm tướng, sau đó tùy công ban thưởng. Tất cả tấn công.”
Mọi việc quá bất ngờ, ngay cả kế bên Gia Luật Trọng Nguyên hắn cũng không kịp phản ứng. Ngay lúc hắn muốn ngăn chặn lại thì tiếng hét tấn công đã vang lên quá lớn khiến cho mọi thứ đi ra khỏi tầm kiểm soát của hắn. Đặc biệt chính là cánh quân ngay từ đầu di chuyển hoàn toàn không nghe theo lệnh, làm loạn đội hình đang vô cùng quy củ của Liêu Quốc.
“ Ngươi sao lại tung tin như vậy?”
Gia Luật Trong Nguyên hét lên quay ra tên thuộc hạ vừa mới nói ra kia. Kẻ này là một viên mãnh tướng mà bảy năm trước hắn thu nhận được, trước giờ vô cùng trung thành. Tên này chỉ cười lớn, hắn đang định nói cái gì thì đột nhiên đã ngã từ trên yên ngựa xuống đất.
“ Vèo.”
Một trận mưa tên từ đâu ập tới, tên này bị một trong những cây tên đó bắn chết tại chỗ chưa kịp nói lời nào, hắn dùng chút hơi thở tàn của mình nhìn sang phía cổng thành Nhạn Môn Quan kia ánh mắt vẫn có chút không cam lòng.
“ Bọn chúng cũng dám phản lại lời hứa.”
“Chết tiệt bọn khốn nạn này.”
“ Bệ hạ yên tâm thần nhất định giết sạch bọn chúng đem đầu về dâng cho người.”
Gia Luật Trọng Nguyên không giữ được bình tĩnh, tức giận nhìn về phía kẻ địch. Y như phía bên này, từ trong Nhạn Môn Quan cũng có một đám quân lính đang xông ra đánh tới. Trên phía tường thành hàng trăm tên binh sĩ đang sẵn tay cung tên bắn tới.
Ngô Minh tức tốc nhảy khỏi con ngựa của mình bay thẳng lên tường thành. Hành động này kinh ngạc mọi người, tường thành thẳng đứng cao phải mấy chục trượng vậy mà chỉ ba cái bậc nhảy Ngô Minh đã tiến được tới phía trên.
Ngô Minh bắt lấy một tên cung thủ hét lớn.
“ Là ai ra lệnh cho ngươi bắn tên.”
“ Là Nghiêm tướng quân.”
“ Nghiêm tướng quân, hắn bị ta giao cho giữ cửa phía tây, đâu mà ở đây ra lệnh. Ngươi chỉ ngay người đó cho ta.”
“ Tôi.. tôi..”
Tên lính này ấp úng không biết trả lời thế nào, xung quanh cung thủ vẫn tiếp tục bắn cung tên xuống phía dưới bãi chiến trường. Binh sĩ Liêu Quốc bước đầu bị trúng tên thiệt hại đáng kể chỉ là điều này càng làm cho phía đối phương tức giận tiến lên.
Ngô Minh nhìn xuống ba người phía dưới ra hiệu. Tống Anh Tông gật đầu đồng ý, lập tức cả Tiêu Phong cùng Mộ Dung Phục điều cưới ngựa chạy ra hai hướng trái phải của chiến trường.
“ Ù ù ù ù.”
Tiếng tù và từ trường thành rú lên điếc tai. Binh sĩ Đại Tống nghe thấy hiệu lệnh hành động lập tức thay đổi. Trên người giáp sắt lập tức có thêm một chiếc khăn đỏ buộc ngay bên tay phải.Hành động này chỉ tít tắc diễn ra. Ngay sau đó lập tức trong nội bộ binh sĩ Đại Tống đã diễn ra tranh chấp.
“ Ngươi!”
“ Giết.”
“ Kẻ nào không có hồng khăn giết không tha.”
Ngô Minh nhíu mày. Hắn đã đoán trước được quân lính của Mộ Dung Thiên sẽ trà trộn vào trong quân ngũ để hành động nên mới nghĩ ra kế này, chỉ là hắn không ngờ chúng lại đông như vậy. Hiện tại nội chiến đã quá sức khống chế. Lượng quân đi ra ngoài ngăn cản đám người Liêu kia quá ít.
“ Thổi kèn lệnh lần hai!”
Ngô Minh âm thanh phát ra, ngay sau đó là tiếng tù và tiếp tục vang lên. Hòa theo đó là tiếng trống thúc quân dồn dập. Binh sĩ xông ra ngoài cổng thành như thác lũ hòa vào chiến trường đang đẫm máu ngoài kia.