Trong lúc cấp bách thì may mắn thay đám người Linh Thứu Cung đã tới, Mai Kiếm đem theo đệ tử đi tới giải vây tiếp cho Ngô Minh.
Theo dấu vết mà Mộ Dung Phục để lại Ngô Minh và Tiêu Phong đuổi theo ngay phía sau. Sau hơn nửa canh giờ chạy hết sức cuối cùng cả Ngô Minh và Tiêu Phong chỉ còn thấy được Mộ Dung Phục đứng trơ giữa ngã ba.
“ Hắn ta đâu rồi?”
“ Chạy tới đây ta cũng không biết hắn đi hướng nào!”
“ Làm sao đây? Phụ thân vẫn còn trong tay hắn ta.”
Tiêu Phong lo lắng nói ra, một bên Ngô Minh cũng trầm tư. Mộ Dung Phục liền cảm giác được có việc không đúng nói ra.
“ Ngô Minh ngươi có kế hoạch gì đó phải không? Nhìn biểu cảm của ngươi không hề có biểu hiện lo lắng.”
“ Ta lo lắng cũng không lộ ra ngoài như huynh. Được rồi chúng ta hiện tại chia ra tìm tên đó.”
Ngô Minh vẫn bình tĩnh nói ra. Khu vực phía trước quá rộng lớn nếu muốn trốn thì ba người rất khó tìm kiếm, chia nhau ra sẽ có cơ hội tìm thấy cao hơn.
“ Như vậy có ổn không?”
Tiêu Phong lo lắng nói ra.
“ Ngươi sợ một người nếu bắt gặp hắn sẽ nguy hiểm phải không? Lúc nãy ngươi cũng thấy được võ công của hắn. Ba người chúng ta hợp lực cũng chưa chắc là đối thủ nhưng mà muốn nhanh chóng đánh bại một trong chúng ta cũng không dễ. Ngay lúc gặp hắn đừng hành động bắn pháo hiệu chúng ta tập hợp vây công hắn ta.”
“ Cứ như vậy đi, chúng ta chia nhau ra.”
“ Cẩn thận.”
Ngô Minh sau đó chia nhau ra đi tìm kiếm. Một mình Ngô Minh đi thẳng về hướng tây, vận dụng các giác quan nhạy bén của mình Ngô Minh cố gắng tìm kiếm tung tích của Mộ Dung Thiên.
Sau một lúc đi vòng quanh Ngô Minh đã nhận ra mình đã đứng giữa một khu rừng rộng lớn bốn bề bị che khuất.
“ Đi quá xa rồi, có lẽ tên đó không có đi hướng này.”
Ngô Minh quay đầu đi ngược lại, bất ngờ một tiếng lá động đậy gây sự chú ý của hắn.
“ Vèo”
Tiếng gió rít được tạo ra từ một chiếc lá nhỏ vút ngang qua cổ của Ngô Minh, chỉ một chút nữa đã cắt ngang yết hầu của hắn.
“ Ai?”
Ngô Minh mồ hôi chảy xuống, hoảng sợ. Hắn kinh hãi vì vừa rồi hắn đã kiểm tra kỹ xung quanh không hề phát hiện ra ai. Hiện tại lại xuất hiện kẻ địch đây chỉ có một khả năng là kẻ địch mạnh mẽ vượt qua khỏi giác quan của Ngô Minh.
“ Ra đây.”
Ngô Minh lần nữa kiểm tra nhưng không hề có tác dụng, xung quanh đều y như nhau một tiếng gió thổi xào xạt bên tai.
“ Ta ở đây.”
“ Hả.”
Một tiếng nói phát ra kế bên tai Ngô Minh, hắn hoảng hốt bàn tay vận lực chưởng ra phía sau lưng mình.
“ Ầm”
Cảm giác đánh trúng rất rõ ràng, một chưởng này là toàn lực. Ngô Minh xác định kẻ địch không phải Mộ Dung Thiên nhưng lại cho hắn cảm giác còn nguy hiểm hơn.
Ngô Minh nhảy tới phía trước, sau đó quay đầu nhìn lại phía sau mình. Lúc này hắn kinh ngạc bởi kẻ phía sau mình kia y phục cũng không bị ảnh hưởng lãnh một chưởng của hắn mà không bị chút gì tổn hại.
“ Các hạ là ai?”
“ Hoảng sợ sao?”
Ngô Minh nghe âm thanh lạnh buốt không chút sinh khí này nhận ra là kẻ này muốn che giấu bản thân mà tạo ra. Kẻ trước mặt cả hình dáng đều bị che đậy không thể nhận ra chút gì.
Ngô Minh định thần lại cả người kích hoạt khả năng hồi phục của mình. Miệng hắn cố gắng câu giờ chờ khả năng của mình kích hoạt xong.
“ Ta có phải quen biết ngươi hay không?”
“ Sao? Ngươi nghĩ là ta che giấu thân phận là do ta cùng ngươi quen biết.”
“ Nếu không phải vậy sao lại phải che giấu.”
“ Để ta nói thử những suy nghĩ lúc này của ngươi.”
Tên che mặt cởi chiếc găng tay của mình ra để lộ bàn tay toàn là vết bỏng, vừa nhìn đã biết là bị từ rất lâu.
“ Ngươi hiện tại là muốn câu giờ chờ khả năng hồi phục của mình kích hoạt mới dám cùng ta đấu một trận.”
Ngô Minh tự động lùi bước ra sau, hắn không ngờ kẻ này đã có thể nhận ra cả điểm này. Tên đó tiếp tục nói ra.
“ Ngươi không hoảng sợ vì ngươi nghĩ rằng ta sẽ không giết ngươi. Ta che giấu thân phận ngươi nghĩ là ta sợ ngươi nhận ra. Nếu ta có ý định giết ngươi thì cần gì phải che giấu đúng không?”
Ngô Minh trong lòng đã không ổn, thật sự Ngô Minh nghĩ chính là điểm này, chỉ vì kẻ này võ công sâu không lường được lại cố ý che giấu thân phận Ngô Minh mới nghĩ hắn ta đến đây không muốn giết mình.
“ Ngươi đoán đúng ta hiện tại giết ngươi không cần hai tay, chỉ một ngón tay là đủ. Chỉ là hôm nay ta đến không phải để giết ngươi mà chỉ là muốn xác nhận một việc.”
“ Ta không phải kẻ ngươi muốn làm gì là làm!”
“ Vậy sao.”
Ngô Minh vừa lúc kích hoạt xong khả năng phục hồi của mình đang định động thủ thì ngay lập tức thân ảnh của tên trước mặt nháy lên một lần. Chỉ là một cái chớp mắt cả người Ngô Minh hàng trăm vết thương to nhỏ xuất hiện quật ngã hắn xuống đất.
Cùng lúc đó tiếng pháo sáng báo hiệu cũng đã được bắn ra từ phía xa. Ngô Minh ngước nhìn phía xa kia cũng chỉ lắc đầu, lúc này hắn sao có thể tới đó tiếp viện. Ngô Minh cảm nhận được nỗi đau từ sâu bên trong cơ thể đang ngấu nghiến lấy thân xác mình. Cả người hắn từ lâu lắm rồi mới cảm nhận lại cảm giác bất lực này.
“ Nhiêu đây chắc đã đủ giữ ngươi nằm đây một lúc rồi.”
Tên che mặt lấy ra hai thanh đao ngắn phóng vào hai bả vai của Ngô Minh ghim hắn thẳng xuống đất.
“ Ngươi nếu im lặng để ta làm việc thì sẽ không nhận thêm đau đớn nữa đâu.”
“ Ngươi muốn làm gì?”
“ Làm gì? Ngươi mà biết sẽ sợ hãi lắm.”
Tên này lấy một cái ống thủy tinh cắt lấy máu của mình nhỏ vào bên trong. Sau đó chỉ thấy máu của hắn như sôi sục, nó như có sự sống cố gắng nhảy ra khỏi ống thủy tinh kia.
“ Trong lúc chờ đợi, ngươi có muốn nghe một số chuyện không?”
Tên che mặt ngồi cạnh Ngô Minh tay nhìn ống máu của mình đang giãy giụa.
“ Ngươi có muốn biết ta là ai không?”
“ Hỏi ngươi cũng không nói, nếu nói ngươi còn che mặt làm gì?”
“ Cũng đúng, vậy nói về điểm chung của hai ta đi!”
“ Ta và ngươi?”
“ Ngươi nhìn xem!”
“ Phựt”
Một âm thanh quen thuộc vang ra, Ngô Minh hai mắt không thể tin được nhìn về cánh tay của kẻ trước mặt. Chỉ là hắn ta cánh tay phun ra lửa là tay phải không giống Ngô Minh là tay trái.
“ Ngươi.. ngươi thật ra là ai?”
“ Đừng hoảng sợ, ngươi mà sợ hãi sẽ hành động sai lầm.”
Tên bịt mặt kia ngắm nhìn cánh tay đang rực cháy của mình mỉm cười. Cánh tay ấy màu sắc là tử kim, một màu tím đen huyền ảo phản phất có một đóm đỏ len lối bên trong nhưng chỉ mờ nhạt như chẳng tồn tại.
“ Ngươi có nhớ thứ gì đã đưa ngươi tới đây không?”
“ Ngươi chẳng lẽ cũng như ta bị xuyên không tới đây.”
“ Ngươi có từng nghĩ sẽ trở về thế giới của mình không?”
“ Có cách sao?”
Ngô Minh dù bị ghim chặt trên đất nhưng tin tức hắn vừa nghe quá chấn động, hắn đã biết mình không đơn độc hắn còn biết hình như có cách để trở về.
“ Thế giới này không phải là thế giới ngươi từng sống, nó tương đồng nhưng lại không.”
“ Là thế nào?”
“ Thời gian của nó không liên tục, nó là một vòng tuần hoàn như cái thế giới này nếu đúng thì chỉ tới khi Tiêu Phong ngăn cản Tống Liêu hai nước đại chiến dòng thời gian nó sẽ kết thúc. Nó không phải là một thế giới có một kết cục không biết trước như thế giới của ngươi.”
“ Nhưng mà bây giờ.”
“ Đúng bây giờ nó đã bị thay đổi, cả Mộ Dung Thiên tên đó hắn cũng là do ngươi xuất hiện mà tạo ra. Sự tồn tại của ngươi đã khiến thế giới này thay đổi nó sẽ tiếp tục chảy thời gian đã có sự thay đổi nó không còn dừng lại ở khoảnh khắc Tiêu Phong chết đi nữa bởi khoảnh khắc đó đã không thể xảy ra nữa.”
“ Ý của ngươi là sao? Nó có hậu quả gì?”
“ Từ từ ngươi sẽ hiểu.”
“ Đừng làm ra vẻ thần bí như vậy nữa, ai là kẻ đã đưa ta và ngươi tới nơi này, có bao nhiêu kẻ như ta và ngươi. Làm sao để quay trở về, làm sao để trả thù. Ngươi không giết ta thì cho ta biết đi.”
“ Kích động là tốt, kích động là tốt.”
Ngô Minh tâm trí đã bị kích động tới tức giận. Chỉ trong phút chốt cả người hắn bị tên bịt mặt hất tung lên trời, bằng thanh đao trên vai Ngô Minh hắn rút ra đâm thẳng vào lưng Ngô Minh.
“ A a a a, ngươi muốn làm gì?”
“ Giết chết ngươi.”
Lời nói vô hồn kia ám ảnh tâm trí Ngô Minh cho tới lúc hắn ngất đi. Tên bịt mặt rút thanh đao nhỏ kia ra khỏi người Ngô Minh. Có thể thấy rõ vết đâm kia là ngay vào mảnh ghép thứ năm trên người của Ngô Minh mảnh ghép vẫn chưa rõ hình thù. Một dòng nước màu xanh lam chảy ra ngoài. Nó không chảy ra nhiều, ngay vị trí ấy tốc độ hồi phục của Ngô Minh rất nhanh, một vết rạch lớn cũng chỉ tạo ra một ít máu chảy ra ngay sau đó vết thương đã khép lại.
Tên này hứng chút chất màu xanh ấy vào trong ống thủy tinh chứa máu của mình. Lập tức hai thứ này kết hợp lại với nhau tạo thành mọt hỗn hợp màu đen đặc quánh.
“ Không được sao?”
Có thể thấy được sự thất vọng từ giọng nói của tên này, hắn quăng đi ống thủy tinh trên tay mình ra thật xa, chỉ thấy nơi mà chiếc ống vỡ ra tạo ra một vu nổ lớn, nếu có thể nhìn thấy được xung quanh ấy người ta có thể cảm nhận được sự kinh khủng từ chiếc ống kia. Chỉ là vìa giọt màu đen đã làm cho toàn bộ khu vực gần đó khô héo toàn bộ đất cũng xám đen không chút gì là giấu hiệu của sự sống.
“ Ta biết ngươi nghe được ta nói, chúng ta sẽ còn gặp lại, ngươi cũng đừng tìm ta. Lần tới gặp lại ta sẽ giết chết ngươi. Kẻ thù của ngươi là kẻ ở gần ngươi, ngươi có dám giết không?”
Ngô Minh bên tai được ghỉ vào những lời nói không có bất cứ căn cứ nào, nhưng trong cơn đau của xác thịt hắn lại kèm thêm những cơn đau về mặt tinh thần.
“ Cưỡng ép mình bất tỉnh sao? Sự hèn nhát này ta đã nhìn thấy ở đâu đó rồi. Chúng ta sẽ còn gặp lại.”
Ngô Minh một mình nằm giữa những đám cây, chiếc pháo sáng trên người hắn cũng đã được người bịt mặt kia bắn lên hộ, sau đó hắn ta biến mất vô thanh vô tức.