Mục lục
Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: ヾ(・ω・)メ(・ω・)ノ Dờ x2

"Ai đó?" Tiêu Đồng cất cao giọng.

Cửa bật mở, có tiếng bước chân đi tới bên giường bệnh. Bây giờ Tiêu Đồng đang trong trạng thái tỉnh táo, y lập tức đề cao cảnh giác.

"Ai? Rốt cuộc là ai?"

Người đó đi tới bên giường rồi dừng lại, Tiêu Đồng chống tay ngồi dậy. Y vừa định mở miệng hỏi thì chợt nhận ra.

"Có... có phải Tử Mặc đấy không?"

"Phải, tôi đến thăm anh." Giang Tử Mặc đứng cạnh giường, thản nhiên đáp.

"Tử Mặc, cuối cùng em cũng đến gặp anh." Tiêu Đồng vui vẻ nở nụ cười, y vươn tay ra muốn bắt lấy Giang Tử Mặc, lại vì không nhìn thấy nên chỉ túm được khoảng không. Y hơi kích động: "Tử Mặc, bây giờ anh không nhìn thấy em... anh không nhìn thấy..."

Hai tay Tiêu Đồng quơ quào trước mắt Giang Tử Mặc, nửa ngày Giang Tử Mặc cũng không buồn nhúc nhích, hắn chỉ lạnh lùng nhìn, ánh mắt không hề dao động.

"Tử Mặc, Tử..." Tiêu Đồng sốt ruột vươn tay ra tìm, Giang Tử Mặc nghiêng người tránh đi.

"Tôi tới xem có phải anh mù thật hay không." Giang Tử Mặc lạnh tanh, "Năm đó tôi không nên mềm lòng với anh, để anh năm lần bảy lượt động đến Quý Hoài."

"Là nó! Là nó đã đâm mù mắt anh! Nó đáng chết!" Tiêu Đồng rống lên, "Vốn dĩ anh có thể nhìn thấy em, vốn dĩ người ở bên cạnh em là anh! Là anh!"

"Xem ra anh thật sự điên rồi."

"Anh không điên!" Tiêu Đồng túm loạn chiếc chăn ném xuống giường, y chồm ra ngoài định bắt lấy Giang Tử Mặc, nhưng hắn lại nghiêng người né đi, Tiêu Đồng liền ngã thẳng xuống đất.

"Tôi vẫn luôn nghĩ, phải cho anh một kết cục như thế nào mới xứng đáng. Dù sao nếu nhẹ nhàng quá thì tôi không cam lòng." Giang Tử Mặc ngồi xuống nhìn dáng vẻ chật vật của Tiêu Đồng, "Một con mắt làm sao mà đủ được."

Con ngươi của Giang Tử Mặc trở nên lạnh như băng, khóe miệng nhếch lên cười lạnh, sau đó hắn đứng lên cúi xuống nhìn Tiêu Đồng, đưa chân nghiền lên ngón tay y: "Là ngón tay nào?"

"A!!!!"

"Là ngón tay nào làm Quý Hoài bị thương?"

Giang Tử Mặc dừng sức nghiến, chỉ nghe thấy âm thanh "rắc rắc" vang lên, hai ngón tay Tiêu Đồng gãy đứt đoạn.

"Tử Mặc, Tử Mặc... A....." Toàn thân Tiêu Đồng run lên, tay kia liều mạng đẩy chân Giang Tử Mặc ra, "Em không thể đối xử với anh như vậy, anh yêu em, chỉ có anh là yêu em thôi!"

"Tình yêu của anh làm tôi thấy kinh tởm, trước kia niệm tình cảm ngày xưa nên tôi có thể tha thứ cho anh một lần, nhưng anh không nên động vào Quý Hoài." Giang Tử Mặc lại nghiền gãy ba ngón còn lại.

Tiêu Đồng kêu la dữ dội, đau tới mức toát mồ hôi, sau khi Giang Tử Mặc bỏ chân ra, y vô lực nằm trên mặt đất, một bàn tay đã bị biến dạng cong queo tím đỏ sưng vù.

"Đừng nóng vội, còn một bàn tay nữa mà."

Tiêu Đồng nghe xong, đột nhiên bật cười: "Tử Mặc, em thật sự rất tàn nhẫn..." Y cười, cười tới mức chảy nước mắt.

Thời điểm Giang Tử Mặc nghiền gãy bàn tay kia của y, y vẫn thấp giọng thì thào: "Anh yêu em."

Phế xong toàn bộ hai tay của Tiêu Đồng, Giang Tử Mặc mới bỏ chân ra.

"Thứ tôi muốn là tình yêu của Quý Hoài, không liên quan gì đến anh hết." Hắn nói.

"Không liên quan? Anh lớn lên cùng em, luôn luôn bảo vệ em, em là của anh mới phải!" Tiêu Đồng lại lên cơn kích động như một người già trúng gió, toàn thân cứng đờ run rẩy trên mặt đất.

"Là của anh!" Y ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đã không còn thấy gì nữa nhìn về hướng Giang Tử Mặc.

"Chưa bao giờ có chuyện đó, chỉ là ảo tưởng của anh mà thôi. Trong tưởng tượng của anh, anh vì yêu tôi nên trả giá rất nhiều thứ, nhưng cuối cùng tôi vẫn không yêu anh cho nên anh không cam lòng, anh không chấp nhận. Nhưng thực tế thì rất khác đấy, anh chỉ gây ra tổn thương cho tôi, anh tổn thương tôi, lại còn tổn thương người tôi yêu." Giang Tử Mặc nói: "Vậy mà anh còn cảm thấy tôi thiếu nợ anh?"

"Không! Không phải!" Tiêu Đồng lắc đầu, y ngồi dậy, thì thào nói: "Anh chỉ là quá yêu em thôi, vô cùng vô cùng yêu em."

"Nhưng tôi không yêu anh, thậm chí..." Giang Tử Mặc không muốn nhìn Tiêu Đồng nữa, "Ghê tởm anh."

"Ha ha ha, ghê tởm? Ghê tởm? Anh yêu em như vậy..." Tiêu Đồng run rẩy, sắc mặt trắng bệch, vẻ mặt càng ngày càng điên dại.

Giang Tử Mặc mở túi trong tay, lấy ra một cái khăn choàng cổ. Một tay hắn cầm chiếc khăn, tay kia châm lửa đốt, lửa nhanh chóng lan ra thiêu cháy chiếc khăn choàng, "Đồ của mẹ tôi nhưng anh đã chạm vào làm tôi thấy ghê tởm, chiếc khăn này mà tôi còn giữ thì lại liên tưởng đến anh, càng làm tôi thấy kinh tởm hơn, cho nên tốt nhất là đốt đi."

Tiêu Đồng sửng sốt, điên cuồng rống to: "Đến cả vật này em cũng không cho anh? Giang Tử Mặc! Em... em quá tàn nhẫn!!!"

Giang Tử Mặc thiêu rụi chiếc khăn, phủi tay, không nhìn Tiêu Đồng mà xoay người đi luôn.

Tiêu Đồng nghe thấy bước chân Giang Tử Mặc càng lúc càng xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất. Y lớn tiếng cười, càng cười càng điên cuồng, "Ha ha ha..."

Hai hàng lệ máu chảy ra sau tấm vải trắng bịt mắt, phòng bệnh vốn lạnh lẽo nay càng thêm lạnh.

Từ sau lúc đó, Tiêu Đồng đã phát điên, đây là Lâu Việt nói cho Quý Hoài biết, Quý Hoài chỉ nghe thoáng qua, cậu không để tâm lắm.

Giang Tử Mặc quay về bệnh viện nơi Quý Hoài đang ở, chưa bước vào phòng đã nghe thấy giọng Lục Thất.

"Hoài thiếu gia, cậu đừng cười, lại đây giúp tôi đi. Thằng thần kinh Vương Văn Bân kia bỏ tay ra! Anh cắn mày đấy!"

Giang Tử Mặc đi vào, thấy Vương Văn Bân bẻ quặt tay Lục Thất đè xuống giường, Lục Thất tức giận vừa la vừa cắn vào tay Vương Văn Bân.

"Lục Thất, tiền đồ."

"Thiếu gia, cậu mau tới cứu tôi với, thằng chó Vương Văn Bân này nó... nó muốn chịch tôi!"

Vương Văn Bân tức tới bật cười, nhéo mông Lục Thất: "Bà mẹ nó, tôi chịch anh là chuyện không sớm thì muộn, anh có chạy đằng trời."

Giang Tử Mặc không để ý nữa, đi tới bên Quý Hoài hỏi cậu: "Đã thu dọn hết đồ đạc chưa?"

"Xong hết rồi, bây giờ về cũng được." Quý Hoài đã đóng gói hết đồ đạc, chỉ chờ Giang Tử Mặc quay lại.

"Miệng vết thương còn đau không?" Giang Tử Mặc hỏi.

"Không đau."

"Thật sự không đau? Tối hôm qua có bị thương hay không? Sáng nay tôi nhìn thấy hơi sưng."

Quý Hoài giờ mới hiểu Giang Tử Mặc đang nói đến miệng vết thương nào, cậu quay ra nhìn Vương Văn Bân và Lục Thất, thấy hai người kia đang ngẩng đầu nhìn mình, Quý Hoài vô cùng xấu hổ.

"Thiếu gia, cậu là cầm thú đấy à? Hoài thiếu gia còn chưa xuất viện... cậu...." Lục Thất không đẩy được Vương Văn Bân ra liền buông xuôi, khiếp sợ nói.

Giang Tử Mặc lạnh lùng liếc mắt trừng Lục Thất một cái, sau đó chúc Vương Văn Bân một câu: "Phòng giao lại cho cậu, cứ từ từ mà chơi."

Sau đó Giang Tử Mặc kéo Quý Hoài đi ra cửa, còn đóng cửa giùm.

Vương Văn Bân nhìn người dưới thân mình, lòng bắt đầu ngứa ngáy, Lục Thất kinh hãi kêu to: "Vương Văn Bân, nếu mày dám làm thế, anh mày liều mạng với mày!"

"Sao tôi lại không dám?" Vương Văn Bân thấy bộ dạng sống chết không thuận theo của Lục Thất, tức mà không có chỗ xả, hung hăng đánh lên mông Lục Thất một phát: "Anh xem Quý Hoài ngoan ngoãn bao nhiêu, sao anh không thể ngoan một chút cho tôi nhờ?"

Lục Thất trợn trắng mắt: "Ngoan ngoãn cho mày chịch à thằng ôn con? Mơ đẹp đấy."

Vương Văn Bân cắn răng: "Anh không ngoan thì tôi vẫn có thể làm anh, nếu anh không muốn máu chảy thành sông trên giường thì bớt giãy giụa đi."

"Tổ sư, tao liều mạng với mày!" Lục Thất cực lực giãy giụa, giãy tới gân cổ đỏ mặt mà vẫn không thoát khỏi Vương Văn Bân.

Vương Văn Bân thật sự muốn làm Lục Thất ngay ở đây, mặc kệ anh ta ồn ào kêu gào. Cậu ta nghĩ gì làm nấy, một tay tụt quần Lục Thất xuống tận chân.

""Vương Văn Bân mày làm thật à, nếu mày dám, anh mày...." Lục Thất gấp tới đỏ cả mặt, kích động tới nỗi không biết nên đe dọa thế nào.

"Tôi cứ dám đấy." Vương Văn Bân oán hận nói, nhìn xuống mông Lục Thất, cậu ta lại càng giận, cúi đầu xuống cắn lên đó một miếng.

"Á! Đm mày dám cắn anh!?"

Vương Văn Bân buông ra để lại một dấu răng rỉ máu, Lục Thất ăn đau khóc lóc kêu gào, Vương Văn Bân không hề đau lòng vì lần này là cậu ta cố ý làm vậy.

Lúc Vương Văn Bân buông ra nhìn dấu răng đó, tâm tình tốt hơn một ít. Cậu ta kéo quần của Lục Thất lên, thấp giọng nói vào tai anh: "Tiểu Thất, mông anh trắng thật đấy."

"Mẹ mày!!!" Lục Thất chửi đổng, mặt đỏ bừng lên.

Vương Văn Bân đi phía trước, Lục Thất theo sau. Lúc lên xe, Lục Thất ngồi đúng chỗ bị cắn khi nãy, liền gào lên kêu đau. Giang Tử Mặc liếc nhìn Vương Văn Bân, thản nhiên nói: "Các cậu hơi nhanh đấy, Lục Thất nếu bị thương thì ra ghế sau mà ngồi, không cần lái xe."

"Tôi không sao." Lục Thất tức giận trừng Vương Văn Bân, sau đó giật dây đai an toàn xuống, khởi động xe.

Vương Văn Bân bị Giang Tử Mặc móc mỉa thì sắc mặt cũng không tốt lắm, trong lòng bắt đầu hối hận, vừa rồi nên làm Lục Thất luôn mới phải.

Lục Thất xuống xe, vô thức sờ mông, lại thấy mất tự nhiên quá nên buông tay ra.

Giang Tử Mặc lướt qua người Lục Thất, nói một câu: "Đợi tý nữa Quý Hoài lấy cho ít thuốc về mà bôi, không bị nới lỏng là tốt rồi."

Lục Thất: "............."

Lục Thất tức tới tái mặt, sớm muộn gì anh cũng làm ra chuyện kiểu như giết chủ mất, giết thiếu gia nhà anh.

Quý Hoài không nín được cười, đi phía sau Giang Tử Mặc thì thầm: "Chú Mặc, chú cố ý đúng không?" Giang Tử Mặc ngừng bước chân, nắm lấy tay Quý Hoài, cười nói: "Lục Thất quá ngu độn, phải có người đẩy thì mới dám đi."

"Anh Lục có tình cảm với anh Bân không vậy?"

"Chắc là có." Lúc bình thường Lục Thất vẫn đối xử cực kỳ tốt với Vương Văn Bân, chỉ là chính Lục Thất không ý thức được điều đó.

Lục Thất thực sự thật lòng thật dạ đem lại mọi điều tốt nhất cho Vương Văn Bân, giống như Quý Hoài đối với Giang Tử Mặc vậy.

Vương Văn Bân sớm xiêu lòng là chuyện Giang Tử Mặc đã đoán trước được, nhưng cả hắn và Vương Văn Bân không nghĩ Lục Thất sẽ phản đối mạnh như thế, cuối cùng Giang Tử Mặc đành phải ra tay giúp Lục Thất lừa Vương Văn Bân đi.

Mà Vương Văn Bân khi không có Lục Thất bên cạnh, cậu ta trống vắng và cô độc đến lạ, Giang Tử Mặc nhìn ra điều ấy.

Nếu Lục Thất không có ý đó thì Giang Tử Mặc đã không giao anh cho Vương Văn Bân, nhưng nếu Lục Thất có, mà chính anh lại không tự biết, thì Giang Tử Mặc nhất định phải giúp một tay.

Dù sao chính mình đang yêu, cũng muốn giúp người bên cạnh nối sợi tơ hồng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK