Mục lục
Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Edit: anh Dờ

Giang Tử Mặc và Quý Hoài bưng đồ ăn ra, Tôn Dịch hơi giật mình một chút. Quý Hoài gọi cậu ta vào ăn cơm, Tôn Dịch khựng lại sau đó đứng lên đi vào.

"Cậu làm hết à?"

"Ừ." Quý Hoài gật đầu, "Ăn thử xem, tuy không bằng đầu bếp bên ngoài nhưng chắc chắn ngon hơn căng tin trường."

Giang Tử Mặc nghe vậy cười cậu: "Em lại còn định so tài với căng tin trường đấy hả."

"Thì sao? Có khó ăn đâu, lần nào anh cũng ăn vui vẻ thế còn gì." Quý Hoài trừng mắt liếc hắn.

Giang Tử Mặc nhận thua không nói nữa. Tôn Dịch ăn rất chậm, phần lớn thời gian đều nhìn nhìn đánh giá Quý Hoài và Giang Tử Mặc, vẻ mặt vừa ngạc nhiên lại vừa phức tạp. Quý Hoài mời cơm xong cũng không nói gì nữa, trên thực tế cậu rất thất vọng về Tôn Dịch. Nếu thật sự bởi vì nguyên nhân chú Mặc nói mà cậu ta vu khống cho cậu, vậy thì bọn họ không thể tiếp tục làm bạn được nữa.

Im lặng một lát, Tôn Dịch mở lời: "Nhà không thuê giúp việc hả? Nấu cơm dọn dẹp đều do cậu làm hết?"

"Không phải mình tôi." Quý Hoài cười nhạt, đáy mắt không mang theo ý cười: "Chú Mặc cũng sẽ giúp, bình thường đi học không có thời gian thì chú Mặc ở nhà làm."

"À, ra vậy." Tôn Dịch không thể tin được, gật đầu.

Quý Hoài hơi nheo mắt lại, Tôn Dịch, rốt cuộc có gì không thể tin?

"Vậy hai người... quen nhau bao lâu rồi?"

Quý Hoài nghe ra Tôn Dịch nhấn mạnh hai chữ quen nhau, cậu chưa kịp đáp thì Giang Tử Mặc đã nói trước, hắn tựa người vào ghế, thân thiết khoác tay lên vai Quý Hoài: "Cũng lâu rồi, lúc Quý Hoài còn nhỏ đã nhìn trúng em ấy nhưng không dám nói, sau khi em ấy lớn rồi mới bắt đầu theo đuổi."

"Nhưng, nhưng..." Tôn Dịch kích động, cậu ta nhìn Quý Hoài như muốn nói gì đó, nhưng cổ họng nghẹn lại không nói nên lời.

Giang Tử Mặc dường như nhìn thấu cậu ta, khẽ cười nói: "Nhưng chúng tôi đều là đàn ông đúng không? Nhưng thế thì đã sao? Thích ai là quyền của tôi, là tự do của tôi, người khác lấy tư cách gì mà can thiệp. Hơn nữa dù bây giơ chúng tôi có công khai thì cũng chẳng ai dám hó hé một câu nào."

Tôn Dịch kinh sợ, bàn tay cầm đũa siết chặt, ánh mắt trở nên phức tạp, cậu ta không kiềm chế được vỗ bàn đứng dậy: "Không phải đâu, không phải... anh thì sẽ không sao cả, nhưng Quý Hoài thì khác. Quý Hoài vẫn còn là sinh viên, cho dù anh có giúp cậu ấy thì người khác vẫn sẽ bàn tán. Lúc không có anh bên cạnh che chở, tất cả mọi người sẽ công kích Quý Hoài, Quý Hoài không ngăn được..."

Quý Hoài nói: "Đây là nguyên nhân khiến cậu viết bài nói xấu tôi?"

"Cậu biết!?" Tôn Dịch ngẩng mạnh đầu lên, phẫn nộ nói: "Cậu đã biết từ sớm? Cậu sớm biết rồi mà còn đùa giỡn tôi?"

Quý Hoài nhíu mày, lạnh giọng nói: "Cậu viết bài tung tin đồn nhảm tôi còn chưa tính sổ, giờ lại còn trách tôi?"

"Chẳng lẽ đó không phải sự thật hay sao? Cậu sống cùng đàn ông thật đấy còn gì! Bảo sao, một đứa mồ côi cha mẹ nghèo rớt lại ăn mặc đắt tiền như thế. Cậu dùng cách hèn hạ như thế để tước đoạt công bằng, nếu ai cũng giống cậu thì đâu còn công bằng nữa!"

Quý Hoài lạnh lùng nhìn cậu ta quát tháo, ngực phập phồng thở, hốc mắt đỏ lên vì phẫn nộ.

Tôn Dịch giận dữ đạp cái bàn một cước, Giang Tử Mặc lập tức kéo Quý Hoài tránh đi, nước canh rơi xuống đất, bát đĩa cũng vỡ vụn.

Giang Tử Mặc lạnh băng nhìn Tôn Dịch, cậu ta nhìn thấy thì bỗng dưng run rẩy. Quý Hoài kéo Giang Tử Mặc, nhẹ giọng nói: "Để em."

Quý Hoài đi tới trước mặt Tôn Dịch: "Cậu nói không công bằng là chuyện ra nước ngoài thực tập kia?"

Đồng tử Tôn Dịch co lại, bị vạch trần sự thật khiến sắc mặt cậu ta vô cùng khó coi.

"Cậu nói không công bằng, vì hàng năm tôi đều lấy hết học bổng quốc gia?"

"Cậu nói không công bằng, vì cậu muốn vào hội học sinh nhưng hội trưởng không đồng ý?"

"Cậu nói không công bằng, vì cậu sinh ra đã nghèo khó?"

"Im đi!" Tôn Dịch đỏ mắt lên, "Cậu thì biết cái quái gì! Cậu cũng giống như tôi thôi, có tư cách gì mà chỉ trích tôi! Nếu không được đàn ông bao dưỡng thì cậu nào có ngày hôm nay! Kinh tởm! Kinh tởm!"

Quý Hoài không nhịn được vung một quyền lên, Tôn Dịch khiếp sợ không kịp phản ứng, bị Quý Hoài đánh túi bụi lên người. Lúc đầu còn cố chống cự được vài lần, sau cùng chỉ có thể ôm đầu cuộn mình nằm trên đất, Quý Hoài đánh thế nào cũng không đáp trả.

Quý Hoài đánh mệt rồi mới ngừng lại. Cậu buồn cười nhìn Tôn Dịch đang nằm dưới đất: "Cậu nói không sai, tôi có kinh tởm đến đâu thì hôm nay đánh cậu thành ra như vậy, cậu cũng đâu dám nói ra ngoài."

Tôn Dịch co rúm người lại không nói gì.

"Công bằng là do tự mình giành được, chứ không phải..." Quý Hoài châm biếm nhìn cậu ta, "Chứ không phải như cậu, chỉ biết trốn tránh mà ghen tỵ, oán giận, bịa chuyện sau lưng người khác."

Giang Tử Mặc đi tới ôm lấy Quý Hoài từ phía sau, xoa xoa tay Quý Hoài, nói: "Đừng tức giận, không đáng."

"Em không giận." Chỉ là rất thất vọng mà thôi.

"Ừ." Giang Tử Mặc hôn vành tai cậu, sau đó quát Tôn Dịch đang nằm trên đất: "Cút!"

Ton Dịch vội vã chạy ra ngoài, vẻ mặt Quý Hoài vẫn không tốt lên, Giang Tử Mặc liền hỏi: "Còn ăn nữa không? Chúng ta ra ngoài ăn đi."

"Ừm." Không thể để người không liên quan làm ảnh hưởng đến tâm tình ăn uống của mình.

Bọn họ đi tới một nhà hàng, Quý Hoài tâm trạng rất tốt, gạt hết chuyện vừa rồi ra khỏi đầu.

Hôm sau, Giang Tử Mặc đã lén điều tra chuyện lúc trước của Tôn Dịch, phát hiện ra một số việc khá là thú vị.

"Anh nói Tôn Dịch đã từng có bạn trai hồi trung học?"

Giang Tử Mặc thoải mái ôm cậu ngồi trên sofa, nhẹ giọng nói: "Ừ, bạn trai cậu ta cũng đứng hạng nhất toàn trường, thành tích còn tốt hơn Tôn Dịch. Bọn họ quen nhau khi nào thì không ai biết, lúc chuyện bị lộ ra..." Giang Tử Mặc lạnh lùng, "Chỉ có cậu hạng nhất kia bị lộ, Tôn Dịch được bạn trai bảo vệ nên không bị người khác phát hiện."

Nghe Giang Tử Mặc nói vậy, Quý Hoài cũng đoán được phần nào. Tôn Dịch là học sinh vùng sâu vùng xa, thành tích của cậu ta là niềm tự hào của cả vùng. Nhưng đồng thời đó cũng là một nơi lạc hậu, nếu bị lộ chuyện đồng tính luyến ái, cho dù thành tích có cao đến đâu thì cũng bị mọi người phỉ nhổ.

"Cậu bạn trai kia sống chết không khai ra Tôn Dịch, cuối cùng bị thôi học. Cha mẹ cậu ta không chịu nổi gièm pha nên nhảy lầu tự sát."

"Vậy, Tôn Dịch thì sao?" Quý Hoài hỏi, nhưng trong lòng cũng đoán được.

Giang Tử Mặc cười lạnh: "Tôn Dịch đương nhiên là trở thành hạng nhất toàn trường, không ai vượt qua cậu ta được. Năm cậu ta thi đỗ vào Kinh Đại, mười dặm vùng đó đều khen ngợi cậu ta hết lời, tiền đồ sáng sủa."

Quý Hoài im lặng.

"Về sau đừng để ý đến cậu ta nữa." Giang Tử Mặc hôn hôn an ủi Quý Hoài.

Quý Hoài còn chưa hết sững sờ, cậu cũng không hiểu vì sao bây giờ Tôn Dịch còn có thể bình thản mà sống cuộc sống học sinh này nữa.

"Vậy người bạn trai kia ra sao rồi?" Quý Hoài khẽ hỏi.

"Chết rồi, tự sát trên đường ray."

Chủ đề nói chuyện trở nên nặng nề, Giang Tử Mặc nói ra cũng không hề vui vẻ, bây giờ thấy Quý Hoài im lặng thì hối hận vì đã kể cho cậu nghe.

"Được rồi, buổi tọa đàm chiều này em còn phải đi đấy."

"Em đi thật à? Không sợ em phá banh luôn sao?"

Giang Tử Mặc cười nói: "Sợ gì, em còn phải nuôi tôi mà, phá banh rồi em lại tiếp tục cày tiền thôi."

Quý Hoài cũng vui vẻ lên. Đã hẹn trước với bên trường học là ba giờ chiều, bây giờ là hơn một giờ, trường học đã phái người tới đón cậu. Sắp tới giờ đi, Quý Hoài thay một bộ tây trang, Giang Tử Mặc cầm cái cà vạt màu xanh hoa văn chìm đeo cho cậu, lại lấy ra một đôi khuy tay áo cài lên tay Quý Hoài.

Giang Tử Mặc nhìn Quý Hoài trong gương, càng nhìn càng hài lòng.

Thiếu niên vóc dáng gầy gò năm ấy đã trở nên phong độ nhanh nhẹn, tuấn tú sáng ngời. Bả vai cậu vẫn gầy như trước, nhưng đã chống đỡ được một bộ tây trang hoàn chỉnh. Khuôn mặt Quý Hoài vẫn ấm áp dịu dàng như thế, lúc hàng mi dài khẽ nâng lên, đuôi mắt diễm lệ như phượng hoàng giương cánh bay lên trời.

Giang Tử Mặc cười ôm lấy Quý Hoài, phía dưới thân đã bắt đầu rục rịch.

Hắn cắn vành tai Quý Hoài, thấp giọng nói: "Về nhà đừng cởi quần áo vội."

"Vì sao? Chú Mặc, nhột quá..." Vành tai cậu rất mỏng, động vào một chút là phát run.

"Tôi muốn nhìn dáng vẻ của em bị tôi làm trong bộ quần áo này. Quý nam thần, có được không?"

Tiếng "Quý nam thần" này rơi vào tai Quý Hoài khiến cậu nhộn nhạo ngứa ngáy, nếu không phải vì người của trường học đã tới đón, cậu có lẽ đã không nhịn được trước.

"Cộc cộc cộc." Khi có tiếng gõ cửa vang lên, Giang Tử Mặc mới buông Quý Hoài ra.

Quý Hoài hắng giọng, vuốt phẳng quần áo trên người rồi đi ra mở cửa.

"Quý Hoài? Sao chú lại ở đây?" Phan Dư An kinh ngạc.

"Vào đi." Quý Hoài cười nói, phía sau Phan Dư An là Đỗ Doanh Doanh.

"Ban học tập cũng phải tiếp nhận việc này hả? Sao anh lại không biết? Quý Hoài, chú đi mà không gọi anh một tiếng, cùng nhau đi đón Giang tổng..." Phan Dư An đang nói liên mồm thì nhìn thấy Giang Tử Mặc ở trong nhà, kinh sợ nói: "Ủa đây chẳng phải là cái anh đẹp trai hôm nọ tới tìm chú hả!?"

Đỗ Doanh Doanh hết nhìn Quý Hoài rồi nhìn Giang Tử Mặc, không nói gì.

"Quý Hoài, Giang tổng đâu?" Phan Dư An hỏi.

Giang Tử Mặc đáp: "Là tôi."

"Hả? Ồ ồ, chào Giang tổng ạ." Phan Dư An lập tức gật đầu chào hỏi.

"Đừng gọi Giang tổng, tôi là trợ lý của ông chủ thôi." Giang Tử Mặc cười cười nhìn Quý Hoài, "Người liên hệ với các cậu là tôi, nhưng tôi không phải sếp tổng của A Uyển, tôi là trợ lý."

"Vậy sao..." Phan Dư An hơi xấu hổ, nhìn Quý Hoài cầu cứu muốn cậu nói mấy câu cho bớt khó xử. Nhưng bỗng nhiên anh ta chú ý tới trang phục của Quý Hoài: "Quý Hoài, sao ăn mặc chính thức vậy? Trước giờ đâu thấy chú ăn mặc thế này..."

"Giới thiệu với cô cậu một chút, đây là ông chủ A Uyển, sếp tổng của chúng tôi - Quý Hoài." Giang Tử Mặc nói.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK