Lúc ăn cơm, Quý Hoài mới nhớ ra, đầu lưỡi cậu bị cắn nên giờ đụng vào đồ ăn thấy vô cùng đau, cậu gắp mấy miếng thì ngừng lại, ỉu xìu uống canh.
Hạ phu nhân thấy cậu không ăn, liền hỏi: "Sao lại không ăn nữa rồi? Đồ ăn không hợp sao?"
"Không ạ, đồ ăn ngon lắm." Quý Hoài nói, "Cháu đang bị nhiệt miệng nên ăn vào thấy hơi đau."
Hạ Phủ Hiên liếc một cái là biết Quý Hoài đang nói xạo, hắn nhìn Giang Tử Mặc rồi hừ lạnh một tiếng, Giang Tử Mặc ngẩng đầu lườm Hạ Phủ Hiên một phát, sau đó quay đầu ra hỏi Quý Hoài, "Còn đau không?"
Quý Hoài thấy Hạ Phủ Hiên và Hạ phu nhân đều ngừng đũa nhìn mình, cậu nhanh chóng lắc đầu. Giang Tử Mặc vẫn không buông tha, tiếp tục hỏi: "Có phải là tại cắn vào lưỡi không, lần sau sẽ không cắn nữa."
"Chú Mặc." Quý Hoài nghiêng đầu thấp giọng cầu xin Giang Tử Mặc đừng có nói nữa. Giang Tử Mặc ngồi thẳng lên liếc nhìn Hạ Phủ Hiên, ra vẻ khoe khoang. Hạ Phủ Hiên nheo mắt trầm mặt xuống.
Hạ phu nhân thấy thế thì cười nói: "Tôi chưa bao giờ thấy Tử Mặc như thế, cậu bây giờ tình cảm hơn nhiều rồi."
"Chú Mặc bây giờ biết cười rồi nha." Viện Viện giơ tay nói.
Giang Tử Mặc khẽ cười, lắc đầu không nói gì.
Sau khi ăn xong, Hạ Phủ Hiên nhận điện thoại rồi đi ra ngoài. Hạ Phủ Hiên vừa ra khỏi cửa, Viện Viện kéo tay Quý Hoài lôi cậu chạy ra vườn hoa.
"Viện Viện, em dẫn anh đi đâu thế?" Quý Hoài nghi hoặc hỏi.
Viện Viện kéo cậu đi vào một căn phòng nhỏ đối diện nhà kính trồng hoa, trong phòng có rất nhiều rương hòm lớn. Hạ Viện Viện chỉ vào mấy cái hòm ở góc tường, nói: "Trong đó có ảnh của chú Mặc."
"Đi vào xem thế này cũng được à?" Đây hẳn là nhà kho của Hạ gia, nếu trong hòm có bí mật năm xưa gì đó, sao có thể để người khác tùy tiện nhòm ngó.
"Không sao đâu anh, mấy ngày trước mẹ lấy cho em xem mà."
Quý Hoài rất tò mò ảnh chụp mà Viện Viện nói rốt cuộc là gì, lúc Viện Viện mở hòm, cậu không nhịn được đi lên giúp bé.
Hòm không lớn, bên trong có một cái hộp sắt, cũng không khóa, nhẹ nhàng tách một cái liền mở ra.
Viện Viện vươn tay chọn ảnh chụp của Giang Tử Mặc ra, đưa cho Quý Hoài, "Anh Hoài ơi anh xem đi, đây là chú Mặc này."
Quý Hoài đón lấy, tấm thứ nhất là một tấm ảnh ba người chụp chung, ở giữa là Hạ phu nhân, hai bên thì một người là Hạ Phủ Hiên, người còn lại là Giang Tử Mặc. Thời điểm chụp hẳn là rất lâu rồi, mép ảnh đã hơi ố vàng.
Nếu như tấm ảnh của Giang Tử Mặc mà cậu lén nhìn được trong hồ sơ đem lại cảm giác hung ác nham hiểm, thì tấm ảnh này lại mang lại cảm giác tàn bạo hơn, hận thù hơn.
Giang Tử Mặc cau mày, ánh mắt cực kỳ đáng sợ nhìn về phía trước, giống như bị bắt ép phải chụp tấm ảnh này vậy, Hạ phu nhân khoác một tay lên vai Giang Tử Mặc, một tay kéo bả vai Hạ Phủ Hiên, cười vô cùng ấm áp.
Quý Hoài không biết bây giờ mình có cảm xúc gì, vì thế liền chuyển sang nhìn tấm ảnh tiếp theo. Bối cảnh trong ảnh là một loạt bàn được kê thành hàng dài trong căng tin, Giang Tử Mặc mặc bộ đồ sọc xanh trắng bưng hộp cơm ngồi ăn bên cửa sổ, hai bàn xung quanh đều không có ai ngồi, mấy bàn xa hơn thì cũng chỉ toàn người mặc đồ sọc xanh trắng.
Lòng Quý Hoài bỗng thắt lại, trong ảnh chụp là một nơi giống như nhà tù vậy, nhưng Quý Hoài biết là không phải, cậu đã nghe đội trưởng Dương nói qua, đó là trại giáo dưỡng thanh thiếu niên của Kim Thành, nơi giáo dục cải tạo cho thanh thiếu niên từ độ tuổi 14 đến 18.
Trên danh nghĩa thì là trại cải tạo, thực chất lại là ngục giam, những đứa trẻ ở đây không được giáo dục đến nơi đến chốn, vẻ ác độc và tàn nhẫn của chúng làm người ta phát run.
Tất cả những tội ác mà bạn có thể nghĩ tới và không thể nghĩ tới, bọn họ - những đứa trẻ mới mười mấy tuổi ở đây, đã nếm trải hết rồi.
Mà chú Mặc đã ở trong này hai năm, e là đã chứng kiến tất cả những tội ác từ những đứa trẻ này.
Quý Hoài lật xem từng tấm, cảm giác rét run trong lòng ngày càng trở nên nặng nề, tay chân cậu đã phát lạnh, lạnh lẽo xuyên qua lòng bàn chân đâm thẳng vào giữa ngực.
Những bức ảnh này cho cậu thấy một chú Mặc mà cậu chưa từng gặp, cô đơn, lạnh lẽo, không cho ai lại gần, hung ác, tàn bạo, tất cả mọi người đều là kẻ địch.
Có vài tấm ảnh chụp chung cũng là do Hạ phu nhân lôi kéo chụp cùng, nhưng phần lớn thời gian hắn chỉ có một mình, không có độ ấm, chẳng khác gì một xác chết.
"Anh Hoài, sao anh lại khóc?" Viện Viện ngẩng đầu tò mò hỏi.
Quý Hoài lắc đầu, không thể khống chế cảm giác đau đớn trong lòng. Dường như, mấy bức ảnh này đã đưa cậu tới nơi lạnh lẽo ấy, cậu chỉ có thể đứng đó nhìn, muốn tiến lên ôm chú Mặc một cái nhưng lại không làm được.
Quý Hoài nhắm mắt lại, mở ra, sau đó thu dọn mấy bức ảnh xếp lại vào trong hộp. Cậu kéo tay Viện Viện, miễn cưỡng cười nói: "Tý nữa đi ra đừng nói là anh khóc nhé? Không thì anh mất mặt lắm."
Viện Viện cực kỳ ngoan, gật gật đầu, còn ngoéo tay hứa với cậu.
Cậu đi ra khỏi nhà kho, đối diện là nhà kính trồng hoa. Muôn vàn sắc hoa nở rộ xua tan cảm giác lạnh lẽo vừa nãy, giờ chỉ còn lại ấm áp.
Sau này, mỗi một năm, mỗi một ngày, mỗi một thời khắc, cậu sẽ khiến cho chú Mặc cảm nhận được cuộc sống này tràn đầy những đóa hoa ấm áp đua nhau khoe sắc, không còn là bóng tối lạnh lẽo bao trùm nữa.
Giang Tử Mặc ngồi trên sofa nhàm chán bấm điều khiển, cứ một lúc hắn lại nhìn đồng hồ, chờ hơn một tiếng, hắn muốn kéo Quý Hoài về nhà.
Hắn rất mất kiên nhẫn, cứ nhấn điều khiển liên tục. Hạ phu nhân bưng một khay đồ ăn và trái cây đặt lên bàn trà, ngồi xuống cười nói: "Vội về như thế làm gì, để Tiểu Hoài ở đây chơi thêm một lúc. Nó dù sao cũng còn là một đứa trẻ, đừng có quản lý chặt quá."
Giang Tử Mặc im lặng không đáp.
Hạ phu nhân lại nói: "Quý Hoài là một đứa trẻ biết nghe lời, bộ dạng lại đẹp, tính tình cũng tốt, nhưng nhỏ tuổi quá, không biết sau này lớn lên có cảm thấy..."
Giang Tử Mặc ngắt lời cô: "Em ấy sẽ không như vậy đâu."
Hạ phu nhân sửng sốt, một lát sau mới lên tiếng: "Cô chỉ là lo lắng cho em thôi, cô không nói nữa là được chứ gì. Trước kia cô còn nghĩ, rốt cuộc em thích loại người thế nào, nghĩ thế nào cũng không ra, ai mà chịu được cái tính của em cơ chứ. Nhưng cuối cùng thế mà lại là một đứa nhỏ."
Giang Tử Mặc im lặng một lát, nói: "Cô giáo không cần lo lắng cho em."
"Hôm nay cô nợ Tiểu Hoài rồi, nếu không thì sao có thể nghe em gọi một tiếng "cô giáo"." Hạ phu nhân cảm thán, "Nhiều năm như vậy rồi, đây là lần thứ hai em gọi."
Hạ phu nhân thấy Giang Tử Mặc không nói gì, liền thở dài, "Đã nhiều năm rồi cũng không thấy em nói được nhiều câu như vậy. Em và Phủ Hiên đều là do cô dạy dỗ trưởng thành, em lại là nhỏ tuổi nhất, cô đương nhiên phải để ý em nhiều hơn. Hiện giờ em đã trưởng thành rồi, cô cũng không nói nổi nữa."
Giang Tử Mặc nói: "Cô cũng chỉ lớn hơn em 10 tuổi, lớn hơn thiếu tướng 8 tuổi, đừng nói như thể cô 70 80 tuổi vậy chứ."
Hạ phu nhân cười: "Hai người các em gặp mặt là cãi nhau, tóc cô sắp bạc trắng như bà già 70 80 tuổi rồi đây này."
Nhắc tới Hạ Phủ Hiên, Giang Tử Mặc không nói tiếp nữa, Hạ phu nhân hiểu, vì thế cũng không nhiều lời. Cô lại hỏi vài câu, Giang Tử Mặc đều gật đầu đáp.
Nhìn ra ngoài cửa kính, Giang Tử Mặc đã thấy Quý Hoài kéo tay Viện Viện sắp về. Ánh mắt hắn cứ dán ra ngoài cửa, Hạ phu nhân nói gì, hắn cũng chẳng nghe rõ nữa.
Hạ phu nhân buồn cười, nghĩ nghĩ rồi thấp giọng nói: "Tử Mặc, em đã lớn rồi, cô không tiện nhiều lời, nhưng mà Quý Hoài còn chưa trưởng thành, em cố kiêng dè một chút, không phải cô nhiều chuyện, mà cô thật sự coi em như em trai ruột mới nhắc nhở em. Các em như vậy... phải làm đúng phương pháp, cho dù đều là nam cũng không được coi nhẹ. Phải chú ý an toàn, em cũng đừng có chơi quá đà, vừa rồi cô thấy sau cổ Quý Hoài có vết."
Giang Tử Mặc quay đầu lại nhìn Hạ phu nhân, Hạ phu nhân sợ Giang Tử Mặc xấu hổ, liền bổ sung thêm: "Tiểu Hoài nó còn nhỏ, ít dùng dây thừng với roi các thứ đi."
Vẻ mặt Giang Tử Mặc thế mà lại hơi đỏ lên, hắn khụ một tiếng, không cãi lại, khẽ gật đầu.
Trên người Quý Hoài có vết gì, hắn rất rõ ràng. Cổ tay cậu có vết cà vạt trói tối hôm qua, sau cổ thì là do hắn hôn, về phần những dấu vết khác không nhìn thấy, cũng đều do hắn làm ra.
Nhưng hắn làm sao có thể nói với người lớn hơn mình 10 tuổi giống như chị gái này rằng, hắn chưa ăn được người ta.
Còn chưa có tiến vào đâu.
Quý Hoài vào phòng, thấy Giang Tử Mặc và Hạ phu nhân đều đang nhìn, cậu cười hỏi: "Sao vậy ạ? Cô chú đang nói chuyện gì thế?"
"Không có gì, lại đây." Giang Tử Mặc vẫy tay với cậu, Quý Hoài hơi khựng lại nhưng vẫn đi qua.
Quý Hoài vừa mới ngồi xuống bên cạnh Giang Tử Mặc, hắn đã kéo cổ áo len của cậu lên, cầm cổ tay cậu lên kiểm tra, thấy vết hằn đã nhạt bớt rồi thì mới yên tâm buông xuống.
"Làm sao vậy?" Nửa mặt Quý Hoài bị cổ áo len che lại, cậu không hiểu Giang Tử Mặc đang làm gì, mở to mắt khó hiểu hỏi.
Hạ phu nhân nhất thời cảm thấy sững sờ, đứa nhỏ này thực sự quá đẹp, tùy ý làm ra một động tác cũng có thể khiến người ta cảm thấy sửng sốt, sau đó cô nhìn không rời mắt, lặng lẽ cảm thán. Bảo sao Giang Tử Mặc không muốn dẫn cậu ra ngoài, đứa nhỏ như thế này tốt nhất là nên giấu trong nhà.
"Tý nữa chúng ta về nhà." Giang Tử Mặc nói.
"Vâng." Quý Hoài gật đầu.
Quý Hoài tạm biệt Hạ phu nhân rồi đi ra cửa, Giang Tử Mặc thấy cậu đi ra thì nắm lấy tay cậu, dắt cậu lên xe.
"Sao phải về gấp thế?" Quý Hoài loạng choạng bị kéo đi, Giang Tử Mặc đẩy cậu vào xe sau đó đè cậu ra, mạnh mẽ hôn xuống.
Quý Hoài kinh hoảng, ra sức tránh né, "Phu nhân, phu nhân còn đang nhìn kia kìa!"
Giang Tử Mặc quay đầu lại nhìn, quả nhiên thấy Hạ phu nhân còn đang đứng ở cửa cười cười nhìn bọn hắn. Giang Tử Mặc trầm mặt xuống, đóng cửa xe lại, vòng qua cửa bên kia rồi bước lên xe, sau đó nhanh chóng khởi động lái xe đi.
Quý Hoài nghiêng đầu nhìn hắn, hỏi: "Chú Mặc, sao thế?"
"Sau này không tới đó nữa."
"Vì sao?"
"Không vì sao cả, nếu muốn đến thì chờ em trưởng thành rồi đến."
Liên quan gì đến chuyện trưởng thành? Quý Hoài không hiểu mô tê gì hết.
Giang Tử Mặc xụ mặt, dù thế nào hắn cũng phải ăn được vào bụng rồi mới dám đưa tới cửa, nếu không, để Hạ Phủ Hiên biết được, hắn đoán trước được Hạ Phủ Hiên sẽ làm ra vẻ mặt như thế nào.
Dù sao thì, năm đó hắn đã cười nhạo Hạ Phủ Hiên không ít lần vì chỉ dám nhìn người mình thích mà không dám động thủ.