Mục lục
Chú, Mượn Đùi Ôm Một Chút
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Edit: Dép

Lý Duy xoa xoa mí mắt, nhìn ra ngoài cửa sổ. Mùa đông lạnh lẽo, cây cối trơ trọi tiêu điều, nơi nào cũng có thể cảm nhận được cái rét cắt da cắt thịt. Trên ngã tư đường lại vô cùng nhộn nhịp.

Anh mới từ một từ gia đình quân nhân có chức có quyền đi ra, anh chịu trách nhiệm dạy dỗ lễ nghi cho một thằng nhóc 15 tuổi, lần lên lớp này làm anh toát hết cả mồ hôi.

Trước mặt người khác thì anh vẫn giữ lễ nghi chu đáo, lúc ngồi lên xe mới lộ ra vẻ mệt mỏi.

Tài xế là do nhà người ta cấp cho anh, mỗi ngày đưa đi đón về. Tài xế rất thẳng tính, thấy Lý Duy mệt mỏi liền nói: "Thầy Lý, hôm nay mệt lắm nhỉ? Trẻ con bây giờ đều thế cả, mười mấy tuổi đã biết lên mái nhà dỡ cả nóc, lỳ lợm khó bảo."

"Ừm." Lý Duy gật đầu.

Tài xế tiếp tục nói: "Đừng nghĩ chỉ có cháu trai nhà đại tướng như thế, nhà bình thường cũng thế thôi. Thầy nói xem, người làm cha làm mẹ như chúng ta thật là mệt mỏi, mười mấy tuổi bắt đầu trưởng thành, nói không nói được, đánh cũng không xong."

Tài xế là một bác trung niên có đứa con khó bảo, bác thở dài: "Ài, tầm tuổi này tôi thấy nhiều rồi, chẳng có đứa nào ngoan ngoãn cả."

Không, anh biết một thiếu niên cũng 15 -16 tuổi, rất ngoan. Nếu mà nở nụ cười lên thì trông càng ngoan ngoãn.

Tài xế nhìn kính chiếu hậu thấy Lý Duy tự dưng cười, liền nghi hoặc hỏi: "Thầy Lý đang cười gì thế?"

"Không có gì." Lý Duy lắc đầu, hốc mắt thâm thúy mang theo ý cười nhàn nhạt.

Tài xế không nói gì nữa, tập trung lái xe, một lát sau, Lý Duy bỗng dưng lên tiếng: "Chú Trương, trẻ con thích ăn gì nhỉ? Thích chơi cái gì?"

"Hả? Trẻ con bao nhiêu tuổi?"

"Chắc là 16, hay là 17 nhỉ?" Lý Duy suy nghĩ, bổ sung, "Là một thằng nhóc."

"Tuổi này thì chúng nó chơi bời nhiều lắm, quán net, game center, karaoke, chỗ nào có nhiều người thì chúng nó tới chỗ đó. Nếu là ăn thì càng phong phú, chỉ cần là nhà hàng cửa tiệm nào mới mở, bất kể là Tây hay ta, chúng nó thích hết."

Lý Duy còn thật sự nghiêm túc nghe, sau đó gật gật đầu. Hôm đó Quý Hoài dẫn anh đến công viên trò chơi, rất nhiều người, rất náo nhiệt. Có điều Quý Hoài thích ăn kẹo que, có lẽ nên mua cho cậu đồ ngọt.

Lúc xe chạy qua quảng trường Liên Hoa thì tắc đường, xe đi như rùa bò, chỉ có thể nhích từng đoạn nhỏ, phía trước phía sau đều rộn vang tiếng còi xe, tôi nhấn một tiếng, anh nhấn một tiếng, ầm ĩ tới mức ngay cả Lý Duy cũng muốn buông lời chửi thề.

Lý Duy bị âm thanh ồn ào làm cho càng thêm mệt mỏi, lông mày nhíu lại. Anh đưa mắt ra nhìn ngoài cửa sổ, đèn xe, đèn đường, đèn neon hòa vào nhau thành một biển ánh sáng.

Trong biển đèn lấp lánh ấy, anh thấy một thiếu niên đang ngồi trên bậc đá cạnh quảng trường.

"Dừng xe!"

Tài xế lập tức dừng xe, Lý Duy mở cửa, băng qua dòng xe cộ đi qua bên đó.

Lý Duy chạy vội vã tới ven quảng trường, lúc đứng trước mặt thiếu niên, anh mới chậm rãi hít thở.

Anh nhẹ giọng hỏi: "Sao em lại ở đây?"

Thiếu niên ngẩng đầu lên, khuôn mặt ảm đạm mất mát được biển đèn rực rỡ chiếu sáng, tim Lý Duy mạnh mẽ thắt lại. Nhưng chỉ chốc lát sau, thiếu niên liền tươi cười trở lại.

"Thầy Duy, sao thầy lại ở đây?"

"Thầy đi qua chỗ này thì nhìn thấy em, em... sao lại..." Lý Duy không dám hỏi, lần trước anh nhìn thấy vết trói trên tay Quý Hoài, khiến cho anh vẫn chưa thế nào quên được.

Anh không biết vì sao thiếu niên lại ngồi một mình ở đây, trời lạnh như thế này, người kia sao lại nhẫn tâm đến vậy.

"Thầy Duy, tối nay thầy có việc gì không, cho em ở nhờ với."

"Được." Thiếu niên vừa dứt lời Lý Duy liền gật đầu.

Thiếu niên đứng lên, nhảy nhảy hai cái, lại đạp đạp chân, cười nói: "Lạnh quá thầy ơi, chúng ta về trước đi."

Vì vậy, Lý Duy mang người về nhà, chỗ ở của anh có lò sưởi nên vừa vào phòng đã thấy ấm áp dễ chịu. Quý Hoài cởi áo khoác vắt lên sofa, cảm thấy rất thoải mái, lúc về phải năn nỉ chú Mặc lắp hệ thống sưởi trong nhà mới được.

Hoặc có thể lấy chuyện con chip ra làm chú Mặc áy náy, ép ổng phải lắp đặt hệ thống sưởi.

"Đồ nấu ăn trong nhà không có nhiều lắm, làm mấy món đơn giản thôi nhé." Lý Duy vừa về liền đi làm cơm, làm xong mới kêu Quý Hoài.

"Em có kén chọn gì đâu, thầy Duy làm là em thích ăn."

Quý Hoài ngồi vào bàn cơm, ăn vào liền cảm nhận được mùi vì quen thuộc của đời trước. Cậu không khỏi khen: "Thầy Duy nấu vẫn cứ ngon như thế, tối nay em có thể ăn hai bát."

"Trước đây em ăn rồi à?" Lý Duy nghi hoặc hỏi.

"Á, không có, em khách sáo một tý thôi..." Quý Hoài cười cười tránh né vấn đề, cậu đột nhiên nhớ ra Lý Duy có một kho rượu rất lớn, bên trong có rất nhiều rượu ngon.

Cậu vừa hứng lên liền đứng dậy mở cánh cửa trong phòng bếp đi vào trong đó, chốc lát sau Quý Hoài cầm hai chai rượu đi ra.

"Trời lạnh thế này, chúng ta uống chút rượu đi." Quý Hoài trực tiếp khui hai chai vodka Grey Goose* ra, Lý Duy còn chưa kịp phản ứng vì sao Quý Hoài lại biết kho rượu của mình thì đã thấy Quý Hoài rót ra hai ly. Vừa bưng lên đã cạn xong một ly.

*Vodka Grey Goose:



"Quý Hoài, em..." Quý Hoài đã uống xong rồi, cầm cái ly rỗng cười cười nhìn Lý Duy. Lý Duy bất đắc dĩ nói: "Em uống chậm thôi."

"Rượu ngon thế này bị em uống lãng phí, thầy Duy sẽ không giận chứ?"

Lý Duy bưng ly của mình lên, chậm rãi uống. Động tác của anh rất tao nhã, không nhanh không chậm, rất là cảnh đẹp ý vui.

Lý Duy nói: "Em muốn uống gì thì cứ lấy ra đi."

Quý Hoài lại rót một chén, cạn ly với Lý Duy.

"Hôm nay em vui lắm, cạn ly."

Quý Hoài ngửa cổ sảng khoái uống thêm một ly nữa, đến ly thứ ba thì Quý Hoài chỉ chú tâm vào uống rượu, không để ý xung quanh nữa. Lý Duy bưng ly rượu, lo lắng nhìn cậu, anh không biết tửu lượng của Quý Hoài thế nào, nhưng uống như thế này rất nhanh say.

"Thầy Duy, sao thầy cứ luôn nhíu mày vậy? Em uống rượu làm thầy giận sao? Trước kia em uống nhiều lắm, có thấy thầy ngăn lại đâu. Thầy trữ nhiều rượu thế này không phải để cho người khác uống sao..." Quý Hoài dựa vào cạnh bàn, mắt cong lên, cười vui vẻ.

"Quý Hoài, em say rồi." Lý Duy cau mày muốn lấy lại chai rượu, Quý Hoài không cho, cậu ôm chặt chai rượu trong ngực, Lý Duy lại không dám bắt ép cậu buông ra.

"Lý Duy, thầy rất là cổ hủ thầy biết không? Hôm nay em muốn uống rượu, thầy uống cùng chứ?"

Lý Duy im lặng thật lâu, ghé lại gần nhìn chằm chằm Quý Hoài, hỏi: "Có phải Giang Tử Mặc làm gì em hay không?"

Ý cười trong mắt Quý Hoài đột nhiên biến mất, cậu ngẩn người nhìn Lý Duy, lắc lắc đầu.

"Em còn muốn bao che cho anh ta? Em nghĩ thầy không nhìn ra em đang đau khổ sao? Uống nhiều rượu như vậy, sung sướng gì không?"

Quý Hoài buông chai rượu ra, chậc lưỡi, "Lý Duy, thầy chẳng thú vị gì cả, đang yên đang lành uống rượu bị thầy làm cho mất hứng."

"Em vẫn còn vị thành niên, uống rượu cái gì!" Lý Duy nghiêm mặt dạy dỗ.

"Tại sao em lại không thể nhanh chóng lớn lên nhỉ, khi nào mới có thể trưởng thành đây?" Quý Hoài cười khổ, rót nốt nửa chai rượu còn lại.

Lý Duy không nỡ ép bức, Quý Hoài cứ thế uống. Quý Hoài tựa vào bàn, ngây ngốc đứng lên, Lý Duy thấy mặt cậu không đỏ lên tý nào thì nghĩ cậu chắc là không sao, trước tiên dọn bàn cái đã.

Anh cất bát đĩa vào phòng bếp, chợt nghe thấy một tiếng "rầm" phát ra từ phòng khách. Anh vội chạy ra thì thấy Quý Hoài đã ngã ra sàn nhà.

"Quý Hoài!"

Lý Duy vội chạy tới đỡ cậu lên, thân thể thiếu niên mềm oặt, vóc dáng chỉ cao tới mũi anh, anh liền trực tiếp bế cậu lên.

Anh nghĩ một lúc, bế cậu về phòng mình, đặt lên giường. Lý Duy thả cậu xuống sau đó cởi giày giúp cậu, lúc ngẩng lên nhìn thì phát hiện Quý Hoài đang mở mắt.

Ánh mắt vô thần của Quý Hoài nhìn anh, nhìn một lúc lâu rồi chợt lên tiếng: "Thầy Duy, cho em mượn điện thoại một chút."

Lý Duy đưa di động cho cậu, hỏi: "Quý Hoài, định gọi cho ai?"

Tay trái Quý Hoài cầm di động, tay phải bấm từng số "1 -5 - 9..."

"Em phải báo cho chú Mặc một tiếng, không thì ổng sẽ lo." Quý Hoài không ngẩng đầu lên, trả lời.

"Em uống đến ngốc luôn rồi đấy à! Anh ta bỏ em ở bên ngoài, em lại còn gọi điện cho anh ta!"

Đúng là Quý Hoài uống nhiều thật, cậu hơi không khống chế được cảm xúc, đem lời trong lòng nói ra, "Sao chú Mặc có thể bỏ lại em chứ, em tự chạy ra đó, ai bảo ổng nói chuyện vui vẻ với người khác."

"Nhưng mà điện thoại của em vỡ mất rồi, nếu chú Mặc không tìm thấy em sẽ rất sốt ruột."

Quý Hoài nhìn dãy số quen thuộc như đã khắc vào tâm trí trên màn hình, mũi hơi cay cay.

"Ai đó?" Giọng nói nặng nề mang theo lửa giận truyền đến.

"Chú Mặc." Quý Hoài cầm di động, nghẹn ngào gọi.

"Quý Tiểu Hoài! Em đi đâu giờ này? Bây giờ còn chưa về nhà, di động đâu?!"

"Di động vỡ mất rồi, nhưng mà em giữ lại con chip." Quý Hoài nở nụ cười, nhỏ giọng nói, Giang Tử Mặc bên kia nghe rõ giọng mũi của cậu.

Giang Tử Mặc cực lực nhẫn nhịn cơn giận, mắt trừng lên, trầm giọng nói: "Quý Tiểu Hoài, nói cho tôi, giờ em đang ở đâu?"

"Em... em không nói cho anh đâu. Em gọi điện thoại là để báo với anh đêm nay em không... không về. Anh đừng lo cho em, sáng mai em quay lại."

"Quý Tiểu Hoài, em uống rượu?!" Giang Tử Mặc lập tức cao giọng, ánh mắt như bùng cháy.

"Có đâu." Quý Hoài chột dạ, hà hơi ngửi một chút, sau đó cười nói, "Thực sự uống rượu... sao anh ngửi được hay vậy?"

"Quý Tiểu Hoài, hôm nay lá gan em lớn lắm." Giang Tử Mặc ép cơn giận xuống, giọng nói xuyên thấu qua di động, truyền vào trong tai Quý Hoài.

Chú Mặc đang giận, Quý Hoài vừa nghe thấy thế thì há miệng không nói nên lời, trong lòng cảm thấy rất tủi.

Cậu đè thấp giọng, gào lên: "Có phải anh nghĩ là em là một đứa trẻ con không, em không phải là trẻ con, em có thể uống rượu, em còn có thể... lên giường!"

Quý Hoài thét xong thì rơi nước mắt, cậu cúp máy, xoay người cuộn chăn lên trốn trong đó.

Lý Duy lẳng lặng nhìn cậu, di động lại vang lên, không cần nhìn anh cũng biết đó là Giang Tử Mặc gọi lại. Anh cầm điện thoại lên, trực tiếp tắt đi.

Lý Duy dém chăn, sau đó thấp giọng nói: "Tối nay ngủ ở đây đi."

Sau đó anh đi ra ngoài, tắt đèn rồi đóng cửa lại.

Giang Tử Mặc âm trầm nhìn cuộc gọi bị hủy, mặt mày u ám, làm cho Lục Thất ở bên cạnh cũng không dám nói chuyện.

Giang Tử Mặc ném điện thoại cho Lục Thất, lạnh lùng nói: "Tra dãy số này cho tôi, vị trí ở đâu?"

"Vâng." Lục Thất chép số điện thoại trong nhật ký cuộc gọi ra máy tính, chuyển vào một phần mềm, sau đó hai tay gõ phím nhanh như lướt gió, chốc lát sau đã hiện ra một cái địa chỉ.

"Tốt lắm! Lái xe! Mèo hoang được cưng chiều quá nên bắt đầu vô pháp vô thiên!"

Giang Tử Mặc nhìn ra ngoài cửa xe, trên cửa kính in lại bóng đôi con ngươi tràn ngập hàn ý, lạnh lẽo tột cùng.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK